Nguyên Tố Đại Lục

Chương 3: 3: Xuyên Tới Thời Đại Nguyên Quốc




Chu thị không dám đắc tội lão thái thái, ngay sau đó liền tự mình đi đến chỗ bà thỉnh tội. Khi ấy lão thái thái đang ôm cháu ngoại Ký Mi trong lòng, cưng chiều bón canh vào miệng cho tiểu nha đầu.

Thái độ của lão thái thái rất rõ ràng, bà thương cô cháu gái này nên sẽ vì nàng làm chủ. Tiêu Tố Thu ngồi một bên sửa lại giày cho con, thấy Chu thị bước vào, chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn bà một cái, thể hiện tư thế chiến thắng: "Tẩu tẩu đến rồi sao, mau ngồi đi, ta đang định tìm tẩu để thương lượng chuyện đính thân đây."

Chu thị chờ lão thái thái cho phép mới ngồi xuống, xấu hổ cười nói: "Phải phải, là thương lượng, thương lượng cho tốt" Liếc nhìn ánh mắt của nha đầu Ký Mi, thấy đôi con ngươi đen sì kia chỉ nhìn chăm chăm vào một chỗ, bà thầm nghĩ thật đúng là cái kẻ có mắt như mù, trong bụng lại càng không khỏi cuộn trào.

Lão thái thái thấy con gái và con dâu cứ không ngừng "ngươi liếc ta một cái, ta trừng ngươi một cái", lòng phiền não, ôm cháu ngoại lên dỗ dành nói: "Đi nào, bà ngoại ôm cháu ra ngoài đi dạo nhé."

Tố Thu nói: "Nương, người đi đâu vậy?"

Tiêu lão thái thái lắc lư bàn tay nhỏ của Ký Mi, nửa cười nửa không nói: "Hai nhà các người kết thân gia, nắm xương già này không ở đây ép buộc làm gì, chỉ chờ ăn kẹo cưới của Ký Mi thôi." Nói xong, bà nhẹ nhàng cắn đầu ngón út béo mập của cháu gái: "Có phải không nào, Ký Mi?"

Lục Ký Mi khe khẽ kêu lên: "Là đầu ngón tay của Mi Nhi mà, không phải kẹo cưới đâu!"

Tiêu lão thái thái đùa giỡn vui vẻ, ôm Ký Mi ra ngoài tản bộ, để Tố Thu và Chu thị ở lại chiến đấu với nhau.

Tố Thu nói trước: "Tẩu tử, thật ra thì cũng không có gì để thương lượng, cứ theo quy củ mà làm thôi. Ta viết thư cho cha Ký Mi để ông ấy nhanh đến đây, còn tẩu và đại ca có cái gì nên làm thì cứ mau chóng làm, đãi bao nhiêu mâm, dọn sân nào, viện nào, ta đều nghe hai người hết."

Đây là ăn sạch của họ còn gì. Chu thị âm dương quái khí nói: "Được thôi. Chẳng phải ta sợ em gái chồng không hài lòng, trách ta làm chị dâu không hiểu lý lẽ nên mới đến tìm muội thương lượng hay sao? Ta vốn cũng định nhờ lão thái thái giúp chúng ta xem qua một chút, có điều lão thái thái rõ ràng không để ý tới việc này, muội nói nghe chúng ta, vậy chúng ta đây đã có thể đi lo liệu được rồi."

Tố Thu nói: "Tuy là người một nhà nhưng có nhiều chuyện cũng nên rộng rãi chút, keo kiệt quá sẽ không thành được."

Chu thị rốt cục không nhịn được nữa, cười lạnh nói: "Sao có thể được chứ? Tâm tư này, muội nên giữ nó lại trong bụng đi, chúng ta còn chưa dám vứt hết thể diện của Tiêu gia ở Túc Thành này đâu!"

Tố Thu lạnh lùng cất tiếng: "Vậy tìm được ngày lành liền nhanh chóng quyết định mọi chuyện thôi. Chờ lễ đính thân qua, ta còn phải đưa Ký Mi đi khắp nơi tìm người chữa bệnh nữa!"

