Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 14: Duyên tuyệt không thể tả!




Edit: Thu Hằng

Beta: Sakura

Lão phu nhân nghe đến, cũng rất có hứng thú “Đợi trong phủ tổ chức hội hoa xuân, mời cô nương kia tới góp vui cùng”

Ý tứ muốn nhìn một chút

Thái thị cười đồng ý

Từ khi nàng gả tới đây, hiếm khi thấy Nhị công tử quý phủ, hai năm qua lạnh mắt nhìn, thái độ của Lão phu nhân với Nhị công tử lạnh nhạt dần.

Gia đình nhà mẹ đẻ nàng đã sớm xuống dốc, thuở nhỏ thường nhận đủ nhân tình ấm lạnh, lại cảm thấy những kẻ xấu xa chủ yếu là do tin đồn mà thôi, coi như là thật thì thế nào? Chỉ là vấn đề mặt mũi mà thôi.

Ở trước củi gạo dầu muối, mặt mũi dùng để làm gì?

La Nhị lang là cử nhân, cho dù không tham gia thi nữa, chỉ cần phủ Quốc Công ra mặt cũng có thể mưu cầu một chức vị, nếu chỉ dựa vào cây to là phủ Quốc Công này thì cuộc sống vốn cũng không khổ sở chút nào.

Cháu họ gả tới đây, còn có thể giúp nàng một tay, coi như vẹn cả đôi đường.

Chẳng qua hội thưởng hoa xuân này, vì tin tức phía bắc truyền tới mà bị tạm hoãn.

La Thiên Trình bị thương, ít ngày nữa sẽ trở về.

Chân Diệu nghe tin tức, trong lòng hoảng hốt, vài ngày liền gặp ác mộng, chờ tới khi nhận được tin người đã đến cách kinh thành chưa đầy trăm dặm, không nhịn được nữa liền xin phép lão phu nhân, mang theo Thanh Đại và Dao Hồng cưỡi ngựa ra ngoại ô kinh thành.

Tại trạm dịch ngoại ô, một đội binh mã đang dừng lại chỉnh đốn nghỉ ngơi, La tam lang dẫn đầu xuống ngựa, phân phó “Chuẩn bị tốt cơm canh, cho ngựa ăn uống đầy đủ”

Vừa nói vừa giơ tay lên, một thỏi bạc rơi vào trong tay dịch thừa*(quan làm ở nơi trạm dịch đưa tin).

Dịch thừa mừng rỡ, vội vàng phân phó người thu xếp.

Lúc này La Tam lang mới đi tới trước một cỗ xe ngựa, xốc rèm, đỡ một nam tử áo đen xuống xe.

Người qua lại không ít, thấy khí thế nghiêm nghị của đội binh mã đều không dám lớn tiếng nói nhưng khó nén tò mò đánh giá nam tử áo đen kia.

Bộ dáng khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thân hình thon dài, vẻ tuấn mỹ bị nhuộm dần sát khí qua nhiều năm chinh chiến khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Dịch thừa ngước mắt lên, thấy rõ bộ dáng nam tử áo đen thì thân thể chấn động, vội vàng hành lễ “Tướng quân …”

La Thiên Trình khoát tay, nhàn nhạt cười nói “Không cần đa lễ, ta đang vội lên đường, mau chuẩn bị một chút thức ăn là được”

Hắn nói xong, cũng không đi vào phòng mà vịn Tam lang đi đến trong đình bát giác cạnh dịch quán ngồi chờ, hiển nhiên không muốn ở lâu.

Dịch thừa kia nhận ra thân phận của La Thiên Trình, chân nhũn ra, coi lời chàng như thánh chỉ.

Dù sao ông chỉ là dịch thừa nho nhỏ chưa bao giờ được diện kiến thiên tử Đại Chu nhưng vị tướng quân này, ông đã từng được nhìn thấy.

Suy nghĩ một chút, ông cắn răng đi hậu viện, nói với phụ nhân ở bên trong “Lão bà tử, sở trường tốt nhất của bà là thịt kho tàu đúng không, nhanh làm một phần đi”

Gọi là lão bà tử nhưng phụ nhân nhân kia cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, vừa nghe Dịch thừa nói, cúi đầu cắn sợi chỉ, ném chiếc khăn tay mới thêu được một nửa qua một bên, đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi “Nhìn vẻ sợ sệt của lão gia ngài kìa, là nhân vật nào tới?”

Dịch thừa chỉ là quan lại nho nhỏ, xuất thân cùng khổ, dĩ nhiên không lọt được vào tầng quan phổ, không chỉ như thế, nếu quan gia tới nhiều, ngay cả phu nhân nhà mình cũng phải ra hỗ trợ.

Nhưng điều này cũng có chỗ tốt, lão bà nhà hắn có tay nghề nấu ăn tốt, rất nhiều lão qua gia thích đồ ăn này, còn có thể cho thêm chút bạc.

Chỉ tiếc nơi này cách kinh thành quá gần, thường mới ra kinh không ai dừng lại ở chỗ này, có thể gặp nhân vật như La Thiên Trình cũng là kỳ ngộ khó có được.

Không cầu gì nhiều, chỉ cần vị La tường quân này thuận miệng nói một tiếng Dịch thừa ở đây xử lý sự vụ thỏa đáng đối với ông là vận tốt khó cầu.

Lão bà này có món sở trường thịt kho tàu, nhất định có thể làm vừa lòng dạ dày La tướng quân.

