Nguyên Tác Giết Ta

Chương 28: Ghen Tị




“Lão đại à, anh thật sự không coi trọng bạn nhỏ này sao? Dù sao mặt mũi nó vẫn vô cùng… A a a người đâu cứu mạng! A! Lão đại tôi sai rồi!!!”

Hạ lão đại vừa nhìn thấy ánh mắt hèn mọn của Chris đã biết ngay trong đầu anh ta chẳng có nghĩ được chuyện gì tốt đẹp, lập tức sai Lam Hồ điểu phía sau mình bay sang mổ chết tên nhóc đầy bụng ý xấu kia.

Bàn linh không thể tấn công trực tiếp gây ảnh hưởng đến người không nhìn thấy mình, nhưng vẫn có thể thông qua những thứ trung gian khác. Fils cực kỳ thông minh vươn móng vuốt quắp lấy cây bút trên bàn, bay về phía Chris dùng bút chọc chọc loạn xạ.

Chris bị con chim lớn mà anh ta không nhìn thấy được chọc cho sống không bằng chết, chạy vòng quanh la oai oái. Cuối cùng phải trốn dưới gầm bàn của nghiên cứu viên mới thoát được một kiếp, còn ánh mắt khinh bỉ của nghiên cứu viên ấy hả… Xấu hổ là cái gì? Có ăn được không? Chris da mặt dày trực tiếp bỏ qua luôn!

Hạ lão đại vẫy tay để Fils bay về đậu trên thành xe lăn, sau đó quay đầu nhìn đứa nhỏ đang ngủ trong khoang nuôi dưỡng, khẽ mím môi, điều khiển xe lăn rời khỏi phòng.

Chris từ dưới gầm bàn thò đầu lên, thấy vẻ thấy lạc trên mặt lão đại, khẽ nhíu mày.

Hạ lão đại là một người đàn ông trầm ổn lại rất có khí chất, là loại mà người khác vừa nhìn đã thấy có hảo cảm, thể chất là cấp B, tinh thần lực cấp S, tiêu chuẩn gì cũng đủ, tại sao lại lưu lạc đến mức hai chân bại liệt, phải làm lão đại của đám cướp vũ trụ bọn họ?

Chris vẫn còn nhớ rất rõ lúc anh ta được Hạ lão đại nhặt về.

Khi đó là hơn 400 năm trước, Chris đang cùng cha mẹ đi du lịch. Ai ngờ phi thuyền đột nhiên gặp phải lốc xoáy vũ trụ, tất cả hành khách đều gặp nạn. Anh ta được cha mẹ ôm chặt vào lòng nên chỉ bị thương, còn cha mẹ anh ta thì đều chết hết.

Khoang cứu hộ và kho lương thực trong phi thuyền phần lớn đều bị hư hại, vài cái còn dùng được thì đều bị những người còn sống khác lấy hết. Chris khi đó chỉ là một đứa bé, bò ra được khỏi lòng cha mẹ thì khoang cứu hộ đã chẳng còn cái nào, trong phi thuyền chỉ còn dư lại vài người già và trẻ em.

Lúc Chris nghĩ rằng bản thân mình sẽ chết ở đây, Hạ lão đại xuất hiện như một vị thần cứu sống tất cả bọn họ.

Hạ lão đại không chỉ cứu những người già và trẻ em sót lại trong phi thuyền, mà còn cho người đưa bọn họ về nhà. Đến lượt mình, Chris lại không muốn đi.

Hạ lão đại mặt không cảm xúc hỏi anh ta: “Tại sao?”

Chris nhớ bản thân đáp thế này: “Anh cứu tôi, anh là ân nhân cứu mạng của tôi, tôi muốn báo đáp anh.”

Hạ lão đại nghe xong bật cười, cho người đưa Chris lên phi thuyền.

Chris khi đó mặc dù chỉ là một đứa trẻ, nhưng thể chất là cấp A, khí lực rất lớn, giãy dụa nhảy khỏi người đang bế mình, lảo đảo chạy đến trước mặt Hạ lão đại, nằm bẹp trên chân người này.