Trước đó số tiền Ký Mi tiêu phí đều từ Tiêu gia, chờ sau khi đính thân xong, trên danh nghĩa Ký Mi là con dâu Tiêu gia, việc chi tiêu đương nhiên Tiêu gia càng phải ôm đồm. Lục Thành Đống chỉ là một giáo dưỡng nghèo nàn, chút bổng lộc hạt vừng còn không đủ nuôi sống mấy nô bộc trong nhà, tuy có ít điền sản ở nông thôn nhưng còn xa mới được gọi là giàu có. Vừa khéo, bọn họ liền coi Tiêu gia như cái túi tiền, bạc tuôn ra như nước chảy.

Chu thị hơi ngẩng đầu: "Được, bạc chữa bệnh cho Ký Mi, ngày trước lấy từ chúng ta, sau này càng phải do chúng ta phụ trách. Ai bảo đứa nhỏ Nghiễn Trạch kia gây họa, lão gia tử bắt hắn chăm sóc Ký Mi nhà các người cả đời chứ!"

Chuyện này nếu không phải lão gia tử ra mặt, bà và trượng phu nói thế nào cũng sẽ không để con phải cưới một kẻ mù vào nhà đâu.

Chị dâu em chồng hai người bàn chuyện xong xuôi liền mỗi người một ngả. Buổi tối Chu thị ôm con khóc lóc một hồi, hôm sau lại tỏ vẻ như không có chuyện gì, bắt tay vào thu xếp chuẩn bị cho lễ đính thân.

Lục Thành Đống đến nhà nhạc phụ ở Túc Thành, nghe nói thê tử đã định xong hôn sự cho nữ nhi rồi, không khỏi chấn động. Đối với thê tử Tiêu Tố Thu, ông luôn nói gì nghe nấy nhưng mới qua một năm thôi, bà đã khăng khăng cho rằng mắt Ký Mi sẽ không tốt, vội vàng quyết định hôn sự cho con gái, không khỏi quá nóng vội.

Đợi đến buổi tối, Tiêu Tố Thu mới lôi kéo tay áo của ông, khóc nói rằng đại phu trên kinh thành đã đưa ra kết quả khám bệnh, mắt của Ký Mi quả thật sẽ không thể tốt lên được.

Lục Thành Đống đành phải chấp nhận chuyện này, để Ký Mi gả tới nhà mẹ đẻ của thê tử là lựa chọn tốt nhất. Nhân khẩu nhà ông mỏng, chờ ông và thê tử trăm tuổi rồi, người mù như nữ nhi, nếu để nhà chồng ghét bỏ hưu thê thì ngay cả sống cũng không thể sống nổi nữa. Tiêu gia nói thế nào cũng là thân thích nhà mình, đánh gãy xương liền thương tới gân. Còn nữa, Tiêu Nghiễn Trạch gây rắc rối thì nên chăm sóc Ký Mi cả đời, bù lại sai lầm của hắn.

Ngày đó đính thân, tiền viện dựng một sân khấu, mời đoàn kịch tới hát hí khúc. Khoảng sân rộng lớn chen lấn một đống người, cắn hạt dưa tới góp vui, cười cười nói nói, xem diễn xem diễn, vô cùng náo nhiệt.

Lúc này trong đám người có mấy đứa trẻ chui tới chui lui đùa giỡn, khiến các ma ma đi đằng sau liên tục kêu thất thanh: "Ôi ôi tiểu tổ tông của ta, người chậm lại một chút đi mà!"

Đây là lễ đính thân của Tiêu Nghiễn Trạch nhưng lại không có chút quan hệ nào với hắn, không ngại một đám người vui chơi giải trí. Về phần hắn thì sao, điểm tốt nhất vớt vát được chính là một ngày thư thả không cần học bài, thế nên khắp nơi trong viện đều có bóng dáng nghịch ngợm của hắn, cuối cùng đụng đổ đồ ăn trong tay một nha hoàn, làm kinh động tới mẫu thân Chu thị. Chu thị đang bận rộn chiêu đãi nữ khách, đi tới đánh một chút rồi ra lệnh vú nuôi cưỡng chế lôi hắn về hậu viện trông chừng.

Tiêu Nghiễn Trạch ủ rũ đi theo vú em tới viện sau. Lúc đi ngang qua một gian phòng, nghe thấy bên trong có tiếng cười khanh khách, hắn đang buồn bực lại có kẻ ở phía sau bật cười, liền tò mò đẩy cửa ra.

