Nguyên Tố Đại Lục

Chương 2: 2: Sinh Nhật Của Sư Phụ




Chung thân đại sự của nữ nhân tuyệt đối không thể khinh suất. Chu thị nguyện ý bỏ tiền chi bạc cho Ký Mi chữa bệnh, thậm chí có thể tiếp tế Lục gia cả đời, nhưng không có nghĩa bà nguyện ý cho người mù phiền phức này về nhà làm con dâu.

Chu thị cười lạnh biểu lộ thái độ của mình.

Tố Thu trước thấy lòng nguội lạnh, sau đó liền tức giận nói: "Tiêu Nghiễn Trạch làm hỏng mắt của Ký Mi nhà ta, việc này không tìm nó thì tìm ai?"

Lúc phái bà mối đến cửa Tôn gia, người ta nghe nói mắt Ký Mi không nhìn được liền không còn tin tức. Khỏi cần nói cũng biết, nhà những người khác cũng không nguyện ý cưới một con dâu mù.

Chu thị nói: "Lúc Ký Mi ngủ bị hoảng sợ là do Nghiễn Trạch quấy rối, nhưng đầu là tự nó đập vào, sốt cũng là nó tự lên, liên quan gì đến Nghiễn Trạch, đâu phải Nghiễn Trạch đè đầu nó đập vào bàn trên giường chứ? Trước kia chúng ta coi như nể mặt phần thân thích này, chi không ít bạc, cũng không tính sẽ đòi về, tất cả đều là làm chuyện tốt. Không nghĩ tới muội tử lại được một tấc muốn tiến thêm một thước, không những muốn chúng ta chăm sóc tạm thời mà còn phải chăm sóc các người cả đời."

Thiếu chủ tương lai của Tiêu gia sao có thể lấy một người vợ mù được, bên trong bên ngoài, tất phải có một người vợ hiền phối hợp. Không phải Tiêu gia nuôi không nổi miệng ăn này, mà là thiếu phu nhân phế vật đó sẽ kéo chân sau của Nghiễn Trạch.

Tố Thu vụt phát đứng lên, tức đến cả người run rẩy: "Tẩu tử, sao người có thể nói như vậy được? Môi trên môi dưới đều là môi, cho dù Nghiễn Trạch nhà các người không có trách nhiệm, thì không có hắn gây rối, Ký Mi nhà ta có thể bị đập đầu, có thể bị dọa đến phát sốt không? Là ai gây ra tất cả mọi chuyện? Bây giờ mắt Ký Mi nhà ta không nhìn được, hắn thì sao, có các người che chở, tiếp tục đi phá phách xung quanh! Nỗi khổ của Ký Mi, các người có nghĩ tới không? Con bé mới sáu tuổi, cả đời này cứ thế qua như vậy!"

Chu thị cũng cao giọng đáp: "Đúng thế, con bé mới sáu tuổi, cách tuổi lấy chồng còn mười năm nữa, cô gấp cái gì?! Bây giờ đi kinh thành không chữa được là do kinh thành không có đại phu tốt, các người đã đi khắp cả nước chưa? Chưa đúng không? Thời gian còn lại, Tiêu gia chúng ta đưa tiền, cho các người đi tìm danh y, thế còn không đủ sao?!" Vừa quay đầu, liền ngoan tuyệt nói: "Để Nghiễn Trạch thú cô ta, ngàn vạn lần không được!"

Nghe hai người lớn cãi vã, Ký Mi bất lực nhìn về phía họ. "Nương, hai người đừng ầm ĩ nữa......"

Bấy giờ Kim Thúy liền tiến vào, cõng cô nương đi tới buồng trong, Tố Thu bỗng nhiên đoạt lấy nữ nhi, ôm trong ngực chạy ra bên ngoài. "Nói với tẩu tử không được, ta đi tìm cha mẹ. Lần trước nghe lời các người, ta nhượng bộ, trước khi đi cũng không để cha mẹ nhìn thấy Ký Mi, bây giờ ta liền ôm con bé đến cho họ xem chuyện tốt mà cháu ngoan của họ làm ra."

Chu thị cuống quít, tự mình lao ra ngăn Tố Thu: "Gần đây thân mình lão thái thái không được tốt, cô đừng náo loạn, có việc gì thì từ từ thương lượng."

