Nguyên Tác Giết Ta

Chương 57: Đòn Cảnh Tỉnh




“Tại sao!!! Rốt cuộc là tại sao!!! Sao tất cả đều phải chống đối lại tôi!!!”

Hạ Phi nhận ra đây là giọng của Nữ hoàng.

“Cô mới là kẻ chống đối lại tất cả mọi người.” Một giọng đàn ông lạnh lùng vang lên.

Đây là ai? Chân mày Hạ Phi giật giật, đặt ngón tay lên tường, trên tường xuất hiện một lỗ tròn nhỏ trong suốt, hắn ghé mắt nhìn vào, có một người đàn ông tóc xám nét mặt lạnh lùng đang đứng trước mặt Nữ hoàng.

Hắn cẩn thân lục lọi trong trí nhớ, cuối cùng cũng nhớ ra hắn từng nhìn thấy ảnh người này —— Vương phu, chồng của Nữ hoàng.

Hạ Phi chưa từng thấy Vương phu cùng xuất hiện bên cạnh Nữ hoàng bao giờ, không ngờ lần đầu tiên được gặp lại đang trong tình cảnh vợ chồng bọn họ cãi nhau. Nói là cãi nhau cũng không đúng, bởi vì chỉ có mình Nữ hoàng tức giận gào thét.

“Anh im đi!” Nữ hoàng tàn bạo chỉ vào chồng mình, “Nếu không phải tại anh vô dụng, không giữ được tinh thể, sao tôi phải rơi vào thảm cảnh ngày hôm nay!”

Vương phu trào phúng nhìn bà ta: “Tinh thể biến mất nguyên nhân không phải do cô sao? Cô không xứng đáng là người trị vì, nên tinh thể Aisura mới tự đi tìm kiếm ký chủ thích hợp.”

“Câm miệng! Tôi đã ngồi lên vị trí này mấy trăm năm, ai dám nói tôi không xứng đáng làm người thống trị!”

“Vị trí này cô ngồi lên danh chính ngôn thuận sao?” Vương phu cau mày, từng câu từng chữ lạnh như băng, đánh mạnh vào lòng Hạ Phi, “Lão Quốc vương đột ngột qua đời, Quốc vương tiền nhiệm lên ngôi chỉ được 200 năm lại bệnh chết, những chuyện này chỉ là trùng hợp sao? Cô có dám khẳng định bản thân không làm gì để hổ thẹn với lương tâm không, Nữ hoàng bệ hạ?”

“Anh có ý gì?” Ánh mắt Nữ hoàng tỏa ra sát ý, nhưng nếu để ý kỹ lại thấy hai tay bà ta hơi run lên.

Hạ Phi phát hiện ra, Vương phu đương nhiên cũng nhìn thấy.

“Evanni, cô là kẻ ngu ngốc nhất tôi từng gặp. Cô cho rằng bản thân đã sắp xếp mọi việc kín kẽ không một khe hở, nhưng thực ra tất cả mọi người đã biết hết những chuyện xấu xa bẩn thỉu cô làm rồi, chỉ có bản thân cô tự lừa mình dối người không chịu tin thôi, vẫn ung dung ngồi trên cái ghế được đắp bằng máu tươi của chính cha ruột và anh trai mình! Cô đã bao giờ tự hỏi lại lương tâm mình chưa, đã bao giờ cảm thấy áy náy hổ thẹn chưa?”

“Tại sao tôi phải áy náy?” Nữ hoàng cắn răng cười lạnh, “Những thứ này đều là bọn họ nợ tôi, là những thứ tôi đáng được nhận!”

“Hoàng thất Daours chưa bao giờ nợ cô cái gì…”

“Anh im đi! Anh không hiểu! Bọn họ nợ tôi, tất cả đều nợ tôi!” Nữ hoàng điên cuồng gào lên, hai mắt đỏ ngầu, nét mặt dữ tợn, “Anh biết những ngày đầu tiên được đưa về đây tôi phải sống thế nào không? Bọn họ đều nói tôi là con hoang, nói tôi là đứa con không ai cần! Mẹ tôi, bà…”

“Đây đều là hậu quả do chính hành vi của mẹ cô gây ra!” Vương phu nghiêm mặt, trầm giọng nói: “Một phụ nữ đi phá hoại gia đình người khác còn đòi hỏi có được cuộc sống hạnh phúc ư?! Còn cô nữa, sai lầm là từ cha mẹ cô mà ra, cô lại tính lên đầu người vô tội, hại chết không biết bao nhiêu người. Tôi nói có đúng không, công chúa ngoài giá thú?”

Câu cuối cùng của Vương phu dường như kích thích đến thần kinh của Nữ hoàng, bà ta hét lên, nhào đến chỗ chồng mình.

