Nguyên Tố Thao Khống Sư

Chương 13: Niềm đau nơi nao




Edit: Phương Xêkô

Beta: Ngôn Ngôn

Phượng Thanh Ly cau mày, từ chối cho ý kiến.

“Cha ngươi là giáo chủ Phượng Khinh Vân?”

Vương Cương nhìn Phượng Thanh Ly, rõ ràng là đang chê cười nàng trẻ người non dạ:

“Lạ thật, hắn ta lợi hại như vậy, sao lại có thể sinh ra một con nha đầu lỗ mãng thế này.”

Phượng Thanh Ly hừ lạnh một tiếng, lại không hề phản bác điều gì, nàng không ngốc, biết mình đã lỡ chọc giận Vương Cương, cùng hắn động thủ chỉ có chịu thiệt.

Hơn nữa, một người là đại hiệp giữa đại hiệp, một người là đệ tử ma giáo, cho dù Vương Cương có đánh nàng, người khác cũng không nói Vương Cương cậy lớn hiếp bé, ngược lại còn khen hắn là đại hiệp trừ hại cho dân.

Đối với sự nhu thuận của Phượng Thanh Ly, Vương Cương rất vừa lòng: “Không phải ta có ý coi thường cha ngươi, nhưng ngươi có biết vì sao cha mình không dám đắc tội Thính Phong không?”

Nhìn Phượng Thanh Ly lắc đầu, trên mặt Vương Cương liền xuất hiện nụ cười khó đoán: “Ngươi cũng không tưởng được những chuyện hắn đã làm, nếu chẳng may đắc tội Thính Phong, một khi chuyện của hắn bị truyền ra giang hồ, rơi vào tay quan phủ, ngươi xem, kết quả thế nào?”

Nói xong lại cười trộm, tư từ ghé sát tai Vương Mông: “Thời gian trước quan phủ bảo chúng ta đi thương thảo, lúc ấy chính là thảo luận vấn đề của ma giáo, bàn xem phải xử chúng thế nào.”

Vương Mông gật gật đầu, lại nhỏ giọng thì thầm: “Phi pháp tụ chúng”

Bọn họ nói rất nhỏ, nhỏ đến mức làm cho toàn bộ người trong phòng đều nghe được, đương nhiên bao gồm cả Phượng Thanh Ly.

“Đúng vậy!”

Vương Cương quan sát gương mặt tái nhợt của Phượng Thanh Ly, từ từ nói: “Không chỉ như thế.”

Phượng Thanh Ly mở to mắt, đổ lên đầu họ cái danh phi pháp tụ chúng, quan phủ còn có quyền xuất động nhân mã san bằng ma giáo, nếu không chỉ có vậy, ma giáo chẳng phải chỉ còn mỗi đường chết ?

Vương Cương nở nụ cười bí hiểm nhìn Phượng Thanh Ly kinh sợ, cười tủm tỉm, hỏi một câu không ăn nhập gì với vấn đề: “Tổng đà của các ngươi ở Hàng Châu à?”

“Ừ!”

Phượng Thanh Ly nhất thời hiện ra vẻ kiêu ngạo, ngẩng đầu nói: “Chuyện này cũng không có gì bí mật, trên đời này nơi nào là người là có giang hồ, nơi có giang hồ thì sẽ có ma giáo, người biết ma giáo sẽ biết tổng đà ma giáo ở Hàng Châu.”

Như vậy ngạo khí, làm cho Vương Manh Manh sợ hãi than ra tiếng: “Nói như vậy, các ngươi chẳng phải là thiên hạ đệ nhất giáo sao?”

Phượng Thanh Ly liếc nhìn ánh mắt hâm mộ không ai bì nổi của Vương Manh Manh.

Tuy rằng nàng không trả lời câu hỏi kia, nhưng nhưng biểu tình trên mặt cũng đã xác minh, chuyện này quả nhiên là sự thật.

Vương Cương bon chen: “Vậy xem ra, chuyện Tri Phủ Hàng Châu đăng báo là sự thật, không bao lâu nữa, tổng đà ma giáo của các người sẽ phải chuyển đi.”

