Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 17: Người tốt sống tốt không bằng vận mệnh tốt




Trong kinh mọi người đều biết, trước khi Thần Khánh Đế lên ngôi là một người phong lưu, thu không ít mỹ nhân vào phủ, nhưng những mỹ nhân kia chỉ là người có xuất thân tầm thường, chỉ có Chân Tịnh thứ nữ phủ Kiến An Bá, hiện tại được phong là Quý phi nương nương, từ đó có thể thấy xuất thân có ảnh hưởng như thế nào.

Có thể nói, lần đầu tuyển phi sau khi tân hoàng kế vị, đây chính là thời cơ tốt nhất cho việc phân chia thế lực hậu cung.

Ngoài ra, hoàng hậu nương nương không có con, lại không được sủng ái, quý phi nương nương gần đây lại truyền ra tin tức bị thất sủng, tân hoàng tuổi trẻ, tuấn mỹ, những nữ nhi vừa tuổi đều động lòng xuân.

Từ trước tới nay, lễ hội ngắm hoa phủ Trấn Quốc Công thường không náo nhiệt, người sáng suốt đều nhận thấy, lý do chính của lễ hội này là chọn vợ cho Nhị công tử quý phủ, nếu là bình thường, mang theo nữ nhi tới cũng không sao, dù sao nhìn một chút cũng không thiếu mất miếng thịt nào, cầu thân có thể từ chối cũng được. Nhưng tại thời điểm mấu chốt này, đại đa số quý phủ đều muốn đem nữ nhi hoàn mỹ nhất tiến cung, sẽ không nguyện ý có tai tiếng gì.

Lão phu nhân khẽ than với Dương ma ma “Nói ra, số phận Nhị lang cũng không tốt, chỉ đành chờ qua thời gian này”

Dương ma ma an ủi “Không cầu số lượng nhiều, chỉ cầu người thích hợp”

Mục đích chính của lão phu nhân chính là cháu gái của Thái thị.

“Tên gọi là gì?”

Cô nương kia bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, nhìn qua thì thanh tú, do Thái thị dẫn tới thỉnh an lão phu nhân, chẳng qua khó tránh khỏi mấy phần khẩn trương của nhi nữ nhà thường, lại hơn ở ánh mắt quang mang trong suốt, con ngươi không loan chuyển.

“Bẩm lão phu nhân, tên gọi là Thái Ngọc Hoàn”

Lão phu nhân vừa ý, gật đầu “Là một cái tên hay”

Vừa nói vừa cởi vòng tay ra, cười nói với Thái thị “Là lễ vậy tặng cháu gái con lần đầu gặp mặt”

Thái Ngọc Hoàn nhìn vòng tay lão phu nhân đưa tới, nhìn Thái thị một cái, thấy nàng gật đầu mới nhận lấy, hành lễ tạ ơn.

“Đi tìm đám tỷ muội chơi đi”

Chờ không còn người bên cạnh, lão phu nhân nói với Dương ma ma “Nhìn qua thì là một đứa bé tốt. Vợ của Nhị lang, không nên quá thông mình, để ý quy củ và nhân phẩm đoan chính là quan trọng nhất”

“Chúng ta đi vào trong vườn xem đi” La Tri Chân cũng đã tới tuổi bắt đầu xã giao, đưa mấy tiểu cô nương ra ngoài, trong đó có Thái Ngọc Hoàn.

Trong vườn có một Đình nghỉ chân, trên đỉnh được phủ bởi cây leo, những sợi dây kèm theo hoa nhỏ màu hồng rủ xuống, đi vào trong rất mát mẻ.

Trong đình là những băng ghế dài, trên bàn có bày biện dưa và trái cây điểm tâm, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị cho buổi ngắm hoa.

La Tri Chân cười nói mời mọi người ngồi xuống “Tán gẫu không thú vị, chúng ta chơi hành tửu lệnh đi, mỗi người nói một câu thơ có chữ – Hoa – trong đó, nói không được thì phạt uống một chén trà”

Đều là những tiểu cô nương hơn mười tuổi, tự nhiên là đáp ứng, chỉ có Thái Ngọc Hoàn lộ vẻ khó xử, nhưng rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

Một đám tiểu cô nương líu ríu chơi, các nàng đều xuất thân không tệ, từ nhỏ được nuôi dạy tinh tế, tửu lệnh này cũng không làm khó được các nàng, chỉ khổ cho Thái Ngọc Hoàn, bảy tám chén trà đã xuống bụng, không thể ngồi yên, đỏ mặt nói “Ta muốn đi thay y phục”

La Tri Chân hiểu ý, sai nha hoàn thiếp thân “Dẫn Thái cô nương đi tịnh phòng”

Chờ Thái Ngọc Hoàn đi rồi, mấy tiểu cô nương che miệng cười nói “Trà ngon như vậy, chỉ có một mình nàng uống”

“Nữ nhi cử nhân …” mấy tiểu cô nương le lưỡi cười

La Tri Chân cũng không giận, chỉ híp mắt cười ăn trái cây.

Thái Ngọc Hoàn từ tịnh phòng đi ra ngoài, chỉ cảm thấy cả người thư thái, hơi đỏ mặt nói với nha hoàn “Làm phiền tỷ tỷ dẫn ta trở lại”

“Cô nương, mời đi bên này” thái độ của nha hoàn áo xanh rất tốt, dẫn Thái Ngọc hoàn trở về.

