Nguyễn Trần Ân Tĩnh

Chương 12: 2 cầu xin tha thứ




Edit: Trạch mỗ 

Beta: Sakura

Lời này vừa nói ra, bên trong phòng yên tĩnh như chết, gương mặt tuấn tú của Thần Khánh Đế đỏ bừng.

Chân Tịnh quá sợ hãi, ống tay áo quyệt đổ ly rượu, cái ly lưu ly linh lung bền chắc lăn đến bên chân Thần Khánh Đế, bị hắn nhấc chân một cái theo bản năng, giẫm ở dưới chân.

Hai cung nữ đứng ở trong phòng hầu hạ sắc mặt trắng bệch, bùm một tiếng liền quỳ xuống, một người trong đó chính là Xảo Dung nói chuyện lúc trước.

Hai cung nữ gần như nằm rạp xuống đất, vùi đầu thật thấp, thân thể run rẩy như cầy sấy, trong lòng toát ra một sự tuyệt vọng thật sâu.

Các nàng đều là lão nhân trong cung, cả ngày không nói sống ở trong nước sôi lửa bỏng, vậy cũng là đi bên vách núi, hơi có bất trắc có thể tan xương nát thịt.

Ở thâm cung, biết càng ít càng an toàn, các nàng bây giờ nghe được lời chết người như vậy, sợ rằng cái mệnh này cũng khó giữ được rồi.

Xảo Dung nghĩ đến đó, không nhịn được ngẩng đầu, ôm hận trừng Chân Diệu một cái.

Không nghĩ tới ánh mắt Chân Diệu đúng lúc quét qua chỗ này, mặt đối mặt, nhẹ nhàng nhếch khóe môi.

Trong lòng Xảo Dung cả kinh, bỗng nhiên hiểu, vị Huyện chủ này là cố ý!

Nhưng là, làm sao nàng dám nói ra với Hoàng thượng như vậy, cho dù Hoàng thượng không xử phạt, cũng không sợ truyền đi, danh tiếng có tổn hại sao?

Chân Diệu thu lại ánh mắt, chỉ nhìn một mình Thần Khánh Đế.

Nàng quả thật đã sớm nghĩ kỹ muốn hỏi một câu này, dù sao nàng ngay cả bí mật khó mở miệng nhất của hắn cũng đã biết được, còn phải ẩn nhẫn ngượng ngùng ở trước mặt hắn, sau đó mặc cho cái gai kia đâm vào trong lòng càng đâm càng đau hay sao?

Nàng phải hỏi rõ ràng, nhất là phải ngay trước mặt Chân Tịnh!

Về phần hai cung nữ kia, ha hả, thay chủ tử làm việc phạm đến trên đầu nàng, vậy hãy để cho chủ tử của các nàng vớt người đi, nàng cũng không phải là bánh bao thịt. Ai cũng có thể tới cắn một miếng.

“Giai Minh, ngươi nói xằng nói bậy gì đó?” Thần Khánh Đế bóp trán, có chút bất đắc dĩ, còn có sự khoan nhượng mình không hề nhận ra.

Hắn vừa mới lấy rượu độc thử qua nàng, nàng lại chọn dứt khoát chịu chết, vậy hắn còn có thể như thế nào đây, chẳng lẽ thật cũng muốn bức tử nàng sao?

Bởi vì sự qua đời của Chân Thái phi. Thần Khánh Đế đau lòng khó nén chỉ cần nghĩ đến khả năng này. Lại càng cảm thấy phiền não, lúc này đối mặt với Chân Diệu, lại có chút không biết làm sao cho phải nữa.

Hắn không biết đây là không phải là thay đổi tình cảm. Chỉ là đối mặt với gương mặt tương tự với Thái phi này, sẽ không làm được tâm lạnh như băng.

Chân Tịnh thu hết vẻ mặt của Thần Khánh Đế vào mắt, có chút hoảng hốt, sợ Chân Diệu lại nói ra lời gì. Vội lôi ống tay áo của nàng nói: “Tứ muội, ngay trước mặt Hoàng thượng. Sao có thể nói lung tung?”

Chân Diệu hất tay Chân Tịnh ra, sức lực hơi lớn, đẩy Quý phi nương nương yểu điệu lảo đảo.

Chân Tịnh cơ hồ là trong điện quang hỏa thạch đã có chủ ý, ai u một tiếng ngã xuống đất. Che mắt cá chân kêu đau không dứt, tuyệt hơn chính là, cho dù chật vật như vậy. Vẫn lông mày khẽ chau, yêu kiều thở gấp khe khẽ. Bộ dáng mỹ nhân rưng rưng làm người ta nhìn mà sinh lòng thương tiếc.

“Nương nương ——” hai cung nữ nhào qua đỡ.

Thần Khánh Đế nhìn thoáng qua, thu lại ánh mắt, hỏi Chân Diệu: “Thân thể khá hơn chưa? Còn có chỗ nào không thoải mái? Nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày mai đưa ngươi trở về, đừng nghĩ những thứ không đứng đắn này.”

Chân Tịnh......

Ả sắp tức chết rồi, sao ai cũng không ra bài theo như lẽ thường chứ!

Hoàng thượng, ngài vụng trộm với vợ thần tử thì thôi, vụng trộm trắng trợn như vậy, rốt cuộc là tình huống nào đây? Ả muốn đi nói cho Thái hậu!

Không được, Thái hậu là cô ruột Triệu Phi Thúy, ả và Triệu Phi Thúy thế như nước với lửa từ lâu rồi, ả phản đối, Triệu Phi Thúy nhất định vui mừng thấy kết quả, nếu mà biết, không chừng còn muốn chế tạo cơ hội lén lút hẹn gặp cho hai người này ý chứ.