“Dựa vào cái gì?”

Phượng Thanh Ly tức giận bất bình kêu lên: “Chẳng lẽ các ngươi tưởng quan báo tư thù, tưởng giúp Vương Manh Manh hết giận? Ta nhất định phải nói Thính Phong truyền ra việc này, để cho người trong thiên hạ phân xử, đoạt vị hôn phu của người khác còn xuống tay với họ!”

Vương Cương đăm chiêu, lúc Phượng Thanh Ly đi qua người hắn liền năm lại tay nàng: “Này! Nói cho ngươi biết, ta nể mặt ngươi cũng là người của võ lâm, có lòng tốt mật báo cho ngươi, tại sao ngươi lại nói những lời độc địa như vậy?”

Phượng Thanh Ly vung tay về, quả nhiên là trứng chọi đá: “Mật báo? Chẳng lẽ các ngươi không phải giúp Vương Manh Manh cướp vị hôn phu của ta nên mới dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy uy hiếp ta?”

“Vị hôn phu của ngươi?”

Vương Cương hít vào lãnh khí, quay đầu nhìn Ngọc Hồ Điệp đang đứng yên ngoan ngoãn ở một góc: “Ngươi nói hắn?”

Nhìn Phượng Thanh Ly ủy khuất gật đầu xác nhận, Vương Cương liền lộ ra vẻ khinh thường: “Tên dâm tặc này? Không cần nói cướp, hắn tặng không cho nhà chúng ta, Manh Manh nhà ta còn thấy chướng mắt. Ngươi cần phải biết rõ ràng, Manh Manh nhà chúng ta siêu cấp nữ hiệp giang hồ.”

Ngọc Hồ Điệp khụ một tiếng, có phải quá đáng quá rồi không, hắn chưa từng trêu chọc, chưa từng bắt nạt ai, sao lại đả kích hắn như thế?

Kháng nghị của hắn rất hiệu quả, Vương Cương chuyển tầm mắt sang hắn, tức giận hừ một tiếng: “Khụ cái gì mà khụ, chẳng lẽ ta nói sai?”

Lại bơ Ngọc Hồ Điệp, Vương Cương quay đầu nhìn Phượng Thanh Ly: “Nếu ta đoán không nhầm, ma giáo các ngươi vài năm gần đây thu nhận không ít tân môn đồ?”

Phượng Thanh Ly hơi run lên: “Làm sao ngươi biết?”

“Cái này đúng rồi!”

Vương Cương quay đầu trừng mắt Vương Mông: “Đệ xem xem, ta đoán không nhầm!”

Vương Mông hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng, chắp tay lạy Vương Cương: “Quả nhiên vẫn là đại ca lợi hại.”

“Đương nhiên!”

Vương Cương hất tóc: “Làm đại hiệp, ta có thể giải thích chuyện các ngươi thu nhận nhiều môn đồ, nhưng mà, các ngươi hình như cũng không để tâm lắm đến tố chất thì phải?”

Sau đó phất tay một cái: “Này, ngươi cầm nó đem về cho giáo chủ Khinh Vân xem.”

Phượng Thanh Ly vội vàng bắt lấy, mở ra xem, mặt bắt đầu phiếm đỏ, cầm thông lệnh cẩn thận cất vào trong người, dịu dàng cúi người: “Đa tạ Vương đại hiệp nhắc nhở.”

Tò mò nhìn Vương Cương dễ dàng thu phục Phượng Thanh Ly, Vương Manh Manh ra vẻ quan tâm trước nay chưa từng có.

Hồ nghi cùng Ngọc Hồ Điệp liếc mắt nhìn nhau, nhìn đến khi mắt mịt mù mờ ảo, vội vàng hỏi: “Đại bá, xảy ra chuyện gì vậy?”

Nàng hỏi, Phượng Thanh Ly càng đỏ mặt, nắm chặt góc áo: “Kỳ thật đều do cha ta, quá vội vã, thu nhận môn đồ không có tố chất…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.