Nguyên Tố Đại Lục

Chương 121: 121: Ngoại Truyện 1 Âu Dương Thần - Diệp Tử Gia Nhập Thương Vân Lệnh




Nam Hoang Sâm Lâm.

Một nơi bí ẩn vị trí nơi sâu xa ẩn hiện lên một cái đại điện uy nga tráng lệ, nhưng không tỏa ra lấy một tia gì gọi là chính khí uy nghiêm mà chỉ tỏa ra dầy đạt yêu khí bá đạo có thể biến một chú thỏ nhỏ lướt qua trở thành Yêu tu, nơi đây đã tồn tại từ thượng cổ đến nay và được những sinh linh may mắn đặt chân đến một lần còn sống sót đi trở về đặt tên là Yêu Điện.

Tuy bên ngoài nhìn đến Yêu Điện này rất là to lớn tráng lệ, nhưng bên trong lại chỉ đơn giản bày biện lấy ba cái pho tượng làm từ Hàn Vân Thạch xếp đặt thành tam giác bố cục đối mặt nhau. Ba pho tượng này điêu khắc lên không phải là nhân loại hình tượng, đích xác là điêu khắc lên Hỏa Linh Khổng Tước, Huyễn Mị Thải Linh Xà cùng Ngũ Dực Tam Vĩ Miêu đích bộ dáng.

Dưới chân ba pho tượng này còn tạo nên ba cái Bảo tọa, ba cái bảo tọa này chế tác bằng bình thường kim loại là vàng đích vật liệu, nhưng khảm nạm lên chính là ba cái quý hiếm bảo ngọc lục sắc lên bên trên, lót một cái điệm làm từ vật liệu chế tác không biết tên màu đỏ. Trung tâm vị trí chính giữa của ba pho tượng ấy chính là nổi lên một cái thạch bàn chu vi hai trượng cai ba tất bảy khắc lên đồ ấn trận pháp kỳ lạ nhưng không nổi lên một tia mất mỹ quan nào cả mà còn làm tôn lên cách bố trí tinh tế tỷ mỹ của xung quanh bày trí.

Đặt biệt nhất ở đây khung cảnh chính là cái bảo tọa làm từ bình thường kim loại là vàng khảm lên ba viên bảo thạch dưới chân ba pho tượng, tuy làm bằng phàm vật chỉ có khảm nạm lên ba viên bảo thạch ở lưng tựa vị trí trên cùng cùng hai bên vị trí tay vịn nơi bàn tay sẽ đặt lên cùng một chiếc điệm không rõ vật liệu làm nên màu đỏ. Nhưng bảo tọa này lại tỏa ra không hiểu dày đặc yêu khí cùng uy nghiêm khí tức ra xung quanh mang đến cho người nhìn đến sẽ cảm nhận được áp bách cao quý cảm giác khi nhìn vào...

Đại điện không người tại bổng chốc xuất hiện lấy một cái nữ nhân hai mươi hai hai ba tuổi. Dung nhan xinh đẹp thanh lệ quyến rũ, tóc dài khỏi lưng ánh lên một màu đỏ nhạt óng mượt, mày dài thanh mảnh ưu nhã một đường cong mềm mại mà rũ nhẹ xuống, phượng mâu long lanh thâm sâu mưu trí phát ra, mi dài công vút, mũi ngọc tinh tế thẳng cao, môi đỏ mọng một ướt át một màu đỏ, cổ nhỏ cao ngạo tuyết trắng hồng hào làn da.

Nàng mặc trên người một cái hỏa hồng sắc y phục hoa lệ bó sát cơ thể tôn lên thân hình hoàn mỹ đẩy đà dụ hoặc của mình lên, từ bộ y phục hỏa hồng sắc bó sát người ấy có thể nhìn đến song phong cao ngạo tròn trịa ngạo nhân của nàng, chiếc eo nhỏ nhắn thon thả, phong đồn to tròn ưu mỹ nhếch lên.

Hai chân thon dài cân đối khép chặt lại, nàng thanh lệ quyến rũ có một cái dụ hoặc nhân tâm thân hình nhưng lại tỏa ra một cái khí tức uy nghiêm như một cái chi chủ người khí tức, có thể ép tất cả xinh linh Phàm giới phải quỳ xuống khi tiến lại gần nàng mười trượng.