Hạ lão đại lúc đó đã ngồi xe lăn rồi.

Hai chân không phải là mất cảm giác hoàn toàn, chỉ không nhúc nhích được thôi. Chris nhào lên mặc dù không dùng nhiều sức, nhưng hành vi vô lễ này vẫn khiến Hạ Kỳ tức giận, xốc nách nhóc con trước mặt lên. Vì Hạ Kỳ đang ngồi nên nhấc lên không cao, Chris cũng chẳng sợ.

“Muốn đi theo tôi? Nhóc con biết bọn tôi là ai không?” Hạ lão đại lạnh lùng hỏi.

Chris mờ mịt lắc đầu.

“Tôi là cướp vũ trụ, bọn họ cũng thế” Hạ Kỳ chỉ những người đàn ông xung quanh, “Bọn tôi là cướp đấy, đòi đi cùng không sợ bị lột da ăn thịt à?”

Nhóm người già trẻ em vừa được đưa lên phi thuyền nghe vậy lập tức hoảng sợ.

Chris nghiêng đầu, nghi ngờ nói: “Các anh vừa cứu bọn tôi mà, còn định đưa mọi người về nhà, làm sao mà ăn thịt tôi được.”

Hạ lão đại im lặng nửa ngày, đột nhiên bật cười thành tiếng.

“Quả nhiên cái mặt này không đi làm người xấu được mà…” Hạ Kỳ tự lẩm bẩm, sau đó xoa đầu Chris, “Được rồi, nếu muốn thì cứ đi theo bọn tôi đi, dù sao người nhà của nhóc cũng chết hết rồi phải không?”

“… Đúng thế.” Nhớ đến cha mẹ vì bảo vệ mình mà chết, Chris yên lặng cúi thấp đầu.

Nếu không thể báo đáp được công lao nuôi dưỡng của cha mẹ, vậy thì ít nhất cũng phải báo đáp được người đã cứu mạng mình!

Khổ sở vài giây, Chris đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt kiên định nhìn Hạ Kỳ: “Lão đại! Sau này tôi sẽ theo anh lăn lộn!”

Hạ lão đại ngẩn ra, không biết nghĩ đến chuyện gì, chậm rãi gật đầu.

“Lão đại, anh tên là gì thế?”

“Tên à… Hạ Kỳ.”

“Hạ Kỳ lão đại! Tôi tên là Chris Amberley Jale, bắt đầu từ hôm nay, thề trung thành với lão đại!”

“…” Cái quỷ gì thế?

Vì vậy, Chris khi đó mới hơn 200 tuổi (khoảng 7 tuổi), cứ thế trở thành thành viên nhỏ tuổi nhất trong đoàn cướp vũ trụ của Hạ Kỳ.

Chris là Anh Phù tộc, là người đế quốc, trong nhà ngoại trừ cha mẹ cũng không còn ai, thế nên mới có thể thẳng thắn đòi làm cướp. Chỉ là khi đó Chris còn quá nhỏ, không biết Hạ Kỳ là người của địch quốc, cực kỳ nổi tiếng ở Liên bang.

Sau này lớn lên rồi, Chris mới biết lão đại nhà mình vì phạm tội phản quốc nên phải lẩn trốn, bị hoàn cảnh ép buộc mà trở thành cướp vũ trụ.

Nhưng Chris vẫn không hiểu, lý do gì lại khiến Hạ lão đại tình nguyện lựa chọn phản quốc, vĩnh viễn phải rời xa quê hương, sống chui sống lủi trong bóng tối không được thấy ánh mặt trời; lý do gì chân của lão đại lại bị tàn phế đến mức khoa học kỹ thuật tân tiến nhất cũng không chữa nổi?

Bây giờ, lý do gì lão đại lại vì đứa trẻ xa lạ này mà xuất hiện vẻ mặt mất mát như thế?

Chris không hiểu, nhưng không dám hỏi, càng không thể hỏi. Anh ta chỉ có thể giấu những nghi hoặc của bản thân vào lòng, làm như không có chuyện gì xảy ra.

