Nguyên Tác Giết Ta

Chương 42: Tỏ Tình




Khoảng giữa buổi trưa, lúc Hạ Phi đang ăn cơm trưa ở đại sảnh cùng Giang Thành Khải, đột nhiên nghe thấy một tiếng hét kinh thiên động địa quỷ khóc thần sầu vô cùng thảm thiết.

Ngay sau đó đã thấy Giang Thành Điềm quần áo xộc xệch chạy ra khỏi phòng, chạy thẳng đến đại sảnh, suýt nữa va cả vào bàn.

Hạ Phi và Giang Thành Khải vội vàng đưa tay giữ bàn lại, kinh ngạc nhìn về phía Điềm Điềm.

“Làm sao thế?” Giang Thành Khải hỏi.

“Tối hôm qua đi đánh nhau với ai à?” Hạ Phi nhíu mày.

Giang Thành Điềm mím chặt môi, viền mắt đỏ bừng, giống như sắp khóc đến nơi nhưng vẫn cố nhịn.

Giang Thành Khải nhạy bén phát hiện ra vài dấu hôn trong cổ áo sơ mi của em trai mình, mặt y đen kịt lại, trầm giọng nói: “Tối hôm qua ngủ ở đâu?”

Hạ Phi kinh ngạc nhìn Giang Thành Khải, lập tức hiểu được ý của y, quan điểm về Giang Thành Điềm cũng thay đổi hẳn. Ở vương cung mà em chồng cũng tìm được đối tượng 419, không biết là thị vệ hay thị nữ nào…

Hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Hôm qua không phải Chris đưa cậu về sao? Anh ta không đưa cậu về phòng à?”

Nghe đến cái tên này, hô hấp của Giang Thành Điềm đột nhiên trở nên dồn dập, tàn bạo trừng mắt nhìn Hạ Phi.

Hạ Phi ngớ người.

Giang Thành Khải dường như hiểu ra được chuyện gì, sắc mặt càng thêm âm trầm, vèo một cái đứng bật dậy khỏi ghế.

Đúng lúc này, một người nữa cũng chạy ra từ căn phòng ban nãy Điềm Điềm chạy ra, đuổi tới đây, vừa chạy vừa nói: “Cậu đi vội như thế làm gì, tôi có làm gì đâu, rõ ràng tối hôm qua cậu cũng…”

Tiếng nói đột nhiên im bặt.

Hạ Phi trợn mắt nhìn quần áo Chris cũng xộc xệch như Giang Thành Điềm, tầm mắt đảo loạn giữa hai người bọn họ.

Mặt Giang Thành Điềm đỏ bừng lên, không chịu được nữa, đi đến bên cạnh Giang Thành Khải: “Anh, dẫn em về phòng anh được không, em muốn rửa mặt.”

Giọng nói thậm chí còn run rẩy.

Giang thiếu tướng nhất thời đau lòng.

Em trai bảo bối nhà mình, sống trong nhung lụa từ bé, mặc dù hay bị Giang Thành Duyệt bắt nạt, nhưng cũng là người trong nhà, chưa bao giờ phải chịu uất ức ở bên ngoài. Bây giờ lại bị tên xấu xa này nhân lúc say rượu chà đạp, nếu không phải đang ở Vương cung tinh hệ Jale, y đã sớm đánh chết tên khốn này rồi!

Dù sao cũng đang ở địch quốc, đối phương lại là Anh Phù tộc, Giang Thành Khải chỉ có thể cắn răng nhịn xuống, dẫn em trai về phòng Hạ Phi.

Chris muốn cản lại, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ủy khuất của Giang Thành Điềm và gương mặt giận dữ chỉ muốn lột da mình của Giang Thành Khải, đành phải từ bỏ ý định.

Giang Thành Khải đỡ Điềm Điềm rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại Chris đang trừng mắt nhìn Hạ Phi.

Hạ Phi mặt không đổi sắc tiếp tục ăn cơm.

Từ sau khi đến vương cung đây là lần đầu tiên hắn xuống bếp, uống dịch dinh dưỡng lâu như thế sắp phát ngán rồi.

Chris trừng một lúc, không biết là mỏi mắt hay là đói quá, kéo ghế ngồi xuống, trực tiếp dùng tay bốc thức ăn bỏ vào miệng —— lúc trước ở căn cứ Hạ Phi là thần bếp, ai cũng thích ăn đồ hắn nấu.

Hai người cứ thế yên lặng ăn.

Ăn xong, Hạ Phi đặt dĩa xuống, lau miệng, nhàn nhạt nói: “Anh làm gì với chú của con tôi rồi?”

Chris bị sặc nước canh.