Trên cái kháng trong phòng có hai tiểu bất điểm đang ngồi, một cái bóng mập mạp mặc áo đỏ trong số đó nghe thấy tiếng vang, quay đầu nhìn hắn, nói với nha đầu đen bên cạnh: "Kim Thúy, là ai đến thế?"

Một nam hài khác đang ngồi trên kháng liếc mắt nhìn hắn một cái: "À, là Nghiễn Trạch đến đấy."

Tiểu cô nương mặc áo đỏ là tức phụ Lục Ký Mi của hắn, tiểu nam hài còn lại là cửu thúc Tiêu Phú Thanh do Đỗ di nương sinh cho lão gia tử lúc về già, chỉ lớn hơn Tiêu Nghiễn Trạch bốn tuổi mà đã hơn một bối phận. Chẳng qua chuyện này ở đại gia tộc cũng là thông thường, bên ngoài có mấy người trong tộc còn gọi Tiêu Nghiễn Trạch là gia gia đấy.

"Sao các người lại ở chỗ này?" Tiêu Nghiễn Trạch bình thường hay đọc sách cùng cửu thúc, ra khỏi học đường rồi, Cửu thúc tiếp tục đọc sách, Tiêu Nghiễn Trạch tiếp tục đi chơi, hai người không chạm mặt.

Ký Mi nghe được tiếng của Tiêu Nghiễn Trạch, vui vẻ cười nói: "Cậu nhỏ đang kể chuyện xưa cho muội nghe đấy."

Tiêu Phú Thanh bảo Nghiễn Trạch lại đây ngồi: "Ngươi có muốn nghe hay không?"

"Ta đâu phải lão bà tử, nghe mấy thứ lộn xộn nhàn rỗi đó làm gì?" Ngoài miệng thì nói vậy nhưng vẫn ngồi lên kháng, hung hăng đẩy Ký Mi một chút: "Xích sang bên kia đi!"

Tiêu Phú Thanh không nhìn được nói: "Người làm sao vậy, nàng đâu có trêu chọc ngươi chứ?"

Nghiễn Trạch không được tự nhiên hừ hừ nói: "Ta không muốn cưới nàng, nàng gả cho ta chính là trêu chọc ta!" Vú nuôi đi theo tiểu thiếu gia vội vã nháy mắt với hắn: "Lời này không thể tùy tiện nói đâu."

Nghiễn Trạch còn lâu mới nghe, lại hung tợn đẩy Ký Mi lần nữa: "Đồ tai họa"

Cả thân người mập mạp của Ký Mi ngã bổ nhào trên kháng, Kim Thúy thấy vậy liền chạy tới đỡ bé, bất mãn nhìn cô gia tương lai, giận mà không dám nói gì.

Tiêu Phú Thanh nhảy xuống kháng muốn đi: "Ngươi còn như vậy, ta liền đi tố cáo."

Lúc này nha đầu Kim Thúy mới nói với Ký Mi: "Cô nương, chúng ta đi phòng khác ngồi đi." Cách tiểu vô liêm sỉ hung hãn này xa một chút.

Tiêu Phú Thanh cũng nói: "Đúng, để hắn một mình ở chỗ này, chúng ta đi."

Nếu để Ký Mi đi thật, hắn sẽ rất mất mặt. Nghiễn Trạch liền ngăn Ký Mi lại: "Ta không cho ngươi đi, ngươi nghe ai hả?" Còn uy hiếp nói: "Ngươi dám đi, xem ta về sau thu thập ngươi thế nào?"

Tiêu Phú Thanh giật mình nói: "Mới bây lớn, ngươi đã uy hiếp nàng!"

Ký Mi vươn bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng đẩy Kim Thúy, nhút nhát trả lời: "Ta nghe lời biểu ca, ta ở lại......"

Vú nuôi của Nghiễn Trạch cao hứng nói với Tiêu Phú Thanh: "Cửu gia, người xem, cô nương người ta nguyện ý ở lại rồi."