Dịch thừa híp mắt cười nghĩ ngợi, lại nghe thấy giọng nói trong trẻo “Cha, là ai tới nha?’

Dịch thừa hồi phục tinh thần, vừa nhìn qua thấy là con gái nhỏ nhà mình, mặt nghiêm lại nói “Tiểu cô nương gia, ít thăm hỏi những việc này, trở về phòng thêu hoa đi”

Cô bé kia khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, lớn lên xinh đẹp động lòng người, lại không hề sợ Dịch thừa, còn dậm chân cười hì hì nói “Cha không nói, ta tự đi nhìn một cái”

“Yến Tử, con trở lại cho ta” Dịch thừa hô một tiếng, đã sớm không thấy bong dáng nữ nhi đâu, bất đắc dĩ lắc đầu, đuổi theo.

Cô gái tên Yến Tử bám vào góc tường, lặng lẽ đưa đầu qua nhìn, vừa nhìn tới đình bát giác, cả người run lên, trên mặt lại nâng lên một rặng mây đỏ.

Cho tới bây giờ nàng chưa từng nhìn thấy nam tử tuấn tú lại có khí chất như vậy.

Yến Tử là thiếu nữ nhỏ tuổi, mặc dù gia cảnh tầm thường, vẫn được cha mẹ sủng ái mà lớn lên, đến nay vốn đã tới tuổi lấy chồng, nhưng hàng xóm láng giềng lại không nhìn trúng người nào, huyên náo tới nỗi cha mẹ cũng không dám làm trái ý nàng.

Thật ra thì, trong lòng nàng có chủ ý.

Hai tỷ tỷ của nàng, trưởng tỷ gả cho anh nông dân ở thôn trên, coi như nhà có ruộng đất thì không quá mấy năm về nhà mẹ đẻ mặt cũng đen, tay chân thô kệch, không khác gì nông phụ.

Mà Nhị tỷ của nàng, ba năm trước bị một quan lão gia đi ngang qua nhìn trúng, lấy về làm quý thiếp, năm ngoái theo quan lão gia kia hồi kinh, ở lại nơi này nghỉ ngơi một đêm, nhị tỷ nàng mang theo kim ngân trang sức, nhìn xinh đẹp hơn ba năm trước.

Nhị tỷ còn nói, tuy nàng là thiếp nhưng xuất thân đàng hoàng, tuổi lại trẻ, quan lão gia rất yêu thương, ngày thường nay cả thái thái cũng không nhìn, lần này hồi kinh cũng chỉ mang theo nàng.

Nhìn nam tử trong đình, Yến Tử theo bản năng xoa hà bao bên hông, thầm nghĩ, nàng trăm triệu không muốn trở thành nông phụ giống Đại tỷ, trong ba chị em thì tướng mạo của nàng tốt nhất, chẳng lẽ lại kém hơn Nhị tỷ sao?

Trong đình, La Thiên Trình không biết rằng, chỉ ngồi như vậy cũng mang tới tâm tư cho thiếu nữ, vẫn đang cùng Tam lang nói chuyện.

“Lệ Vương thật quá xảo trá, thiết lập bẫy rập khiến Đại ca bị thương, còn chạy trốn tới Bạch Lĩnh phía bắc, làm cho không người nào tìm được”

Vì bị thương nên sắc mặt La Thiên Trình hơi tái nhợt, khí chất và tâm tình bất đồng khiến hắn trở nên ôn hòa hơn.

Nếu trước kia hắn là thanh lợi kiếm được rút ra khỏi vỏ thì hiện tại là một khối mỹ ngọc đã được mài giũa, biết cách thu liễm khí thế của mình, cho dù là ai, nhìn hắn cũng chỉ thấy một công tử văn nhã.

“Lệ Vương là nhân vật kiêu hùng, đương nhiên không thể đối đãi như nhân vật tầm thường. Bạch Lĩnh là nơi hiểm yếu, quân Tĩnh Bắc lui về phía bắc, Đại Chu mượn lần này nghỉ ngơi lấy lại sức, cũng không phải là chuyện không tốt”

“Nhưng là đại ca huynh ——”

Huynh đệ hai người cùng nhau đánh giặc, nhưng tình cảm lại là chuyện khác, La Tam lang có chút bận tâm, trên chiến trường hiện tại mọi việc đều thuận lợi, La Thiên Trình lại bị thương hồi kinh, sẽ bị người khác chế giễu.

“Thắng bại là chuyện thường của nhà binh” La Thiên Trình cười đến vân đạm phong khinh.

Hắn sẽ không để thắng bại ở trong lòng, Lệ Vương đã tới hồi kết, nếu không phải hắn lặng lẽ nới lỏng lưới, làm sao hắn có thể chạy về tới Bạch Lĩnh.

Cùng là một vũng hố, hắn sẽ không rơi vào hai lần, được chim quên ná, đặng cá quên nơm, tư vị đó hắn không muốn thử nữa. Cho dù cùng Thần Khánh đế quân thần tương đắc, cả đời này hắn vẫn cần nắm quyền chủ động trong tay.

Ngoại địch, nội loạn, triều đình, La gia quân, nắm chắc những điểm cân bằng này mới có thể giúp hắn và người nhà cả đời an ổn.

Hai huynh đệ đều tai thính mắt tinh, đồng thời ngừng đề tài, nhìn về một phía.

Một tiểu cô nương thanh tú bưng một cái khay, sắc mặt ửng đỏ “Nhị vị đại nhân, mời dùng trà”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.