Thầm nghĩ cuối cùng cũng bị đưa lên đoạn đầu đài rồi, Chris lau tay, trả lời: “Cũng không có gì, chỉ là nhìn cậu ấy quá dụ người, đè ra ăn hai bữa thôi.”

Hạ Phi liếc mắt nhìn anh ta, tay hơi động, dĩa vừa đặt xuống xé gió lao về phía đối diện.

Chris chửi thề một tiếng, chật vật tránh đi, dĩa ăn chuẩn xác cắm thẳng vào lưng ghế anh ta vừa ngồi, còn rung lên bần bật.

“Cậu muốn giết người thật đấy à!” Chris tức giận.

“Chỉ là cảnh cáo thôi.” Hạ Phi đứng lên, lạnh lùng nhìn anh ta, “Anh biết cậu ấy là ai không? Cậu ấy không giống như những đối tượng trước đây của anh, không phải cứ muốn động vào là có thể động.”

“Cũng chỉ là con trai của Thượng tướng Liên bang thôi, có gì mà không thể động.” Chris không phục, “Hơn nữa tối qua tôi có cưỡng bức cậu ta đâu, cậu ta cũng phối hợp lắm mà! Rõ ràng là đôi bên tự nguyện, tỉnh rồi lại có thể trở mặt nói là tôi ép?”

Hạ Phi nhíu mày lại, không thể tin nổi nhìn Chris: “Anh nói cậu ấy tự nguyện?!”

Chris hất cằm: “Đúng vậy, chẳng lẽ tôi lại lừa cậu?”

Chân mày Hạ Phi càng nhíu chặt hơn.

Không thể nào, Giang Thành Điềm nhìn qua chính là loại trông hơi ngu xuẩn nhưng lại ngạo kiều, làm gì có chuyện tình nguyện bị người khác đè? Lẽ nào tối qua bọn họ thật sự vừa gặp đã quen, nhất kiến chung tình? Nhưng phản ứng ban nãy rõ ràng là rất không muốn mà…

Hai người đang nói chuyện, Giang Thành Khải đã dẫn em trai quay lại.

Giang Thành Điềm thay một bộ quần áo khác trông đỡ chật vật hơn ban nãy nhiều, nhưng sắc mặt vẫn không khá lên chút nào.

Cậu ta vừa nhìn thấy Chris đã theo phản xạ lập tức lùi về sau nửa bước, dùng đôi mắt đỏ hoe nhìn anh ta chằm chằm.

Chris thấy thế cười híp mắt hôn gió với cậu ta một cái.

Giang Thành Điềm tức giận quay mặt đi.

Giang Thành Khải lạnh lùng nhìn Chris: “Cậu không định giải thích một chút chuyện xảy ra tối hôm qua sao?” Mặc dù ban nãy Giang Thành Điềm đã kể lại đại khái với y, nhưng hiển nhiên lúc đó em trai nhà mình say quá chẳng nhớ được gì, kể cũng câu được câu không.

Nhưng chuyện tên này là kẻ đồi bại thì chắc chắn không lệch đi đâu được!

Chris nhún vai: “Cũng chỉ là tình một đêm thôi, có gì hay mà nói.”

“Anh câm miệng!” Giang Thành Điềm thất thanh kêu lên, “Anh rõ ràng là… là…” Hai chữ ‘cưỡng gian’ làm thế nào cũng không nói ra được.

Chris quỷ dị nhìn cậu ta: “Hôm qua lúc tôi hôn cậu, cậu cũng không phản đối.”

Mặt Giang Thành Điềm đỏ đến sắp chảy máu, một chữ cũng không nói lại được.

Đúng là bản thân không phản đối. Khi đó Giang Thành Điềm bị chuốc say đến hồ đồ, kỹ thuật hôn của Chris lại quá chuyên nghiệp, cứ thế mơ mơ hồ hồ bị đưa về phòng, lừa lên giường.

Hôm sau tỉnh dậy phát hiện bản thân cùng một người đàn ông trần truồng nằm trên giường, Giang Thành Điềm cảm giác bản thân hỏng mất!

Hiện tại Chris lại bày ra dáng vẻ vô tội, đầy bụng oan ức của Giang Thành Điềm không có chỗ giải phóng. Cậu ta nhìn quanh một vòng, cầm lấy dĩa trên bàn ném sang.

Chris dễ dàng tránh được, cái dĩa rơi trên đất phát ra tiếng vang thanh thúy.

Chris cũng có chút không vui, “Cậu đừng như thế chứ, tối qua lúc ở trên giường cậu có thế này đâu.”

“Anh câm miệng cho tôi!”

Nước mắt kềm nén không được tràn ra viền mắt, Giang Thành Điềm vội vã lau đi, co chân đạp bàn.