Hạ Kỳ duy trì vẻ bình tĩnh về đến phòng, sau đó lập tức mệt mỏi ngả ra ghế.

Fils kêu khẽ một tiếng, lo lắng mổ mổ tóc Hạ Kỳ.

Hạ Kỳ suy yếu cười hai tiếng, vuốt vuốt lông trên lưng Fils, ra hiệu cho nó tự chơi đi.

Đến vừa rồi nhìn thấy gương mặt kia, Hạ Kỳ mới dám khẳng định chắc chắn đứa nhỏ đó chính là đứa con năm ấy bị mình bỏ lại nhờ Hạ Kình Thiên nuôi dưỡng, là đứa con cứ tưởng rằng cả đời này vĩnh viễn cũng không thể gặp lại được nữa.

Chuyện năm đó thật không muốn nhớ lại. Hạ Kỳ chỉ nhớ sau khi vất vả trốn ra được khỏi cung điện Jale, lại phát hiện bản thân có thai, tâm tình lúc đó vô cùng kinh hoảng, sợ hãi và phẫn uất. Người kia làm nhục mình còn chưa đủ, còn lưu lại trên người mình một dấu hiệu vĩnh viễn không thể xóa bỏ!

Hạ Kỳ chưa bao giờ muốn sinh đứa bé này ra, ngay từ đầu đã tìm cách bỏ cái thai đi, lại không thể trở về tinh cầu Daours, sợ bị công chúa Evanni, cũng chính là nữ hoàng bây giờ quấn lấy, đành phải lén lút liên hệ với Giang Trấn và Hạ Kình Thiên, nhờ bọn họ hỗ trợ.

Lúc Giang Trấn và Hạ Kình Thiên nhìn thấy bạn mình thì đều khiếp sợ, vì khi đó bụng Hạ Kỳ đã hơn năm tháng. Hạ Kình Thiên gặp phải đả kích lớn nhất. Hạ Kỳ biết Hạ Kình Thiên thích mình, cũng từng nghĩ sau này nếu không tìm được ai thích hợp hơn thì sẽ sống cùng người này, nhưng chuyện đã xảy ra như vậy, mọi dự tính lúc trước đều không thể thực hiện nữa.

Cái thai đã được hơn năm tháng, chưa tới một tháng nữa là đến lúc sinh. Trước đó vì muốn bỏ đứa bé này, Hạ Kỳ đã uống không biết bao nhiêu thứ thuốc cổ quái, nhưng cuối cùng cái thai vẫn còn đó, cũng không biết khi sinh ra có bị ảnh hưởng không.

Đứa bé đúng ngày được sinh ra, là một nam partner.

Không ngoài dự đoán, đống thuốc Hạ Kỳ uống vô tội vạ lúc trước đã ảnh hưởng đến đứa trẻ. Mặc dù bề ngoài không dị dạng, nhưng thể chất lại hoàn toàn bị phá hủy. Thể chất của Hạ Kỳ là cấp B, người còn lại góp phần tạo ra đứa trẻ này là cấp S, nhưng con bọn họ sinh ra lại chỉ có cấp F, thậm chí còn khiếm thính khiếm thị.

Hạ Kỳ quẳng đứa nhỏ cho Hạ Kình Thiên. Hạ Kình Thiên đương nhiên ban đầu không đồng ý, còn nói cái gì mà vì sao hai người sinh con xong không nuôi lại đưa cho tôi nuôi. Hạ Kỳ lúc đó cả sức lực và tinh thần đều đã quá mệt mỏi, mặc kệ tất cả luôn. Bản thân Hạ Kỳ cũng hiểu, làm gì có ai lại vui vẻ nuôi dưỡng con của tình địch như con đẻ mình được.

Nhưng Hạ Kình Thiên lại thật sự làm được.

Hạ Kình Thiên đặt tên đứa bé là Hạ Phi, đưa nó về Liên bang làm thủ tục nhận nuôi.

