Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 145: Oan gia ngõ hẹp




Ngày thứ hai khí trời thật là tốt. Ta lại cả người mệt mỏi gỡ đống tóc quấn trên cổ, xoay người tránh cái người đang treo bắp đùi và cánh tay lên người ta, mơ mơ màng màng đánh răng rửa mặt, sau đó gọi Mục Lưu Hoa rời giường.

Xong xuôi đi xuống tiệm bánh bao lầu dưới ăn điểm tâm.

Mới vừa xuống lầu mọi người chăm chú nhìn ta. Mấy lão tập thể dục buổi sáng trở về uống sữa đậu nành, lão thái thái tụ thành một đống vừa ăn bánh quẩy vừa nói nhỏ còn bất chợt ngưỡng mộ nghiêng mắt nhìn Lưu Hoa, mấy nữ sinh cũng chăm chú uống sữa đậu nành, chẳng qua là ánh mắt cứ liếc qua liếc lại, bị Mục Lưu Hoa trừng một cái lại còn đỏ mặt, thật biết điều.

Chẳng lẽ tiểu tử này chính là “Già trẻ đều mê” trong truyền thuyết?!

Ăn xong chút bánh bao bát cháo … Chúng ta liền xuất phát.

Tiểu tử này nhìn ta đang chuẩn bị nói gì đó, đột nhiên xe buýt lung lay, hắn như sắp ngã vào ngực ta, may nhờ ta kịp thời bắt được tay vịn......

“Cẩn thận một chút!” Ta nhìn bốn phía, thấy khá đông, cho nên đem Mục Lưu Hoa nắm chặt một chút.

Ta phát hiện mang một người như thế ra cửa nghĩ không trở thành tiêu điểm cũng khó, đi trên đường mấy tiểu MM luôn là vô tình hay cố ý hướng trên người hắn nhìn, hắn đối với cái loại mị lực này giả như không biết, mấy người kia còn nhân tiện đá ta mấy đá, phát mồ hôi, chẳng lẽ là ghen tỵ với mỹ nhân trong ngực ta sao?

Ta lúc đầu cũng là hiểu lầm hắn—— hắn lớn lên thật giống nữ nhân.

“Tiện...... Phiền Dịch.” Xuống xe hắn đi sau, đột nhiên gọi ta.

Ta thiếu chút nữa ngã quỵ, “Có thể hay không đi thêm chút nữa?”

Hắn bĩu môi: “Tại sao không ngồi lên cái đồ vật chạy nhanh kia a? Cái này cũng chẳng nhanh bằng.”

TAXI? Vậy cũng phải có tiền nha!

Bất quá đó là một cơ hội kiếm tiền rất tốt cho mấy tài xế.

Ta hắng giọng một cái nghiêm mặt nói: “Nghe kỹ, ta nuôi không nổi ngươi, ngươi phải đi làm!”

“Đi làm?...... Đây là cái gì?” Mục Lưu Hoa mở to mắt, vẻ mặt chân thật khiến bản thân ta cũng muốn chọc hắn một phen “Đi làm thật ra chính là bán sức lao động để lấy một ít tiền tiêu xài”.

“Khụ khụ, a, chính là, cái kia......”

“Có lời gì mau nói!”

“Ừ, đó là có thể kiếm tiền a......”

“Kiếm tiền?”

Chuyện như vậy đối với quan niệm của tiểu tử này mà nói quá xa lạ...... Xa lạ giống như gấu xuất hiện ở Nam Cực......

“Nói như vậy a! Ngươi nhìn, ngươi mỗi ngày ăn cơm có phải không đều dùng tiền?”

Hắn gật đầu.

“Ngồi cái kia vừa lớn, vừa tiện, vừa chạy nhanh cũng phải có tiền~”

Hắn gật đầu.

“Ngươi nhìn, cái này là tiền giấy, cái này là xu.” Ta móc tiền ra cho hắn nhận thức, tránh sau này bêu xấu.

“Nga, sau đó thì sao?”

“Sau đó......? Sau đó chúng ta bây giờ rất thiếu tiền, cho nên ngươi phải làm công a!” Tiểu tử này thiếu não đến thế sao......

“Thiếu tiền?” Hắn đột nhiên dùng cái loại ánh mắt như nhìn tên khất cái đem quét ta từ trên xuống dưới, chậm rãi nói, “Bổn vương lấy cây trâm cho ngươi đi bán—— trị giá một ngàn lượng bạc.”

“Cây trâm của ngươi chính là bằng bạc sao?”

“Đúng vậy a.”

“Lưu Hoa,” Ta bi ai than, “Thật ra thì hiện tại...... Bạc không đáng giá, bạch kim nới được a......”