Bàn bị đạp đổ về phía Chris.

Chris nhìn thấy nước mắt của Giang Thành Điềm chảy ra, ngẩn người, may mà bị Hạ Phi kịp thời kéo sang bên cạnh, nếu không nước với thức ăn trên bàn đã đổ đầy người.

Chris ngơ ngác nói: “Không đến nỗi thế chứ…”

“Anh câm miệng đi!” Hạ Phi cũng không nhìn nổi nữa, đá một phát vào bắp chân anh ta.

Chris vừa đau vừa uất ức: “Cái đệch, tôi cứ tưởng cậu ta tình nguyện chứ! Lúc ở tiệc tối nói chuyện lâu như thế, còn uống say ngay trước mặt tôi, tôi còn tưởng cậu ta đang mời mọc tôi chứ, đúng là quá ngây thơ mà.”

Hạ Phi lại đá thêm phát nữa, đi đến trước mặt Giang Thành Điềm: “Đừng khổ sở, tôi nhất định sẽ bắt anh ta cho cậu một câu trả lời thỏa đáng. Bây giờ về nghỉ ngơi trước đi, lát nữa tôi sẽ sai người đưa trà giải rượu tới cho cậu.”

Giang Thành Điềm ban nãy quá kích động nên mới chảy nước mắt, nước mắt vừa chảy ra đã tự cảm thấy bản thân quá kém cỏi. Bản thân là một Thiếu tá, lại bị một người đàn ông bắt nạt đến phát khóc, nếu để người khác biết nhất định sẽ trở thành trò cười.

Giang Thành Điềm cũng hiểu được lời nói của Hạ Phi là đang muốn giải vây cho mình,  lập tức gật đầu.

Hạ Phi đưa Giang Thành Điềm đến một căn phòng ở gần phòng mình, để Giang thiếu tướng đi vào an ủi em trai, đóng cửa lại, quay đầu nhìn về phía Chris đang đi theo ở phía xa.

Chris tội nghiệp nhìn hắn.

Hạ Phi thở dài.

Chris là loại người gì hắn biết rõ, mặc dù có hơi phóng đãng bất kham, lại ham chơi, nhưng những chuyện như cưỡng bức người khác chắc chắn sẽ không làm, bạn tình trước kia cũng đều là đôi bên tự nguyện, vậy nên hắn vẫn tin tưởng Chris.

Nhưng cũng không thể để mặc Giang Thành Điềm như thế. Chuyện này nói chung lại lỗi lớn nhất vẫn là ở Chris. Hay là để em chồng đánh tên đầu sỏ gây chuyện một trận cho hả giận? Hay là trực tiếp…

“Tôi thấy hay anh cứ để cậu ta đè lại một lần đi, chuyện này cũng dễ giải quyết.”

Chris cứng đờ: “…”

Hạ Phi khoanh tay trước ngực: “Nếu không anh tìm cho tôi một biện pháp giải quyết tốt hơn xem nào. Đừng để đến lúc Giang thiếu tướng muốn đánh chết anh để báo thù cho em trai thì tôi cũng không ngăn nổi đâu.”

“Nếu không…” Chris ấp úng nửa ngày mới nói được, “Tôi chịu trách nhiệm?”

Hạ Phi nhíu mày.

Chris chần chừ nói: “Hình như đây là lần đầu tiên cậu ấy đến đây, cậu nói tôi và cậu ấy kết hôn luôn có được không?”

Hạ Phi cười lạnh: “Anh muốn chịu trách nhiệm, người ta còn chưa chắc đã đồng ý cho anh chịu trách nhiệm. Cậu ấy là captain, phải tìm một partner để kết hôn, hoặc chí ít thì cũng phải là worker. Bây giờ lại bị một tên sở khanh captain đựa rựa như anh đè, anh nghĩ cậu ấy sẽ chịu kết hôn với anh à?”

“Tôi sở khanh lúc nào!” Chris bất mãn, “Tôi vẫn luôn một lòng với người mình thích!”

“Ờ, một lòng được một tháng là hết.” Hạ Phi khinh bỉ.

“Vì bọn họ vốn là bạn tình mà… Lần này không giống thế.” Chris nói, “Vậy còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn tôi dùng mạng trả lại sao?”

“Mạng thì không cần, giao thứ phía dưới ra là được rồi.” Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Giang Thành Khải lạnh giọng nói.

Hạ Phi hỏi: “Điềm Điềm đâu?”

“Ngủ rồi.” Ánh mắt Giang Thành Khải vẫn không rời khỏi người Chris, “Sao hả? Cậu muốn tự cắt, hay là để tôi giúp cậu cắt?”

Chris vội vã che JJ.

Mẹ nó, chồng của Phi Phi biến thái quá!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.