Xuất hiện tại nơi này sau, nàng này chậm rãi đi về phía pho tượng điêu khắc lên Hỏa Linh Khổng Tước ngồi xuống, bày ra một tư thế chờ đợi người.

Không để nàng chờ đợi lâu, thời gian một chung trà qua đi một cái thiếu nữ mười lăm tuổi không hơn không kém số tuổi. Xinh đẹp dung nhan tóc dài qua lưng óng mượt đen nhánh, mày liễu thanh mảnh, mỹ mâu to tròn long lanh phát sáng tinh nghịch thần sắc, mi dài cong vút, mũi nhỏ tinh tế trong suốt cao cao, môi nhỏ anh đào hồng hào mọng nước.

Gương mặt xinh đẹp tuy chỉ mười lăm tuổi thiếu nữ không hơn, nhưng thân hình thiếu nữ mười lăm chiều cao của nàng lại phát triển không thua thiếu nữ mười tám tuổi. Song phong to tròn vươn cao này, eo nhỏ lã lướt này, mông nhỏ tròn trịa cao cao nhếch lên này, hai chân thon dài cân đối tinh tế khép chặc, tất cả điều có thể nhìn đến từ bên ngoài bộ y phục hoa lệ màu hồng của nàng, nhìn đến còn có phần hơn nữa ấy chứ.

Thiếu nữ xuất hiện còn chưa kịp ngồi vào vị trí của mình tại bảo tọa dưới chân tượng của Ngũ Dực Tam Vĩ Miêu, thì một cái nữ nhân kín cổng cao tường trùm kín mít bên trong một cái áo choàng tinh mỹ mà lục sắc chỉ để lộ ra các đường cong dụ nhân cùng chiếc cằm tinh tế và đôi môi đỏ mọng ướt át với làn da trắng hồng ra bên ngoài.

Nhưng vẫn có thể từ một vài thứ nhỏ ấy cũng có thể nhìn đến nàng này cũng không có thua gì hai nàng vừa rồi bao nhiêu xinh đẹp.

Khi cả hai đã ngồi vào vị trí của mình sau, thiếu nữ xinh đẹp mười lăm tuổi giọng mang đáng yêu âm thanh nhưng lại mang theo một cái gì đấy trưởng thành giọng điệu cướp lời đầu tiên nói.

-Y Nhã tỷ, tỷ gọi hai người bọn muội đến là có gì muốn nói sao.

-Đại tỷ, có chuyện quan trọng...sao.

Nữ nhân được gọi là Y Nhã điều chỉnh tư thế ngồi của mình một chút, thần sắc trở nên nghiêm nghị hơn lúc trước ba phần nói.

-Tiểu Ninh cùng Nhị muội các ngươi còn nhớ thứ đã làm chấn động Phàm giới hơn ba ngàn năm trước, tạo ra Hoán Linh Tuyệt Địa không...

-Nhớ chứ, nhớ chứ, cái đó đã làm cho muội sợ hãi thật lâu a.

-...

Y Nhã được gọi đại tỷ người vừa dứt lời thì cái thiếu nữ xinh đẹp đã trã lời mà không cần suy nghĩ bộ dáng nhớ lại hay gì hết, rất nhanh chống còn làm ra thêm động tác vuốt vuốt ngực trấn an chính mình bộ dáng tặng kèm. Nhìn cái thiếu nữ xinh đẹp Tiểu Ninh khoa trương đến như vậy, Y Nhã trên mặt chính là hiện lên ba đường hắc tuyến nhàn nhạt, khi nàng nhìn đến nữ nhân kín cổng cao tường thì hắc tuyến chính là đậm thêm một phần vì nàng này chỉ nhún nhẹ vai một cái rồi thôi không nói gì, trong lòng thời dài một hơi rồi nói.

-Chuyện ta sắp nói đến chính là có liên quan đến cái đó đấy.

-Nha, Đại tỷ có chuyện gì a, có phải là có trò vui cho muội đùa đùa một chút không.

-...

Nghe thấy lời nói của Tiểu Ninh nói ra cùng thần thái “cứ nói đi” của nữ nhân kín cổng cao tường này, Y Nhã xuýt chút đã nổi cáu lên, vội vàng bình tĩnh lại tâm tình của mình một chút nàng nói.

-Thứ đã làm chấn động Phàm giới hơn ba ngàn năm trước đã đi ra khỏi Hoán Linh Tuyệt Địa, chính là một cái nam nhân...còn là Yêu tộc chúng ta một cái nhân.