Tố Thu mặc dù không phải nữ nhi được cưng chiều nhất nhưng cũng là miếng thịt rơi ra từ người, tẩu tử không phân rõ phải trái, chỉ có thể ầm ĩ đến chỗ cha mẹ. Bà ôm Ký Mi, giãy ra khỏi cửa, chạy tới hậu viện nơi Tiêu lão gia tử cùng lão thái thái sống. Đáng thương hai cái nữ nhân chân bó, nghiêng nghiêng ngả ngả, trước chạy sau đuổi.

Bà tử bên người Chu thị không bó chân, chạy lên đằng trước khuyên Tố Thu: "Tiểu thư, xin ngài bớt giận, chuyện gì cũng phải từ từ!"

Tố Thu phì một tiếng vào mặt bà tử: "Không phải chuyện của ngươi!" Nói rồi, đẩy bà tử ra, tiếp tục chạy về phía sân viện của lão gia tử.

Chu thị tựa vào cây cột của hành lang gấp khúc thở dốc, xua tay nói: "......Để nàng ta đi....Để nàng ta đi đi....Sớm muộn gì cũng phải ồn ào...."

Tố Thu không có người ngăn cản, một đường đi thẳng tới hậu viện. Tiêu lão gia tử đang dọn dẹp cây cỏ của mình ở nhà ấm trồng hoa, nghe bên ngoài có tiếng khóc bèn vén rèm bước ra bậc thềm nhìn, thấy nữ nhi Tố Thu ôm theo cháu gái ngoại, ông liền cầm chiếc xẻng xới đất vẫy nàng: "Không phải con đang đi nhậm chức cùng Thành Đống sao? Thế nào lại trở về?"

Tố Thu khóc đến nỗi hai mắt trông như quả đào, ôm nữ nhi đứng trước mặt phụ thân, nức nở nói: "Ký Mi, chào ông ngoại đi con."

Ký Mi chớp chớp mắt, thấp giọng nói: "Ký Mi thỉnh an ông ngoại."

Tiêu lão gia tử không hiểu ra sao, nhưng rất nhanh cũng phát hiện ra vấn đề: "Mắt của tiểu nha đầu làm sao vậy?"

Tố Thu liếc mắt một cái liền lệ nóng đong đầy vành mắt, phút chốc vỡ òa: "Ký Mi không nhìn được nữa, đều do đứa nhỏ Nghiễn Trạch kia gây ra."

Tiêu lão gia tử vừa nghe là Tiêu Nghiễn Trạch làm liền tức giận nói: "Biết ngay cái thằng nhóc hỗn xược ấy là kẻ chuyên gây rối mà! Để cha mẹ nuông chiều không ra cái giống gì hết!"

Lúc này trong phòng chính thất có một tiểu nha hoàn đi ra, tò mò bước về chỗ này, nhìn thấy Tố Thu, trước thỉnh an, sau mới nói: "Lão thái thái nghe được động tĩnh, giống như là tiểu thư Tố Thu đang khóc nên phái nô tì ra xem thử xảy ra chuyện gì."

Tố Thu khóc thút thít nói: "Cha – người phải làm chủ cho con, nếu ngài mặc kệ, con thật sự là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Ngài không biết đâu, Tôn gia không để ý tới chúng con nữa, Ký Mi sau này không có chỗ dựa, cả đời liền không gả đi được. Vừa nãy con nói chuyện cùng đại tẩu, để Nghiễn Trạch cưới Ký Mi. Tẩu ấy dã man không rõ phải trái, mắng mỏ con một hồi. Mi nhi đáng thương của con, đời này phải làm sao bây giờ, đều tại nương không tốt, không sớm mang con đến tìm ông ngoại nói rõ lí lẽ."

Tiêu lão gia tử cố kiềm chế nói: "Tố Thu, ngươi ôm nha đầu đi vào gặp nương đi, việc này để ta làm chủ cho các người!"

Tố Thu lấy khăn ra lau nước mắt, đi theo tiểu nha hoàn vào gặp mẫu thân.

