Nguyên Tố Đại Lục

Chương 7: 7: Đêm Tân Hôn




Lão thái thái, thân thể không tốt, Kí Mi lo lắng suông lại không thể giúp chút gì, chỉ có thể ngẫu nhiên đi bồi lão thái thái nói chuyện vài câu, điều đơn giản nhất là bưng trà rót nước cũng không làm được. Bà bà Chu thị quanh co ám chỉ nàng đừng thêm phiền, kêu nàng không cần lộn xộn, lại nói mùa xuân người rất hay bị nhiễm bệnh, nàng thân thể yếu đuối, tốt nhất là nên ở trong phòng dưỡng thân mình cho tốt.

Nghiễn Trạch là trưởng tôn của đại phòng, thứ đệ cùng nhóm huynh đệ đều chưa cưới vợ, Kí Mi đến một chị em dâu để nói chuyện cũng không có. Có mấy thẩm thẩm nhưng tuổi lại xấp xỉ Kí Mi, cũng may là có hai cô em chồng là Thư Minh cùng Thư Dung ở lại làm khách. Thư Minh là muội muội ruột của Nghiễn Trạch, năm nay chỉ mới 8 tuổi, đang bó chân, nên chẳng chân nào đi được. Thư Dung là trưởng nữ nhà nhị thúc Nghiễn Trạch, năm nay mười ba tuổi, vì vậy phải vội vàng học nữ hồng để chuẩn bị sau này gả chồng.

Kí Mi dù là bó chân hay nữ hồng đều không thông, cũng không thể trách những người khác không muốn lui tới với nàng.

Chỉ có Lương Thị là thê tử của bát thúc Nghiễn Trạch, thường lại đây cùng Kí Mi nói chuyện phiếm. Bát thúc tuy rằng cũng là con thứ, nhưng sinh ra quá muộn, cũng không đọc sách, mọi chuyện trong nhà đều do các ca ca tiếp quản, sau khi cưới thê tử, dứt khoát buông tay vui vẻ bên nương tử, cả ngày không về nhà.

Thê tử Lương Thị của hắn bị vứt ở nhà canh giữ phòng trống, lại cùng nhóm chị em dâu rất ít qua lại hàn huyên, vừa lúc Kí Mi được gả vào, hai người chính là đồng bệnh tương liên, cùng gả cho hỗn trướng nam nhân, liền thường lại đây trò chuyện với cháu dâu Kí Mi.

Kí Mi tính tình ôn nhu, nghe bát thẩm oán giận tên nam nhân ngu muội nhà nàng, mỗi lần Lương Thị oán giận xong đều có thể thở phào một hơi. Hôm nay Lương Thị nhìn thấy quần áo trên người Kí Mi quá mức keo kiệt, vừa lúc nàng còn dư một ít sa tanh, chờ đến lúc nàng trở về, mang theo Kim Thúy cùng nàng về lấy.

Kí Mi ban đầu không muốn nhận, nhưng không chịu nổi tính tình ương ngạnh của Lương Thị nên đành phải nhận, liền phái Kim Thúy cùng nàng trở về lấy.

Thời điểm Kim Thúy ôm sa tanh trở về, đã gần đến buổi trưa, trong nhà có ít người đi lại, tâm tình vui sướng rạo rực ôm sa tanh đi ngang qua giàn nho, nghe tiếng nữ nhân phát ra từ nơi đó.

Giọng nói kia nhòn nhọn, lập tức nghe ra là hai nha hoàn thông phòng Xuân Nhu và Họa Nhi.

Kim Thúy dù sao cũng chướng mắt với hai kẻ này, cử chỉ, ăn mặc so với các nha hoàn khác đều không giống nhau, nghe thấy cách nàng nói, lộ ra vẻ khinh miệt. Kim Thúy phóng nhẹ bước chân, rón ra rón rén đi qua, nghe xem hai người này nói cái gì.

" Nghĩ như thế nào gia cũng không thể thích nàng, gia thích nàng, ta liền phơi nắng bái nàng, như thắp dầu đốt núi đá, muốn bất tử cũng chả khó nghe bằng muốn gia thích nàng. Chuyện này cũng chẳng thể trách gia của chúng ta, có ai như Lục gia, không đủ ngân lượng để trang điểm thật đẹp cho thiếu phu nhân. Mọi người đều nói mười dặm đồ cưới, của hồi môn của nàng ta đến nửa dặm còn không có. " Họa Nhi ngồi trên ghế trường, cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.