-...

-...

Y Nhã nói xong cũng không quên dùng linh lực có chứa yêu khí của mình lật tay một cái tạo ra hình ảnh một cái nhân dạng như thật chỉ lớn nhỏ bảy tất ra cho hai người còn lại xem, Tiểu Ninh cùng nữ nhân kín cổng cao tường Nhị muội nhìn thấy thân ảnh tạo ra từ linh lực của Y Nhã sau. Chính là ném ra một bộ châm chú ngắm nhìn cái thân ảnh đấy, thần sắc kinh ngạc cùng không thể tin được hiện lên...

Y Nhã nhìn đến nhị muội của chính mình cũng có một cái bộ dạng châm chú cùng thần sắc biểu hiện như thế đến, nàng trong lòng chính là cười trộm vui vẻ không thôi. Cười trộm trong lòng một lúc Y Nhã mới bình ổn tâm tình của mình lại, nàng ho nhẹ một tiếng như nhắc nhở hai cái muội muội của mình “tém tém lại nước dã đi, chảy ngập hết Yêu Điện hai tất rồi kìa”.

Không biết hai nàng này có hiểu hay là không ngụ ý bên trong tiếng ho nhẹ của Y Nhã mà khi nghe được các nàng chính là dùng ngọc thủ của chính mình lau khóe miệng như là có thứ gì bên trên vậy, nhưng khi lau đi lau lại hai lần không có sờ đến thứ gì cả hai nàng mới biết là đã bị Đại tỷ của mình trêu chọc...

Phát hiện chính mình bị Y Nhã trêu chọc sau, nữ nhân kín cổng cao tường gọi Nhị muội chỉ nhìn vào Y Nhã một cái không có biểu hiện hay nơi gì cả, còn Tiểu Ninh thiếu nữ xinh đẹp thì bày ra một bộ giận dỗi thần sắc “hừ hừ” lên hai tiếng nói.

-Đại tỷ, chuyện này có liên quan gì đến chúng ta nha...

-Có chứ, vì thứ bên trong Long Quật không hiểu vì sau đã làm suy yếu cấm chế làm Long Quật xuất thế sớm hơn các lần trước một trăm tám mươi hai năm...nếu chúng ta có thể mời đến nam nhân này...

-...

Nghe lời nói của Y Nhã tâm tình giận dỗi cùng một bộ không quan tâm của Nhị muội cũng biến mất đi, thay vào đấy là một bộ thần sắc lo lắng. Từ nãy đến giờ chỉ nói một câu duy nhất rồi im lặng, nữ nhân kín cổng cao tường gọi Nhị muội lần thứ hai nói.

-Đại tỷ, ý tỷ là mời nam nhân này cùng chúng ta đi phong ấn lại thứ ấy sau.

-Chính là...

-...

Nghe câu nói của nữ nhân kín cổng cao tường nói xong, Tiểu Ninh tựa hổ đã hiểu ra vấn đề vì sao Y Nhã lại nói về cái nam nhân “xinh đẹp” này, nàng nghi hoặc hỏi lại Y Nhã.

-Đại tỷ nha, sau chúng ta phải phiền phức như vậy a, cứ nói cho mấy lão già Nhân tộc Đại Thừa kỳ biết là được rồi.

-Không được...

-...

Khi Tiểu Ninh vừa dứt lời, Y Nhã đã hô to lên một tiếng làm cho Tiểu Ninh giật mình nhảy lên một cái nghi hoặc cùng ủy khuất ánh mắt nhìn Y Nhã hỏi.

-Đại tỷ, sao lớn tiếng như vậy làm gì, dù gì thứ đó cũng là do Nhân tộc trước đây thượng cổ đại năng phong ấn lại mà, đâu phải do chúng ta Yêu tộc phong ấn lại đâu chứ, cần gì đến chúng ta phải phiền phức như vậy...

-Tiểu Ninh muội cho ta xin lỗi, nhưng muội đã quên Lão Lão khi tại thế đã nhắc nhở chúng ta những gì rồi sao...

-...

Nghe câu hỏi lại của Y Nhã hỏi đến mình, Tiểu Ninh thoáng chốc trầm mặt đi như nhớ lại những gì lúc trước khi “Lão Lão” tại thế đã nói với các nàng, cả nữ nhân kín cổng cao tường cũng là trầm mặt đi nhớ lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.