Nếu như cây trâm kia là đồ cổ có lẽ còn đáng giá mấy đồng tiền, nhưng nó không có trải qua nhật nguyệt mà trực tiếp đi theo chủ nhân cùng nhau xuyên không tới, đâu được coi là đồ cổ a......

“Bạch kim?” Hắn sửng sốt một chút.

Đứa trẻ đáng thương, ngươi chưa từng thấy bạch kim sao?

Ta quay đầu nhìn lại, phát hiện cách đó không xa có một nhà bán trang sức hột xoàn.

Thời gian còn sớm, đi dạo một chút xem sao.

Cánh cửa thủy tinh tự động mở ra sau là hai cô bán hàng đang cười ngọt, các nàng nhìn ta cùng Mục Lưu Hoa một cái, sau đó nở ra một nụ cười làm ta kinh hãi.

“Xin hỏi tiên sinh cần đồ trang sức đeo tay hay cái gì?” Người hướng dẫn A phía trước vừa đi vừa nói, “Dây chuyền, nhẫn hay là vòng tay?”

Người hướng dẫn B thì bắn liên hồi một loại ngưỡng mộ khởi xướng tiến công: “Tiên sinh cần gì? Chúng ta luôn kinh doanh trang sức cho các cặp đôi, nhị vị xin từ từ chọn~”

Lễ vật? Cặp đôi?

“Ta không có bạn gái, ta chỉ xem một chút.” Ta vội vàng nói.

Không nghĩ tới kia hai nàng cười càng thêm âm hiểm: “Chúng ta biết chúng ta biết~ nhị vị thỉnh tùy ý~ nga ha hả a......”

Các ngươi biết? Biết cái gì?

Ta không hiểu tại sao lại bị kéo đến nơi mấy viên ngọc sáng lấp lánh, bên trong hột xoàn và vật phẩm trang sức tản mát ra nhiệt độ cực mạnh, nhưng phía dưới yết giá đối với ta mà nói cùng hầm băng không có khác biệt gì cho lắm......

Ta quay đầu nhìn Mục Lưu Hoa một chút, hắn đang có chút hăng hái nhìn vài thứ, thật là, mặc dù bảo bối thấy nhiều nhưng cổ đại không lưu hành bạch kim, dây chuyền vàng a.

“Tiên sinh, đây là sản phẩm chúng ta mới tung ra ‘Tình cảm chân thành của cuộc đời này’ dây chuyền cặp đôi này bằng bạch kim, rất thích hợp với các ngươi nha~” Hướng dẫn A lấy ra một cái hộp nhung huyên thuyên nói.

Ta xem nhìn dây chuyền,chắc chắn là rất nhiều tiền, có hai khối đá lớn nhỏ, một viên đen nhánh, một viên Thâm Lam, Quang Thải hết sức nhu hòa nhưng nhìn kỹ lại có một cỗ khí thế sắc bén.

—— Cũng là rất giống tiểu tử Mục Lưu Hoa này.

Bất quá ta không có tiền, có tiền cũng không mua được, mua rồi tặng cho ai?

Cho nên ta đang dùng ánh mắt chuyên nghiệp đánh giá vật này cùng Mục Lưu Hoa chuẩn bị rời đi, lúc này tiểu thư kia dùng giọng nói cực độ tiếc hận nói: “Tiên sinh không suy nghĩ một chút sao? Trước mắt cả nước chỉ có chúng ta có dây chuyền này...... Ách, các ngươi rất hợp a.....”

Ta đổ mồ hôi, nghĩ chúng ta là cái gì vậy?

Tại sao hiện tại cô bé đó nói chuyện ta là người lớn nghe không hiểu được??

“Ngươi nói cái gì?” Mục Lưu Hoa cũng nhận thấy được lời kia là không thích hợp, nheo mắt.

Đại khái là tiểu tử này khí lực quá cường đại, người hướng dẫn B vội vàng đem người hướng dẫn A kéo về phía sau cười híp mắt nói: “Mong nhị vị lần sau trở lại~”

Rốt cục cũng đi ra, ta cảm thán người nghèo vào chỗ này quả nhiên cả người không thoải mái.

Vừa đi qua một mặt đường sạch sẽ thoáng mát, cổng trường W rõ ràng xuất hiện ở trước mắt!

Ta lập tức có một loại cảm giác như đang trở về chốn cũ......

Trường học W cực kì cũ, ta từng ở chỗ này vượt qua một đoạn thời gian nhàn nhã đi ăn chơi quanh năm suốt tháng, sau lại đi tìm công việc, gặp được lão bản hiện tại, đời sống côn trùng chính thức chấm dứt.