Để phòng ngừa bất trắc, Hạ Kình Thiên còn đến chợ đen mua thuốc ức chế về cho Hạ Phi uống, dùng quan hệ của bản thân sửa tư liệu của hắn trong kho gen thành worker, sau này chẳng may thân thận có bại lộ, cuộc sống của Hạ Phi cũng sẽ không quá thê thảm. Mọi người đều tưởng Hạ Phi là con riêng Hạ Kình Thiên lén lút sinh ở bên ngoài đem về.

Hạ Kỳ vẫn không muốn quay về Daours. Mặc dù công chúa Evanni đã kết hôn rồi, nhưng trên người Hạ Kỳ vẫn còn một con côn trùng do bà ta bỏ vào, trở về đề tiếp tục bị bà ta nắm trong tay sao? Hạ Kỳ thà rằng chết sớm, còn hơn là bị người ta điều khiển. Giang Trấn và Hạ Kình Thiên cũng không ép, Hạ Kình Thiên cũng hứa là khoảng vài năm sẽ đến thăm Hạ Kỳ một lần, tiện thể báo tình hình đứa nhỏ.

Nhưng lời hứa này lại chỉ thực hiện được đúng một lần.

Bởi vì năm năm sau, Hạ Kình Thiên đã hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ.

Hạ Kỳ biết cái chết của Hạ Kình Thiên chắc chắn là do công chúa Evanni động tay động chân. Trong tư tưởng của vị công chúa kia, Hạ Kình Thiên và Giang Trấn “làm mất” Hạ Kỳ, nghiễm nhiên trở thành đối tượng để bà ta trút giận. Giang gia có địa vị thâm căn cố đế ở Liên bang, bà ta không dám động vào Giang Trấn, chỉ có ra tay từ Hạ Kình Thiên.

Sau đó Quốc vương băng hà, anh trai của công chúa Evanni lên ngôi, tại vị chưa đến hai trăm năm đã bệnh nặng qua đời. Em gái của bà ta lại gả cho Giang Trấn, từ chối kế vị, vậy nên vương vị rơi xuống đầu Evanni.

Công chúa Evanni từ một worker không được coi trọng cứ thế trở thành Nữ hoàng, trở thành người thống trị Liên bang.

Hạ Kỳ nghe được tin tức này chỉ cười lạnh.

Một người lòng dạ hẹp hòi tâm địa ác độc như thế, làm sao có thể trở thành một vị minh quân đây?

Cũng may căn cơ của hoàng gia Đằng Thụ tộc vững chắc, sau khi nắm quyền ba trăm năm, mặc dù không có chiến tích gì đáng kể nhưng ít nhất thì vị Nữ hoàng kia cũng không ra quyết định dại dột, không biến quốc gia thành bãi chiến trường.

Lại qua vài năm, Liên bang hậu sinh khả úy, thế hệ sau xuất hiện một nhân vật tỏa sáng như mặt trời ban trưa khiến cho Hạ Kỳ phải thay đổi cách nhìn.

Giang Thành Khải, con trai cả của Giang Trấn, quái vật thể chất cấp S tinh thần lực cấp A, được quần chúng xưng tụng là nam thần liên bang, từ khi bắt đầu ra chiến trường đến nay gần như là đánh đâu thắng đó, trong vòng 100 năm nhảy vọt từ một thiếu úy nhỏ bé lên cấp bậc thiếu tướng. Thông tin mấu chốt khiến Hạ Kỳ quan tâm nhất là, vị Thiếu tướng này có hôn ước với con trai cả của Hạ gia, chính là Hạ Phi.

Con trai mình vẫn còn sống.

Hạ Kỳ cứ tưởng rằng sau khi Hạ Kình Thiên chết, Hạ Phi có lẽ cũng sẽ không sống được bao lâu nữa. Đứa nhỏ đó chỉ là cấp F, cơ thể lại ốm yếu tàn tật, chắc có lẽ chẳng ai muốn nuôi dưỡng nó.

Nhưng Hạ Phi lại vẫn còn sống, còn sắp gả cho con trai của Giang Trấn.