Tiêu lão thái thái không muốn gặp nữ nhi này cho lắm, lúc trước không để ý bà ngăn cấm, sống chết muốn gả cho Lục Thành Đống. Tuy rằng Tiêu gia không phải nhà đại phú đại quý gì, nhưng cũng không cần lo áo cơm, khuê nữ của Tiêu gia có người nào không phải tiểu thư yểu điệu giàu sang, ở nhà có người đỡ, ra cửa có kiệu ngồi. Khăng khăng đòi gả cho cái kẻ nghèo nàn như Lục Thành Đống, nô tài ở trong nhà dùng một bàn tay cũng có thể đếm được.

Vì thế Tiêu lão thái thái nghe nữ nhi kể khổ xong, không nhịn được lại quở trách nàng: "Nếu lúc trước ngươi nghe lời nương, gả cho đại thiếu gia của hiệu đổi tiền, sao có ngày khổ sở như hôm nay? Nhìn mấy tỷ muội của ngươi xem, có đứa nào không hơn ngươi chứ? Đến cả Tố Vân do di nương sinh cũng làm thiếu nãi nãi, còn ngươi thì, mặt xám mày tro, còn sinh ra một cái tai họa."

Tố Thu càng khóc dữ dội hơn. "Nương, người đâm dao vào ngực nữ nhi sao —" Nói rồi, lại ôm lấy Ký Mi. "Đến người cũng ghét bỏ con, con không cần sống nữa, mắt Ký Mi mù rồi vừa lúc ôm con bé nhảy giếng cho xong."

Tiêu lão thái thái nói: "Mới quát ngươi hai câu, nhìn lại tính nết của ngươi đi! Đứng lại cho ta!"

Tố Thu liền bổ nhào vào trong lòng mẫu thân, túm vạt áo lão thái thái khóc lóc nói: "Không có cách nào sống hết, con chỉ có một nữ nhi là Ký Mi thôi, con bé mù như thế rồi, muốn con phải sống như thế nào chứ.... Hu hu hu...Không có nhà ai nguyện ý cưới Ký Mi hết..."

Ký Mi nghe thấy mẫu thân khóc thương tâm cũng khó nén nước mắt, không quên mò mẫm tới gần mẫu thân, dùng bàn tay nhỏ bé thay nương lau nước mắt. "Nương, người đừng khóc...... Ký Mi ngoan......"

Lão thái thái thấy hai mẹ con như vậy, trong lòng đau như dao cắt phải. "Ngươi muốn để Nghiễn Trạch cưới Ký Mi, chỉ sợ tẩu tử ngươi không chịu."

"Nàng không muốn, ngài liền nghĩ con đồng ý sao? Đừng tưởng cha Ký Mi chỉ là một giáo dụ nghèo khổ, quen biết với tri huyện Huyện thừa cũng khôn thiếu, bạn tốt cùng trường khi xưa cũng phát đạt, về sau Kí Mi gả không được, cũng không đến mức phải tái giá với tiểu thương."

Lão thái thái ít đọc sách, nhưng cũng biết "Tiểu thương" là chỉ những thương hộ, giận dữ nói: "Coi như ngươi còn có điểm cốt khí, đừng đem Ký Mi gả cho những tiểu thương như vậy!"

Tố Thu khóc nói: "Nương, ta đã sớm nghĩ rồi, Ký Mi không thể chăm sóc được cho chính mình, gả con bé đến nhà khác, chúng ta đều lo lắng. Tìm người ở rể, chờ con cùng cha con bé trăm tuổi rồi, con rể vứt bỏ nó, hoặc là thú thêm một tiểu nhân đến ngược đãi nó thì phải làm gì?! Vẫn là nhà mẹ đẻ của mình yên tâm hơn, thân càng thêm thân, cho dù tẩu tử không muốn gặp con bé, vẫn còn ngài cùng cha, còn có nhà của đại ca, nhị ca nữa mà."

Lão thái thái thở dài: "Cũng phải, Ký Mi như vậy, gả cho nhà ai có thể làm cha mẹ yên tâm được." Đem tiểu Ký Mi đáng thương ôm vào lòng, lau nước mắt của bé nói. "Đừng khóc, chúng ta làm chủ cho con."

...

Mùa xuân hàng năm, quản gia phân công cho các người quản lí bên ngoài cấp hạt giống cho tá điền, chuẩn bị cày bừa vụ xuân, Tiêu Phú Lâm tự mình đến nông thôn giám sát. Trên đường trở về nghe nói lão gia tử gọi mình, sau khi nghe ngóng là chuyện của Ký Mi, ông liền kêu xa phu mau chóng đánh xe, vừa về nhà ngay cả miếng nước cũng chưa kịp uống đã vội vàng đi gặp phụ thân.