" Người ta nói, Thượng đẳng nhân gia gả nữ nhi, trung đẳng nhân gia đưa nữ nhi, hạ đẳng nhân gia bán nữ nhi. Nghe nói, năm đó thời điểm lão thái thái vào cửa mang theo triệu bạc, triệu vàng. Cái này còn chưa tính, nhà mẹ đẻ căn bản không muốn nhận sính lễ của Tiêu Gia, trả hết về. Lão thái thái mông nhỏ, lại thẳng. Đời này không sinh quá nhiều nhi tử, chỉ có ba nữ nhi, nhưng nhìn một cái, không di nương nào sinh nhi tử mà dám phóng cái rắm, di nương của đại lão gia sinh trưởng tử còn không dám ở trước mặt lão thái thái lập quy củ. " Nói ra lời này chính là Xuân Nhu.

" Lão thái thái không giữ riêng của hồi môn, lão nhân gia lại làm việc quyết đoán, không có lão thái thái giúp đỡ, liệu có Tiêu gia như ngày hôm nay? Lão gia tử đối đãi với lão thái thái thật tốt, lão thái thái vừa sinh bệnh, lão gia tử đã sầu đến vậy. Chính thê như vậy mới có điểm tốt giúp đỡ chồng, nếu là thiếu phu nhân thì thôi đi. " Họa Nhi vỗ vỗ tay, gọi Xuân Nhu lại gần: " Ta nghe nói, gia ở cẩm châu [1] nuôi một ả rất xinh đẹp, đặt mua phòng ở không nói, lại đem đệ đệ nàng đưa tới mỏ đá làm tiểu thợ cả, phía dưới quản vài cá nhân chứ không tồi đâu. "

[1]: ở đây chỉ lầu xanh, nơi anh Nghiễn Trạch hay lui tới.

Xuân Nhu trong lòng không thoải mái: " Thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm sao? Tự mình mặc kệ chính thê,nhưng hai ta từ bé đã không màng mà đi theo hầu hạ hắn, hắn lại chọn kẻ bên ngoài kia sao. "

Họa Nhi bĩu môi: " Bên ngoài sẽ có thổi kèn, đàn hát khiến gia vui vẻ, chúng ta là cái gì? Mới mới, lạ lạ, ai mà không thích? "

" Không biết các nàng sinh ra có bộ dáng gì? Là cao, gầy hay lùn, béo? " Xuân Nhu hừ nói: "Theo ta thấy, có đẹp thì so ra quá lắm cũng bằng vị thiếu phu nhân của chúng ta. "

Họa Nhi cười ha hả, nâng chân lên, chỉ vào đôi chân nhỏ nhắn của mình nói: " Mặt trên đẹp thì có ích lợi gì? Cặp chân to kia vừa lộ ra, liền dọa gia bỏ chạy. "

Hai người đều bó chân rất tốt, nhìn nhau cười, cười thiếu phu nhân có đôi chân tự nhiên, không bó.

Kim Thúy khí giận ngất trời quay đi, chân tay lạnh băng, ôm đống sa tanh kia chạy một đường trở về phòng, hạ sa tanh xuống, liền xoay người đi. Kí Mi nghe được tiếng có người vào, giống như lại đi ra ngoài, hỏi nhanh: " Kim Thúy là ngươi sao? "

Lúc này Kim Thúy đã chạy ra khỏi cửa, không nghe được thiếu phu nhân gọi nàng, đang là lúc tức giận đến bốc khói, cái gì đều nghe không vào. Hai tiểu nha đầu kia là thứ gì? Cũng dám chê cười thiếu phu nhân có đôi chân không bó.

Từ bồn nước trong phòng bếp múc ra một xô, túm vài sợi cỏ dại ở bên đường ném vào trong xô, bưng thẳng một đường hướng đến giàn nho.

Họa Nhi cùng Xuân Nhu sau giờ ngọ ngồi nói chuyện phiếm giết thời gian, căn bản không nghĩ tới có người muốn trị các nàng. Một người bắt chân ngồi cắn hạt dưa, một người lười biếng đưa tay lên che miệng ngáp.

Đột nhiên từ đằng sau xối tới một xô nước như mưa to, đổ ập xuống, khiến các nàng lạnh thấu tim. Trong xô có thả cỏ dại nên trên đầu các nàng cũng dính mấy cây, nhìn không chỉ đáng thương mà còn buồn cười.