Hạ Kỳ không biết tâm tình lúc đó của bản thân là gì, chỉ có thể cưỡng ép chính mình không suy nghĩ nhiều nữa. Giang Trấn làm người thế nào Hạ Kỳ đương nhiên biết rất rõ, con trai của người bạn này nhân phẩm chắc chắn sẽ không tệ, Hạ Phi lấy được người như thế cũng coi như may mắn. Đứa nhỏ đó kết hôn xong sẽ có thể an ổn sống tiếp, còn bản thân mình cứ ở đây cả đời, nếu thích thì lập một đội tàu buôn, chán rồi thì mở cửa hàng buôn bán nhỏ, sau đó có lẽ sẽ vì con trùng trong người mà chết sớm cũng nên, liên bang hay đế quốc cũng không cần quan tâm nữa.

Hạ Kỳ lưu lạc ở bên ngoài, vì sức mạnh tinh thần lực quá kinh hãi nên sau một lần hành động đã trở thành cấp cao trong đoàn cướp vũ trụ. Nhưng vì mâu thuẫn với trung đoàn trưởng, Hạ Kỳ quyết định tách ra, dẫn theo một đám người lập ra đoàn cướp Fils, dùng bàn linh của Hạ Kỳ để lấy tên. Đoàn cướp vũ trụ của bọn họ phát triển rất mạnh, nhanh chóng trở thành băng cướp số một số hai trong giới. Còn đoàn cướp lúc trước Hạ Kỳ tách khỏi, nghe nói sau khi đoàn trưởng qua đời, nội bộ lục đục nên đã tan rã.

Năm trăm năm cứ thế trôi qua, không nghĩ đến Hạ Kỳ lại nhặt được chính con trai mình trong không gian.

Ban đầu khi vừa nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn non nớt của Hạ Phi, Hạ Kỳ kinh ngạc vô cùng, tại sao trên đời lại có người giống người như thế. Qua một thời gian khi hắn lớn lên nhanh chóng đến kỳ dị, ngũ quan cũng càng rõ ràng, càng ngày càng giống người kia, Hạ Kỳ không thể không chấp nhận sự thật đang bày ra trước mắt —— mình nhặt được chính con trai mình, Hạ Phi!

Mặc dù rất khó hiểu tại sao Hạ Phi lại xuất hiện ở giữa không gian, tại sao lại chỉ nhỏ như một đứa trẻ mới sinh, nhưng trên đời này có rất nhiều chuyện kỳ lạ, Hạ Kỳ cũng không muốn truy cứu đến cùng nguyên nhân của những chuyện này.

Trong tay Hạ Phi vẫn luôn ôm chặt một quả trứng nhỏ màu trắng, lúc nở ra cũng không khác mấy Fils năm đó, chắc là bàn linh của con trai, là Lam Hồ điểu giống Fils.

Về phần những chuyện khác, Hạ Kỳ quyết định chờ Hạ Phi tỉnh lại rồi hỏi sau. Nếu Hạ Kỳ nhớ không nhầm Hạ Phi hiện tại chắc khoảng 500 tuổi, chờ đứa nhỏ kia lớn đến đủ số tuổi ban đầu chắc là sẽ tỉnh lại thôi.

Suy nghĩ quá nhiều chuyện khiến đầu Hạ Kỳ ong ong, mệt mỏi đưa tay vỗ vỗ đầu, nằm bò ra giường…

Đúng như suy đoán của cha mình, Hạ Phi tiếp tục ngủ thêm nửa năm nữa, trong quãng thời gian đó chưa từng tỉnh lại lấy một lần.

Lâu dần, Hạ Kỳ cũng sắp quên luôn đứa con trai này.

Hạ Kỳ quên, nhưng lại có một người chưa quên.

Vào một ngày nọ, khi Hạ Kỳ đang nằm trên ban công phơi nắng ngủ gật, Chris đột nhiên gào rú lao vào, suýt nữa đá văng luôn cả bàn trà.

Hạ Kỳ bị phá giấc ngủ, bình tĩnh ra lệnh cho Fils mổ chết tên thiếu đánh kia.