Nữ hoàng là worker, Vương phu lại là captain, chân đấm tay đá chưa được mấy cái đã bị Vương phu đẩy ra, ngã ngồi trên đất.

Vương phu phủi phủi quần áo: “Cô càng ngày càng khiến tôi buồn nôn. Lúc cô lấy tôi trong đầu chỉ có Hạ Kỳ tôi cũng không tính toán. Bao nhiêu năm qua cô không xem tôi như chồng mình, tôi cũng bỏ qua. Nhưng bây giờ cô lại muốn lợi dụng chính con trai mình, muốn giết chết con của anh trai, em gái cô! Tôi khuyên cô nhanh chóng từ bỏ dã tâm của bản thân đi. Cô nên nhớ, tôi cống hiến cho hoàng thất Daours, không phải cho cô. Nếu như cô dám làm gì ảnh hưởng đến thế hệ tiếp theo của hoàng thất thì đừng trách tôi không nể tình vợ chồng!”

Nói xong trực tiếp bước qua Nữ hoàng đang chật vật ngã dưới đất, đẩy cửa đi thẳng ra ngoài.

Vì khổ người tương đối cao lớn, lúc Vương phu đi ngang qua, vạt áo khoác của ông khẽ quệt qua mặt Hạ Phi.

Hắn vội vàng rụt cổ lại.

Vương phu dừng lại, nghi ngờ nhìn về chỗ Hạ Phi đang đứng.

Hạ Phi căng thẳng nín thở.

Vương phu nhìn một lúc không thấy gì khác thường, xoay người đi tiếp.

Đến khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, Hạ Phi và Chris mới thở ra một hơi, đồng thời hiện hình.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều là kinh ngạc và khiếp sợ.

Người Thôn Nha Tinh tuổi thọ dài, mỗi người thống trị đều sẽ tại vị khoảng hơn 2000 năm mới truyền ngôi cho đời sau. Nhưng Liên bang chỉ trong vòng 500 đổ lại đây đã đổi đến ba đời quốc vương. Cha của Nữ hoàng, Lão Quốc Vương tại vị được gần 1000 năm thì mất, còn Quốc vương tiền nhiệm chỉ lên ngôi được gần 200 năm đã phát bệnh qua đời. Giang phu nhân từ chối kế vị, vậy nên vương vị rơi xuống đầu Nữ hoàng.

Mọi người đều cho rằng vận mệnh của mấy đời thống trị Liên bang quá thăng trầm, nhưng không ngờ đằng sau lại ẩn giấu tầng tầng âm mưu đoạt quyền soán vị.

Mà kẻ chủ mưu cho tất cả lại là Nữ hoàng Evanni.

Hạ Phi không thể tin nổi lại có người dám giết chết chính cha ruột và anh trai mình, nếu như khi đó Giang phu nhân không từ chối kế vị, liệu kết cục của bà có giống hai người trước không, hắn thực sựkhông dám nghĩ tiếp nữa.

“Chúng ta…”

Chris vừa mở miệng, cửa phòng đột nhiên có động tĩnh, bọn họ nhanh chóng tàng hình.

Nữ hoàng mở cửa đi ra, hai mắt đỏ đậm, dáng vẻ điên cuồng.

Hạ Phi âm thầm lặng lẽ đi theo sau bà ta, Chris cũng theo sau hắn.

Nữ hoàng rẽ trái rẽ phải, đi đến kịch đường của một dãy hành lang nào đó thì dừng lại, ấn lên vách tường bằng phẳng. Vách tường từ từ tách sang, lộ ra một lối đi ngầm, Nữ hoàng khom lưng đi vào.

Hạ Phi và Chris cũng vội vã chui vào, suýt nữa bị vách tường kẹp nát chân.

Bên trong là một lối đi hẹp dài tăm tối, mặt ngang chỉ đủ cho một người đi. Nữ hoàng đi phía trước, Hạ Phi và Chris một trước một sau bám sát bà ta. Sau khi đi được khoảng mười mấy phút, bước chân của Nữ hoàng từ từ chậm lại, có lẽ là đến nơi rồi.

Đúng như dự đoán, phía cuối lối đi ngầm lại là một vách tường nữa. Nữ hoàng sờ soạng ấn ấn vài lần, vách tường giống như cái ban nãy nhanh chóng mở ra. Nhưng lần này thời gian vách tường khép lại chậm hơn lần trước rất nhiều, sau khi Hạ Phi và Chris đi ra, vài giây sau nó mới đóng lại.

“Ai?” Nữ hoàng đột nhiên quát lên.