Ở trước mặt phụ thân, từ trước đến nay ông nào dám thở mạnh, thấy thê tử và con đã ngoan ngoãn đứng đó, ông liền nhỏ giọng gọi phụ thân đang nhắm mắt dưỡng thần một tiếng: "Cha......"

Tiêu lão gia tử vỗ bàn, quát: "Các ngươi được lắm, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng dám gạt ta! Ta còn chưa có chết, một đám các người đã muốn tạo phản rồi!"

Tiêu Phú Lâm sợ hãi giật mình, vội cúi đầu, hận không thể đem đầu xuyên tới lưng quần. "Cha dạy phải." Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm, nói chuyện cùng lão gia tử, trăm ngàn lần không được giải thích, càng giải thích càng lộ nhiều sai sót.

"Muội muội của ngươi Tố Thu, vừa nãy còn muốn ôm Ký Mi nhảy giếng, may được người ngăn lại." Tiêu lão gia tử hung dữ nói. "Đều do các người bức cả!" Trừng mắt nhìn con dâu. "Xem các ngươi dạy dỗ Nghiễn Trạch đi, học không giỏi, cũng không biết học cho giỏi, làm mù mắt người ta còn không để chút gì trong lòng. Đấy là khuê nữ nhà Tố Thu, nếu là con nhà người khác, đi quan phủ cáo trạng, gọi người đến trước cửa nhà nói rõ lý lẽ, mười dặm thôn này, còn ai không biết đến Tiêu gia nữa, mặt mũi tổ tiên các người muốn bỏ hết rồi à?"

Nghiễn Trạch than thở: "Bây giờ bác cũng gây náo loạn giống người đàn bà chanh chua mà."

Tiêu lão gia tử luôn cảm thấy đứa cháu đích tôn này không đủ khiến mình vừa lòng, lúc vừa nghe thấy tiểu tử này dám chống đối mình liền nổi giận lôi đình: "Lấy gia pháp ra đây! Tuổi nhỏ chỉ biết làm chuyện xấu, trưởng thành còn có chỗ nào tốt? Chờ ngươi làm chuyện bại hoại gia môn, không bằng để ta tự mình thanh lý môn hộ."

Chu thị vừa nghe công công muốn đánh chết con, liền ấn con quỳ xuống. "Mau dập đầu nhận sai với tổ tiên đi!"

Tiêu Phú Lâm cũng quỳ xuống, nói với phụ thân: "Cha, chuyện mắt của Ký Mi, lỗi sai đều do Nghiễn Trạch, chúng con thừa nhận. Bây giờ ngài nói phải làm sao, chúng con liền làm cái đó, Nghiễn Trạch còn nhỏ tuổi, ngài hãy cho thằng bé thêm một cơ hội nữa!"

Tiêu lão gia tử lúc này mới ngồi xuống: "Tự mình phạm lỗi thì tự mình phải gánh vác, ngươi làm hỏng mắt của Ký Mi thì hãy chăm sóc con bé cả đời đi."

Chu thị khóc lóc cầu xin: "Chuyện này vạn vạn không được đâu, sau này mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều do chủ mẫu quản lí. Lục Ký Mi là người mù, làm sao có thể thành chủ mẫu của Tiêu gia được chứ."

Tiêu lão gia tử nói: "Ai bảo cái nhà này sẽ về tay Nghiễn Trạch? Đừng có mơ mộng quá!" Dứt lời, ông đứng dậy nói: "Cứ quyết định như vậy đi, Nghiễn Trạch hãy cưới biểu muội Ký Mi của ngươi!" Sau đó phất tay áo xoay người rời đi.

Chu thị ôm con gào khóc: "Đứa con đáng thương của tôi, về sau con phải cưới một cô nương chân to lại mắt mù rồi."

Hắn phải cưới Lục Ký Mi, một kẻ mù khiến người người ái ngại.

Mùa thu năm Vạn Hưng thứ ba, Tiêu Nghiễn Trạch mới mười tuổi, nhưng đã cảm thấy cuộc đời của mình sẽ không được tốt lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.