Hai người đi gần đường chính, lối đi khuất, nghe được âm thanh trách mắng từ xa.

Bởi vì có cây cối che khuất, bên kia cũng không phát hiện ra hai người, Thái Ngọc Hoàn vội liếc mắt một cái, chỉ thấy bà tử cầm gậy, đánh xuống người một tiểu nha đầu.

Tiểu nha đầu kia mới khoảng bảy tám cuổi, ôm đầu khóc, nhưng lại không dám khóc to.

Cước bộ Thái Ngọc Hoàn dừng lại một chút, nhưng không liếc mắt nhìn nữa, bước đi nhanh hơn.

Đáy mắt nha hoàn hiện lên chút không cam lòng, thầm nghĩ, vị Thái cô nương này tâm địa không khỏi quá cứng rắn đi.

Thái Ngọc Hoàn càng chạy càng nhanh, mắt thấy trường đình, cước bộ chậm lại, sửa sang lại tóc bị xộc xệch, bước tới.

“Thái tỷ tỷ, tỷ đã trở lại” La Tri Chân là chủ nhà, đi tới nghênh đón nàng.

Hai người đi cùng nhau, Thái Ngọc Hoàn mấp máy môi, thấp giọng nói “Mới vừa rồi đi ngang qua rừng liễu, nghe thấy tiếng khóc, cũng không biết là có chuyện gì”

“A, có chuyện như vậy? Ta đi xem một chút”

Nghe La Tri Chân nói  như vậy, Thái Ngọc Hoàn cũng không nhiều lời  nữa.

Điều này cũng chỉ là tiếng nhạc đệm, sau đó mọi cười cười nói nói, ngồi một lát rồi tản đi.

Lão phu nhân nghe người hồi báo, vừa ý gật đầu.

Thấy lão nô khi dễ tiểu nha hoàn, nếu lúc ấy ra mặt ngăn cản, thân là khách, tuy là có lòng tốt nhưng không khỏi lỗ mãng. Dù sao cũng là người của phủ khác, đụng phải chuyện như vậy, ai muốn để ngoại nhân xen vào?

Nếu là việc không liên quan đến mình, trở về đình làm như không thấy, đối với nữ hài bảy tám tuổi thì quá mức lương bạc.

Thái Ngọc Hoàn làm như vậy, không tính là yếu kém, nhưng cũng thỏa đáng.

Có thể nói, mặc dù Nhị lang khiến lão phu nhân lạnh tâm, nhưng rốt cuộc vẫn là tôn tử, cửa hôn sự này người vẫn dụng tâm suy xét.

Nhưng là, có người không lĩnh tình.

La Nhị lang đứng trong vườn hoa, có cây cối che khuất thân hình hắn.

Hắn đứng thẳng, tầm mắt từ trường đình chạm rãi thu hồi, trên mặt toàn vẻ oán độc.

Hắn là nhị công tử phủ Trấn Quốc công, mặc dù hai lần thi xuân thất bại, nhưng ở tuổi này trúng tuyển, trong đệ tử huân quý là cực kỳ khó khăn.

Những thứ phế vật đem chim đi dạo kia không ai cười nhạo, lấn nam bá nữ quần là áo lụa không ai quản, nhưng vẫn cưới thiếu nữ như hoa, tại sao đến lượt hắn phải cưới một nữ nhi nhà sa cơ thất thế thường thường.

La Nhị lang cứ đứng như vậy trong bóng tối, cho đến khi bóng đêm phủ xuống, kết thúc lễ hội ngắm hoa ồn ào náo động, cả phủ Quốc Công yên tĩnh, hắn mới từng bước hướng về phía tây phủ Quốc Công.

Sân nhỏ kia ở trong bóng đêm im ắng, chỉ có quang mang mông lung, mang theo mấy phần thê lương.

La Nhị lang vòng qua phía sau, giẫm lên đầu tường thấp đi vào.

Hắn biết thói quen của Yên Nương, lúc ngủ sẽ không để cho nha hoàn ở trong phòng hầu hạ, cho nên trực tiếp đi từ cửa sổ vào.

Yên Nương nằm nghiêng, vóc người phập phồng như núi, tóc đen xõa như thác nước.

La Nhị lang mím môi thầm nghĩ, thứ dành cho hắn nên là nữ nhân tuyệt sắc như vậy chứ không phải tiểu nha đầu nhạt nhẽo kia.

Thật ra thì từ sau khi hắn trở về phủ, đầy là lần đầu tiên tới nơi này.

Hắn đã từng muốn quên đi Yên Nương, nhưng kỳ thi xuân hai năm trước như bát nước đổ đi, lại khiến hắn hơn hai năm sống vô ích, mà bây giờ lại muốn hắn tiếp nhận thêm một thê tử như vậy. Hắn vì sao lại phải đè nén mình mà không tùy ý ôm nữ nhân mình thích?

La Nhị lang đi về phía Yên Nương, cũng không biết rằng, La nhị lão gia lấy cớ uống rượu để nghỉ ở thư phòng cũng đang lặng lẽ đứng dậy, đi tới tiểu viện này.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.