Vừa nghĩ có một Hoàng thượng thế này, còn có Hoàng hậu thế kia, Chân Tịnh cảm thấy cuộc sống thật sự không có cách nào qua nữa.

Chân Diệu lại không muốn dẹp chuyện cho yên thân, khẽ hất cằm lên, lạnh lùng nói: “Không phải là nói nhảm.”

Nàng đưa tay chỉ Xảo Dung nhào tới bên cạnh Chân Tịnh: “Là cung nữ này nói đó, còn nói Quý phi nương nương lo lắng ta phát hiện nghĩ không thoáng nữa cơ. Cho nên ta bèn hỏi Hoàng thượng một chút ngay trước mặt Quý phi nương nương, rốt cuộc ta làm chuyện gì không thể gặp người, hay Hoàng thượng làm chuyện gì không thể gặp người với ta, mới phải nghĩ không thoáng?”

“Câm mồm!” Thần Khánh Đế vừa tức vừa bất đắc dĩ, “Giai Minh, ngươi là nữ tử, những lời này cũng có thể nói lung tung?”

Hắn nói xong, ánh mắt bén nhọn quét về phía Xảo Dung: “Lời này, là ngươi nói cho Huyện chủ nghe?”

Xảo Dung sớm nhìn ra sự khoan thứ không giống bình thường của Thần Khánh Đế đối với Chân Diệu, thân thể mềm nhũn quỳ rạp xuống đất, cầu khẩn nói: “Hoàng thượng tha mạng, nô tỳ có gan lớn như trời, cũng không dám nói lời như thế! Xin Hoàng thượng minh giám!” Nói xong ‘bịch bịch’ dập đầu.

Chân Tịnh đang tim nhấc lên tận cổ họng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Chân Tứ quả nhiên là đứa ngu xuẩn, trong tẩm cung này đều là người của ả, chỉ cần lên tiếng phủ nhận, nàng có thể có chứng cớ gì, chẳng lẽ nàng cho là chỉ bằng lời nói của một bên, Hoàng thượng sẽ phải tin tưởng lời của nàng sao? Không chừng còn tưởng rằng nàng nghi thần nghi quỷ, thuận tiện vu oan cho ả ý chứ.

“Ngươi là nói, Huyện chủ Giai Minh oan uổng ngươi?” Thần Khánh Đế nheo mắt lại.

Xảo Dung không dám gật đầu, sợ hãi quét Chân Diệu một cái, vẻ mặt biểu lộ hết thảy.

Thần Khánh Đế cười lạnh ra tiếng: “Chuyện cười, ngươi cho rằng ngươi là ai, Huyện chủ sẽ hao tâm tổn trí oan uổng ngươi?”

“Hoàng thượng ——” Chân Tịnh có đôi mắt đẹp ngậm nước, muốn nói lại thôi.

Đó là đang nhắc nhở, Hoàng thượng à, Chân Tứ muốn oan uổng đương nhiên không phải là một cung nữ nho nhỏ, mà là chủ tử của cung nữ là ta đó!

Đạo lý dễ nhận thấy như vậy, Hoàng thượng không thể nào không nghĩ tới!

Thần Khánh Đế mặt không chút thay đổi nhìn Chân Tịnh, mở miệng nói: “Không cần nhắc nhở, đương nhiên trẫm hiểu, lời này là ngươi muốn để cho Giai Minh biết!”

Dĩ nhiên hắn biết quan hệ của hai tỷ muội này không hòa hợp lắm, chỉ vì tránh nghi ngờ, không để cho nhiều người nói ra nói vào, mới để cho Giai Minh tới nơi này ở tạm một đêm, vốn nghĩ tới ngày mai đưa người trở về, để hắn tỉnh táo một chút, chuyện coi như là đã qua, không nghĩ rằng còn muốn làm ra chuyện đâu đâu này cho hắn!

Thần Khánh Đế vốn đang nóng này lại phiền lòng, lúc này làm sao có thể có kiên nhẫn cho một phi tử mặt mũi?

Chân Tịnh tưởng mình nghe lầm, không dám tin nhìn Thần Khánh Đế.

“Quý phi, ngươi khiến cho Giai Minh hiểu lầm trẫm, là muốn làm cái gì?” Thần Khánh Đế tiến lên một bước.

Chân Tịnh không tự chủ lui về phía sau, lắc đầu nói: “Nô tì không có......”

Ả quét Xảo Dung một cái cực nhanh.

Xảo Dung đầu tiên là ngẩn ra, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch, dập đầu nói: “Hoàng thượng, chuyện không liên quan đến nương nương mà, là nô tỳ tò mò, mới lặng lẽ nói khoác, không nghĩ tới bị Huyện chủ nghe......” Lời còn lại bị ánh mắt không mang theo một chút tình cảm của Thần Khánh Đế chặn ở trong cổ họng.

“Người đâu, cắt đầu lưỡi hai cung nữ này, đưa đến hoán y cục.”

Rất nhanh, Dương công công dẫn đầu, mang theo mấy nội thị đi vào, lưu loát bịt miệng hai cung nữ, kéo ra ngoài.

Bên trong phòng chỉ còn lại ba người, Thần Khánh Đế nhìn Chân Tịnh, cười như không cười: “Quý phi, trẫm là ai?”

“Ngài...... Ngài là Hoàng thượng......” Trên mặt Chân Tịnh không có chút huyết sắc nào, đột nhiên cảm giác được, sự hiểu biết của ả đối với Thần Khánh Đế, không có sâu như mình tưởng tượng.

Thần Khánh Đế nhếch khóe miệng lên, cười nói: “Trẫm còn tưởng rằng, ngươi cảm thấy trẫm là thằng ngu cơ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.