Chris bị cây bút bay lơ lửng giữa không trung chọc cho vừa đau vừa ngứa, vội vội vàng vàng vừa trốn vừa gào lên: “Ai ai ai… Lão đại… Lão đại, tên kia tỉnh rồi! Đừng đừng đừng… Cậu ta tỉnh rồi!”

Hạ Kỳ nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm hỏi: “Ai tỉnh rồi?”

“Là cái đứa… Cái đứa chúng ta nhặt về… Yêu nghiệt tỉnh rồi!” Chris bị chọc đến sống không bằng chết, lắp ba lắp bắp nói mãi không xong.

Hạ Kỳ đem trà trong miệng phun ra đầy mặt Chris, suýt nữa ngã ra khỏi xe lăn… Đương nhiên cũng chỉ là suýt thôi, chân không động đậy được thì có muốn cũng không ngã nổi.

Hạ lão đại lập tức giơ tay ra hiệu cho Fils dừng lại. Chris được đặc xá, không cần lão đại nhà mình mở miệng đã vô cùng thức thời chạy đến đẩy xe lăn ra thang máy, xuống phòng thí nghiệm dưới đất.

Đèn báo xuống đến tầng hầm, cửa thang máy vừa mở ra, Hạ Kỳ đã nghe thấy một tiếng động rất lớn.

Mọi người dưới tầng hầm đều đang túm tụm lại nhìn về phía căn phòng đặt Hạ Phi, hai nghiên cứu viên được Hạ Kỳ sắp xếp trông chừng hắn thì đang đứng cạnh cửa sổ bằng kính nhòm vào trong phòng.

“Mọi người đi làm việc đi, đừng tụ tập ở đây nữa!”

Người lên tiếng không phải là Hạ Kỳ, mà là Chris.

Bình thường nhìn Chris có hơi cợt nhả, nhưng vị trí trong đoàn cướp cũng không thấp, là cánh tay đắc lực của Hạ Kỳ. Vậy nên sau khi anh ta lên tiếng, mọi người đều lục đục trở về phòng làm việc của mình, còn lúc về phòng có đóng cửa nghe trộm hay không thì không ai biết được.

Trước mặt mọi người, Chris cũng không dám cợt nhả, ngoan ngoãn đẩy xe lăn của Hạ Kỳ đến trước cửa.

Bên trong lại truyền đến tiếng đập ầm ầm, thậm chí Hạ Kỳ còn nhìn thấy cửa sắt trước mặt đang rung bần bật, cau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bọn tôi cũng không biết…” Nghiên cứu viên run lẩy bẩy, “Lúc trước đội trưởng Chris đến xem thì cậu ta đột nhiên mở mắt, bọn tôi cũng không nghĩ nhiều. Đội trưởng Chris nói muốn đi thông báo cho trung đoàn trưởng, vậy nên bọn tôi định chờ trung đoàn trưởng đến xem anh quyết định thế nào. Ai ngờ đội trưởng vừa mới đi ra ngoài được một lúc, cậu ta đột nhiên phát điên, đập nát khoang nuôi dưỡng, còn phá tung cả phòng lên. May mà bọn tôi kịp trốn ra ngoài khóa cửa lại, nếu không còn ở trong đó nhất định sẽ bị cậu ta đập chết QAQ!”

Nghiên cứu viên còn lại cũng sợ hãi gật đầu, “May là trong phòng cũng không có thứ gì quan trọng lắm, chỉ có máy móc cơ bản… nhưng mà cũng bị đập nát hết rồi!” Nguồn kinh phí của tổ nghiên cứu rất eo hẹp đó!

Hạ Kỳ nghe vậy gật đầu nói: “Mở cửa ra.”

Vừa dứt lời, bên trong cửa sắt lại bị đập ầm ầm.

Nghiên cứu viên hoảng sợ nhìn Hạ Kỳ: “Trung… Trung đoàn trưởng?”

Mở ra thật hả? Mở ra tên điên kia nhất định sẽ phá nát trụ sở của chúng ta mất thôi!