" A... " Họa Nhi lập tức nhảy lên, lau sạch nước trên mặt, trừng mắt về hướng nước được dội tới: " Ai? "

Xuân Nhu lấy trong miệng ra một cọng cỏ, oán giận quay đầu lại, thấy là Kim Thúy, cảm giác khó hiểu: " Tỷ tỷ, làm gì vậy? "

Kim Thúy đung đưa chậu nước, xoa eo nói: " Ta dọn dẹp ngay bên giàn nho, không nghĩ tới lau xong rồi đổ nước, không cẩn thận xối lên người các ngươi rồi, xin lỗi nha. "

Đây là đang tìm lí do thoái thác, quả thực xem bọn họ là hài tử ba tuổi mà khi dễ, Họa Nhi cả giận: " Hai người to lớn ngồi ở đây, ngươi không nhìn thấy sao? " Vốn định mắng là thiếu phu nhân nhà ngươi mù, thì ngươi cũng mù luôn phải không? Nhưng lời nói vừa đến bên miệng, đã nhanh thu về.

Xuân Nhu lôi kéo xuyên y, dứt khoát nói thẳng: " Kim Thúy tỷ tỷ, đây rõ ràng là khi dễ người khác, cả hai chúng ta đều không chọc đến ngươi, ngươi làm gì vậy? "

Thời điểm Kim Thúy ở Lục Gia, việc nặng nhọc gì cũng từng trải qua, có lúc có những nơi Kí Mi không thể đi đều là nàng cõng, bởi vậy tay chân thập phần rắn chắc, nếu có dở thủ đoạn, Họa Nhi cùng Xuân Nhu làm sao lại cái cổ chân thô của nàng. Nàng trừng mắt: " Khi dễ các ngươi? Các ngươi còn không nhắm mắt lại ngẫm xem ban nãy ở kia là ai miệng nói lải nhải, vì vậy ta mới cho các ngươi biết thế nào là khi dễ. "

Họa Nhi cùng Xuân Nhu trong lòng lộp bộp một chút, nghĩ thầm có thể vừa rồi trong lúc chê cười thiếu phu nhân đã bị Kim Thúy nghe được. Việc này là các nàng không đúng, bẩm báo lên với thái thái, hai cái miệng của các nàng mới là kẻ chịu thiệt, vì thế hai mặt nhìn nhau, không hề lên tiếng.

Kim Thúy được thắng, ngưỡng cổ thật mạnh, hừ một tiếng, xách theo xô nước xoay người trở về.

Thời tiết trong xuân dù ấm áp, nhưng ngẫu nhiên sẽ có vài tia gió lạnh, gió thổi qua xiêm y của Họa Nhi cùng Xuân Nhu, khiến hai nàng lạnh thấu tim, thêm phải nén giận, đi một một đường về sương phòng mà vừa đi vừa khóc thút thít.

May mắn giờ đang giữa trưa, trong viện không có mấy người đi lại, nếu không đường cong trên người bị lộ thì ngượng đến mất mặt.

Vừa đi vừa gặt nước mắt, chợt thấy phía trước có người đi tới, không ai khác, mà chính là người các nàng ngày đêm tương tư, đại thiếu gia Tiêu Nghiễn Trạch.

Tiêu Nghiễn Trạch thấy hai nha hoàn của mình ướt như xối vào nồi canh, trên sợi tóc còn dính mấy ngọn cỏ dại, chật vật nén nước mắt, cảm thấy khôi hài cười hỏi: " Làm thế nào mà lại ra nông nỗi này? Rớt hồ nước? "

Họa Nhi cùng Xuân Nhu tìm được người làm chủ, liền khóc sướt mướt, ủy khuất tố cáo: " Kim Thúy tỷ tỷ nói chúng ta ở sau lưng nói bậy thiếu phu nhân, lấy xô nước hất chúng ta. "

Xuân Nhu cũng nức nở nói: " Chúng ta là đang nói mụ Trương ở phòng bếp lớn, kết quả Kim Thúy vừa nghe chúng ta nói chân to, liền cảm thấy là chúng ta đang nói thiếu phu nhân, nhưng nào có, thật là oan uổng. "

Tiêu Nghiễn Trạch nghe xong trong người nổi lên hỏa khí, đánh chó còn phải xem chủ nhân. Hai nha hoàn này là người của hắn, nếu thật sự có làm sai, cũng phải đến báo với hắn một tiếng, để chính hắn phạt các nàng. Kim Thúy kia là thứ gì? Người mù kia mang đến một nha hoàn, cũng dám vượt qua hắn, động người của hắn.