Nói đến lão bản...... Ta lại nghĩ tới ta vì tên tiểu tử sắp lên đại học mượn hắn một khoản tiền lớn đi nộp học phí, chưa từng cảm thấy người nào có thể so với lão bản kia ghi phiếu nợ cười đắc ý!

“Đây chính là đại học?” Hắn đánh giá mọi ngõ ngách.

“Đúng vậy a, ngươi sau này sẽ tại đây học tập.” Ta đột nhiên nảy lên cảm khái, giống như mẹ của các tiểu tử đưa chúng tới học ngày đầu tiên còn đang bỡ ngỡ, sợ sệt.

“Thật không hoa lệ.” Mục Lưu Hoa hất cằm lên.

...... Lão tử thu hồi ý nghĩ mới vừa rồi kia.

Sân trường này so với mấy năm trước lúc ta rời đi xinh đẹp hơn. Dưới đại thụ dựng lên chòi nghỉ mát, hai bên đường trừ cây ra còn có đủ loại, các nam sinh chơi đá banh trên sân cỏ xanh, các cô gái làn váy bồng bềnh cầm lấy đồ uống đi qua.

Tuổi thanh xuân thật tốt......

Bất quá ta lập tức phát hiện một chuyện không quá lạc quan, mỹ thiếu niên tóc dài Mục Lưu Hoa đã trở thành tiêu điểm, cộng thêm chất giọng như làn suối mát kia, rất nhiều MM đã bắt đầu mắt mạo hồng tâm (liếc mắt đưa tình).

...... Thì ra là mê trai không cần trình độ văn hóa.

Quá trình ghi danh coi như thuận lợi, hơn phân nửa công lao là ở phong thư đề cử của lão bản.

Còn có một nguyên nhân nho nhỏ, người phụ trách này là nữ......

Ta cho là phong ba cứ như vậy đã qua, không nghĩ tới vừa ra khỏi cửa thì chúng nữ sinh vây quanh hỏi Mục Lưu Hoa ở ngành nào.

Hắn tựa hồ không thích nữ sinh ồn ào, nhíu mày không nói một lời.

Nhưng ta đối với tiểu nữ sinh hoàn toàn hảo cảm, cho nên tiếp lời nói: “Hắn là ngành lịch sử, vừa mới chuyển đến.”

“Wow! Muốn gia nhập nhóm cùng chúng ta không?” Nữ sinh A lập tức nói.

Mục Lưu Hoa vừa đem nàng hướng cửa đẩy vừa hỏi ta: “Nhóm là cái gì?”

“Là những người có cùng chung yêu thích học tập, ở ngoài tụ chung một chỗ làm một chút hoạt động a~” Đại khái chính là như vậy đi, ta lúc đầu bởi vì lười nên cái gì đó nhóm cũng không tham gia, bây giờ nghĩ lại thật đúng là có chút tiếc nuối.

Cho nên, không thể để cho “nhi tử” cũng tiếc nuối như vậy!

Nữ sinh B đột nhiên mất hứng, tàn bạo nói: “Nhóm chúng ta đã sớm nhìn trúng bạn học này rồi!”

Tiếp theo là nữ sinh C, nữ sinh D......

Sau lại, như sỉ nhục nam sinh mới gia nhập......

Sau đó, ta lôi kéo Mụ̣c Lưu Hoa thừa dịp ly khai vùng đất thị phi này......

Cho nên muốn gia nhập nhóm, cũng không thể tham gia với mấy người này.....

Giằng co cho tới trưa chúng ta đều đã điền những mục cần thiết, Mục Lưu Hoa cầm thẻ sinh viên của mình, đang cùng ta ngồi ở nơi vắng vẻ nghỉ ngơi.

“...... Ngươi biết không? Xế chiều mỗi ngày phải báo danh, giữ kĩ tiền của ngươi, không nên cùng bạn học đánh nhau, không nên chạy loạn, nhất định phải nhớ được phải mang theo đồ thủ sẵn......”

Ta vừa uống nước khoáng ướp lạnh vừa giống như lão cha dặn hắn.

Có lẽ ta nói nhiều quá, hắn bắt đầu không nhịn được.

“Tốt lắm, ngươi lặp lại lời ta vừa nói.” Ta ngửa đầu uống nước.

“Nga, mỗi ngày gạch tên trong danh sách, bảo đảm cùng đồng học đánh nhau, không nên mang theo đồ gì khác, chạy loạn...... Nga không, hình như là chạy loạn cần mang theo đồ......”

......

......

Nước của ta phun một cách hoa lệ ra thật xa——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.