Hạ Phi cả kinh, theo bản năng nhìn về phía Chris, phát hiện anh ta không biết đã hiện thân từ lúc nào, mà bản thân hắn cũng vậy. May mà cả hai đều mặc áo choàng có mũ, vẫn chưa bị nhận ra thân phận.

“Anh Phù tộc? Sao các người dám xông vào vương cung? Các người theo dõi ta bao lâu rồi?” Thấy hai người vẫn không đáp, vẻ mặt Nữ hoàng càng thêm âm trầm, “Cho dù các người không nói, ta cũng có biện pháp để ép các người nói!”

Nữ hoàng đưa tay ấn lên viên tinh thể bên cạnh, cả Hạ Phi và Chris đều cảm nhận được có một cỗ áp lực vô hình xuất hiện.

Lúc này Hạ Phi mới chú ý đến quang cảnh ở đây, đây là một khu hầm rộng trống trải, ở giữa đặt một khối tinh thể to cỡ một vòng tay người ôm, xung quang nó đặt tám viên tinh thể lớn nhỏ khác nhau.

【 Thánh điện Tinh thể. 】

Bốn chữ này đột ngột xuất hiện trong đầu hắn.

Hạ Phi biết tinh thể Aisura đang truyền đạt thông tin cho hắn, nhưng vẫn không thể ngăn cản được bản thân khụy chân quỳ xuống đất.

Không còn cách nào, uy lực của khối tinh thể nguyên thủy quá mạnh mẽ.

Tinh thể lựa chọn trên cổ hắn nhận ra tình huống nguy hiểm, chậm rãi bay ra khỏi cổ áo, tỏa ra một tầng sáng chói mắt. Hạ Phi cảm nhận được áp lực từ tinh thể nguyên thủy đã biến mất, cả người thoải mái hơn nhiều.

Chris bước lên chắn trước người hắn, cảnh giác nhìn về phía Nữ hoàng.

Nữ kinh hãi nhìn một màn vừa rồi, lắp bắp chỉ vào Hạ Phi: “Không… thể nào… Không thể nào! Sao các người lại có tinh thể lựa chọn?! Rốt cuộc các người là ai?!”

Hạ Phi nghĩ Nữ hoàng không có khả năng uy hiếp đến mình, do dự một chút, đưa tay kéo mũ trùm đầu xuống.

“Hạ Phi!” Nữ hoàng rít lên, “Thì ra… thì ra Giang Thành Khải mới là kẻ được chọn để kế vị!”

Hạ Phi cau mày nhìn Nữ hoàng điên cuồng mất lý trí, hắn còn chưa mở miệng, bà ta đã ngửa mặt lên trời cười to.

Hạ Phi: “…”

Chris: “Khó nghe quá.”

Tiếng cười của Nữ hoàng im bặt.

Bà ta oán độc nhìn về phía Chris, quay đầu bỏ chạy.

Hạ Phi: “…”

Chris: “…Bà ta bị làm sao thế?”

Chắc lẽ điên thật rồi?

Sau khi cảm nhận được “Tinh thể lựa chọn”, “Tinh thể nguyên thủy” tản ra một luồng ánh sáng ấm áp dễ chịu, không chỉ Hạ Phi mà ngay cả Chris đứng bên cạnh được nó chiếu đến cũng thấy rất thoải mái. Hạ Phi không biết công năng của tộc tinh, nhưng hắn có thể chắc chắn đây là thứ hữu dụng.

Nữ hoàng đã chạy mất, Hạ Phi cũng không nán lại lâu, đi theo hướng bà ta chạy đi.

Nữ hoàng đã sớm không thấy bóng dáng, nhưng hắn cũng phát hiện ra một vấn đề, nơi bọn họ đang đứng là giáo đường hoàng gia, tức là có một lối đi bí mật thông từ vương cung đến đây.

Nhớ lại lúc trước hắn từng đứng ở đây đọc lời tuyên thệ kết hôn với “di ảnh” của Giang Thành Khải, Hạ Phi nhịn không được khẽ bật cười.

Chris ở bên cạnh đột nhiên nói: “Tôi quyết định rồi, sau này khi tôi và Điềm Điềm kết hôn, phải cho cậu ấy mặc váy cưới bước vào lễ đường này!”

Hạ Phi: “…”

Khóe miệng Hạ Phi giật giật: “Đầu tiên, Điềm Điềm chưa hề đồng ý sẽ kết hôn với anh. Thứ hai, nếu như anh dám bảo cậu ấy mặc váy cưới, tôi bảo đảm hạ thân của anh rất nhanh thôi sẽ được rời khỏi cơ thể, cho anh thể nghiệm tuyệt kỹ của Giang gia, chân chính trải nghiệm cái gì gọi là người-chym-chia-lìa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.