Hắn nhìn hai người đang khóc nỉ non nói: " Được rồi, đừng gào, chạy nhanh về phòng đi! Là ai sai ta đều có định đoạt. " Dứt lời sải bước đi tìm Lục Kí Mi tính sổ.

Nhất định là Lục Kí Mi sai làm, nếu không Kim Thúy làm gì có lá gan này. Mới vào cửa một tháng, nàng đã ở hậu viện làm loạn, đi tìm nha hoàn thông phòng gây sự, ghen tuông vớ vẩn, đúng là khiến cho người ta chán ghét.

Nổi giận đùng đùng vào phòng, thấy thê tử đoan chính ngồi trước bàn, trước mặt là bàn cờ, tựa hồ đang cùng Kim Thúy đánh cờ.

Kim Thúy liếc mắt nhìn hắn một cái liền hiểu rõ, đứng dậy hành lễ: " Gia, ngài đã trở lại, nô tỳ liền chịu phạt cho gia đổ nước. "

Kí Mi cười nói: " là tướng công đã trở lại. " Nói rồi chuyển thân mình về phía trước mặt hắn.

Tiêu Nghiên Trạch nhìn toàn thân nàng mặc áo ngắn màu xanh nhạt, cổ tay, cổ áo keo kiệt thêu mấy đóa hoa thô ráp, váy nhìn cũng khinh bạc keo kiệt, trên búi tóc cắm một cây châm ngọc, cơ bản là chôn vùi trong sợi tóc, nhìn không ra là đồ trang sức. Mới vừa rồi nhìn Họa Nhi cùng Xuân Nhu như gà rớt vào nồi canh nhưng so với nàng vẫn còn có khí phái hơn chút.

Nữ tử ở thời điểm sắp gả chồng, có người còn mang xiêm y cả đời làm thật tốt. Lục Kí Mi trước khi xuất giá, tự nhiên cũng phải chuẩn bị xiêm y sau này, hiện tại trên người mặc như vậy cũng cho là được?

" Ngươi tại sao lại mặc thành như vậy? " Ngẫm lại không đúng, nàng nhìn không thấy, hẳn là nha đầu đen béo kia hầu hạ không tốt, vì thế hỏi Kim Thúy: " Ngươi sao lại hầu hạ thiếu phu nhân mặc thành cái dạng này? "

Kim Thúy không biết hắn tại sao lại tự dưng nổi điên, đúng sự thật nói: " Nô tỳ hầu hạ thiếu phu nhân, trước giờ đều mặc một kiểu thế này. "

Tiêu Nghiễn Trạch cùng nàng nói hai lời cũng không thông, đến hộp đựng trang sức xem gương lược. Bên trong có cái nào là giống trang sức? Đừng nói là so sánh với mẫu thân mình, Cẩm châu cũng hơn nàng nhiều. Tốt nhất trong đây được cái trâm phượng, hắn cảm thấy rất quen mắt, cẩn thận nghĩ lại xem đã gặp qua ở nơi nào, tựa hồ nương mình cũng có một cái giống như đúc, nghe nàng nói là của lão thái thái đánh mấy cái giống nhau tặng cho con dâu cùng nữ nhi. Hóa ra là của cô cô, qua tay Kí Mi làm của hồi môn.

Hắn im lặng ngoái đầu lại nhìn nàng, thấy nàng ngồi ngây ngốc, nghĩ thầm lớn lên giống người cá, trang điểm vào thì lại không giống người, là một túi da mù: " Cái dạng này của ngươi, người khác không biết lại tưởng ta ngược đãi ngươi. " Phân phó cho Kim Thúy: " Đi nói cho Từ ma ma, nói thiếu phu nhân cần làm xiêm y, dẫn người tới đo chiều cao, nói rằng do ta phân phó, nhanh nhanh kêu người tới. "

Nói đến miệng lưỡi cũng khô, liền đi tới bàn uống nước. Lúc này Kí Mi ân cần đi tìm ấm trà, cười khanh khách nói với hắn: " Tướng công, ngươi đối với ta thật tốt. "

Bình tĩnh xem xét, nàng lớn lên vẫn là rất xinh đẹp, lúc này cười chân thành, ngây thơ, lời nói mềm như bông, trong lòng Tiêu Nghiễn Trạch rất thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.