Tiêu Phú Thanh chịu mất mặt, dứt khoát nói: "Mặc kệ các người! Muốn làm gì thì làm!" Rồi tức giận rời đi. Nghiễn Trạch hướng về bóng dáng của cửu thúc làm cái mặt quỷ, sau đó đắc ý dào dạt nhìn Ký Mi, thấy nàng ngơ ngác ngồi ở đó, hoàn toàn vô thần, lại nhớ đến mẫu thân bảo Ký Mi không bó chân, về sau hắn phải lấy một người vợ chân to về nhà. Tuy rằng hắn không biết cái chân to chân nhỏ đến tột cùng có ích lợi gì nhưng chân to nhất định là không tốt, không khỏi hừ lạnh nhìn Ký Mi: "Ngươi thế nào mà lại không bó chân?"

Kim Thúy thay tiểu thư trả lời: "Mắt đã không nhìn thấy còn bó chân thì ngay cả đi đường cũng không nổi."

Lại nghĩ đến lời mẫu thân nói, Lục Ký Mi cảm thấy có người thú nàng rồi, không cần lo trước lo sau nên mới không muốn chịu khổ mà bó chân. Nói trắng ra là bắt nạt hắn bất lực. Nghiễn Trạch liền hung hãn nói với Ký Mi: "Hừ, không bó thì không bó, dù sao ta cũng chán ghét ngươi. Nương bảo, về sau ta có thể tìm thật nhiều tiểu thiếp bó chân về nhà."

Bà vú cảm thấy những lời này vẫn không nên nói ra thì tốt hơn, vạn nhất Lục Ký Mi về nhà nói với cha mẹ, làm thương tổn hòa khí thì không ổn, liền nháy mắt với tiểu thiếu gia.

Nghiễn Trạch nói nhiều như vậy mà Lục Ký Mi kia vẫn cứ ngồi bất động như đầu gỗ chẳng lên tiếng, hắn liền thấy mất hứng: "Ngươi thật là ngốc, thật mất mặt!" rồi nhảy xuống kháng, loẹt xoẹt chạy đi, bà vú lo lắng nhìn hai tiểu nha đầu một chút rồi cũng theo thiếu gia đi ra ngoài.

Kim Thúy phản cảm trừng về phía cửa: "Hắn cũng thật làm người ghét!"

Ký Mi chớp mắt mấy cái, tủi thân nói: "Hắn ghét bỏ ta là người mù...... Chê ta không bó chân......"

"Còn không phải vì hắn làm hại sao!" Kim Thúy dỗ dành nói: "Cô nương, đây đều là hắn thiếu người, không bó chân cho hắn tức chết!"

Lúc này Tiêu Tố Thu tới tìm nữ nhi, thấy hai người ngồi trong căn phòng chẳng có ai liền vươn tay ôm lấy nữ nhi: "Sao con lại tới chỗ này?"

Kim Thúy nói: "Cửu gia đưa chúng ta tới đây."

Ra là cửu đệ. Tố Thu hỏi: "Vậy người đó đâu?"

"Bị tiểu cô gia chọc tức, bỏ đi mất rồi." Kim Thúy trả lời chi tiết. Đôi mắt mờ sương của Ký Mi nhìn mẫu thân, tò mò hỏi: "Nương, tiểu thiếp là cái gì vậy?"

"Hả?" Cha Ký Mi không có thiếp thất, cũng không có thiếp thân nha hoàn, Ký Mi căn bản không biết cái gì gọi là "Tiểu thiếp""Di nương" hết. Tố Thu nhíu mày: "Sao con lại hỏi cái này? Ai nói với con?" Cửu đệ Phú Thanh là đứa nhỏ ngoan, sẽ không nói như vậy, chắc chắn là tiểu hỗn đản Tiêu Nghiễn Trạch kia.

Quả nhiên, bà nghe Ký Mi đáp: "Là ca ca nói, bảo về sau sẽ tìm rất nhiều tiểu thiếp."

"......" Tố Thu hận không thể túm Nghiễn Trạch lại đây, đánh cho hắn vài cái. Bà dịu dàng an ủi nữ nhi: "Con đừng nghe hắn nói bậy, cả đời này hắn sẽ phải chăm sóc con, đừng mơ tiêu diêu tự tại."

Tiểu Ký Mi vẫn không hiểu lắm, gãi gãi khuôn mặt, nghĩ bụng rằng, có lẽ trưởng thành liền sẽ hiểu nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.