Trái tim của Dụ Thiên Tuyết đập “Thình thịch’, tiết tấu cũng rối loạn cả lên.
Cô đang nằm mơ sao? Nhìn lầm người rồi đúng không?
Hít
thở cũng trở nên nặng nề, cô khó có thể tin, không nhịn được lại liếc
nhìn, lần này không sai rồi, bởi vì ánh mắt trong veo của cô đang cùng
ánh mắt của anh nhìn thẳng vào nhau.
Nam Cung Kình Hiên!
Đôi
mày thanh tú hơi nhíu lại, ánh mắt ảo não né tránh, phải gió, cô làm ở
đây đã 3 tháng nha! Làm sao mà không biết Lịch Viễn là sản nghiệp của
nhà Nam Cung?!
“Thiên Tuyết, cô sao vậy?” Đồng nghiệp hạ thấp giọng hỏi.
Tâm
tư của Dụ Thiên Tuyết rối loạn tối sầm, cô cắn môi cúi đầu, chỉ ngóng
trông Nam Cung Kình Hiên mau mau đi lên tầng cao họp, lại không ngờ nghe
được một giọng nói du dương trầm thấp: “Có tôi ở đây mà cũng có người
bàn luận xôn xao sao? Lá gan không nhỏ…..”
Dụ Thiên Tuyết cả
kinh, ngước mắt liền thấy Nam Cung Kình Hiên đang xoay người lại, thân
hình cao thẳng thon dài, đôi mắt đen thâm thúy lạnh lùng, anh nhìn cô
cười khẩy: “Để cô ấy đưa tài liệu lên cho tôi!”
Nói xong anh xoay người, lạnh nhạt phóng khoáng bước đi, một đám người theo sát phía sau.
Từ
đầu tới cuối quản lý vẫn cúi đầu đổ mồ hôi, đợi đến khi bóng dáng của
Nam Cung Kình Hiên khuất dạng mới đi tới hung hăng trừng mắt nhìn mọi
người: “Các người còn đứng đó làm gì? Hả? Không muốn làm nữa phải hay
không?”
Trái tim bị co rút mạnh, đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết buồn bã, cô cố gắng kìm nén, im lặng không lên tiếng.
Có
trời mới biết, không phải là cô quá xung khắc với người đàn ông này
chứ, nơi nào cũng có thể gặp phải! Rõ ràng, tối hôm qua mới gặp anh,
quanh người giống như còn lưu lại mùi vị lãnh khốc bá đạo của anh, cư
nhiên bây giờ…..
“Tôi hiểu rõ, tôi lập tức đi đưa tài liệu!” Cô nhẹ nhàng hít một hơi, ánh mắt tỏa sáng, trưng ra bộ dáng không sợ sệt.
Đoán chừng, người đàn ông này trời sinh nhìn cô không vừa mắt, kể cả mỗi câu nói của cô cũng đều muốn trông nom, bệnh thần kinh!
*****
Phòng làm việc sang trọng trên tầng cao nhất, bình thường, lúcông chủ không có ở đây không một ai dám đi vào.
Dụ Thiên Tuyết cầm tài liệu đưa tay gõ cửa.
Bên
trong có tiếng trả lời trầm thấp”Vào đi”, bóng dáng mảnh khảnh của Dụ
Thiên Tuyết liền đi vào, thấy Nam Cung Kình Hiên ngồi trên ghế xoay, cùi
chỏ chống trên tay ghế, ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ huyệt thái
dương, đôi mắt thâm thúy bức người nhìn giám đốc đang báo cáo.
Cô hơi do dự, hiện tại tiến lên đưa tài liệu có thích hợp hay không?
Hơn nữa, ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên từ đầu tới cuối cũng chưa từng nhìn qua cô, giống như cô là không khí vậy.
Dụ Thiên Tuyết không thể làm gì khác hơn, đành đứng ở một bên, an tĩnh chờ đợi.
Cho
đến khi hai chân của cô tê rần, báo cáo mới kết thúc, Nam Cung Kình
Hiên ưu nhã chuyển hướng sang bàn làm việc màu đen, cất giọng nói: “Được
rồi, ông ra ngoài trước đi.”
Giám đốc đi ra ngoài, Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng hít một hơi, đi lên phía trước, nói: “Đây là tài liệu anh cần.”
Ngồi tại bàn làm việc, anh kiêu căng ngước lên, đôi mắt lạnh như băng thoáng qua tia sáng lấp lánh, đùa giỡn mà nguy hiểm.
“Cô
không biết nên gọi tôi là gì sao?” Anh rất thưởng thức diện mạo mặc
trang phục công sở của cô, sâu xa hỏi.
Gọi là gì? Tổng giám đốc? Có lẽ là Đổng sự trưởng? Hay là Nam Cung thiếu gia?
Dụ
Thiên Tuyết có chút nhức đầu, công việc của cô luôn luôn ở tầng dưới
cùng, căn bản không có cơ hội tiếp xúc đến cấp trên, bàn tay cầm tài
liệu hơi hơi chảy mồ hôi, trên gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn rõ ràng lộ
vẻ lúng túng.
“Tôi.....Không rõ ràng lắm.” Cô buộc lòng phải ăn ngay nói thật.
Nam
Cung Kình Hiên cười cười, vô cùng mị hoặc, anh đứng dậy chậm rãi nói:
“Cô thật sự là không biết rõ, quả thật, nếu cô có thể ý thức được tôi là
ai, thì cũng sẽ không dám không nghe lời như vậy.....”
Dụ Thiên
Tuyết có phần khẩn trương, còn chưa kịp lùi về phía sau thì anh đã tiến
tới gần trước mặt, tiếp theo là hơi thở ấm áp áp sát bên vành tai nhạy
cảm của cô, anh trầm giọng nói: “Đưa điện thoại di động cho tôi.”