Chris cũng khuyên nhủ: “Lão đại, hay là cứ quan sát trước xem thế nào đã.”

Hạ Kỳ trầm mặc vài giây, gằn giọng: “Cậu bảo tôi quan sát thế quái nào! Ông đây ngồi xe lăn nhòm được đến cái cửa sổ tít trên kia à? Hả?!”

Chris: “…”

Mẹ nó, chọc phải chỗ đau của lão đại rồi.

May mà lão đại không đem Fils theo, nếu không nhất định sẽ bị chọc thành cái rổ!

Chris âm thầm thở phào trong lòng, cười tà: “Nếu không tôi bế lão đại lên nhòm nhé?”

Hạ Kỳ: “…”

Hai nghiên cứu viên cũng dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Chris.

Cmn lá gan đội trưởng quá lớn rồi! Dám nói những lời này không sợ bị ăn đòn à?!

Một giây tiếp theo Chris lập tức ăn đấm.

Hai chân Hạ Kỳ không nhúc nhích được, nhưng tay vẫn hoạt động rất nhanh nhẹn, trực tiếp nện một phát vào trên rốn ba tấc.

Chris ôm bụng nghẹn ngào kêu gào, lui về phía sau cả mét.

Mẹ nó… May mà không phải dưới rốn ba tấc, nếu không thì liệt cmnr… Lão đại quá hiểm độc, suýt nữa hại mình không lấy được vợ…

Hạ Kỳ không buồn quan tâm đến Chris, trực tiếp nắm lấy chốt cửa.

Hai nghiên cứu viên vội vàng trốn vào một góc, run lẩy bẩy ôm lấy nhau, lo lắng nhìn trung đoàn trưởng nhà mình anh dũng mở cửa phòng.

Trong phòng y như bị bão cấp chín quét qua, đồ đạc hỏng hóc văng lung tung khắp nơi.

Khóe miệng Hạ Kỳ giật giật, mở to cửa phòng ra, ngoài dự đoán lại không thấy bất kỳ người nào bên trong.

Hạ Kỳ điều khiển xe lăn chậm rãi tiến vào, bên cạnh đột nhiên có động tĩnh, Hạ Kỳ theo bản năng giơ tay muốn đỡ. Nhưng động tác của Chris còn nhanh hơn, anh ta lao vào đạp bay người đang định tấn công Hạ Kỳ ra ngoài, người kia ngã vào đống đồ vỡ vụn, khói bụi bay đầy trời.

Người kia bị đạp bay xong lại nhanh chóng đứng lên, đề phòng nhìn về phía Chris.

Chris đột nhiên hét to một tiếng, cuống cuồng che mắt lại.

Hạ Kỳ định thần nhìn sang, lập tức hiểu nguyên nhân.

Hạ Phi nằm trong khoang nuôi dưỡng gần một năm, cả người đều trần trụi không một mảnh vải cũng là chuyện bình thường. Không bình thường là Chris, rõ ràng nhìn không ít nam nữ lỏa thể rồi, bây giờ lại còn giả vờ e thẹn cái quái gì.

Hạ Kỳ khinh thường nhìn về phía Chris, sau đó cả mặt đều đen lại.

Cái tên này dám hé mắt qua ngón tay nhìn trộm con trai mình!

Vì trinh tiết của con trai, Hạ lão đại quyết định nện cho Chris một quyền nữa.

Chris đau đớn gào lên, cực kỳ làm màu quỳ bẹp xuống đất.

Hạ Phi mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm hai người trước mặt, nghi hoặc nghiêng đầu. Cục bông đậu trên vai hắn cũng học theo chủ nhân vẹo đầu sang một bên, cực kỳ moe “Chíp!” một tiếng.

“Hạ Phi.” Hạ Kỳ gọi hắn.

Ngoài dự đoán, Hạ Phi một chút phản ứng cũng không có, giống như cái tên bị gọi ra không phải của mình.

Hạ Kỳ nhìn biểu tình hờ hững của hắn, phát hiện ra có gì đó không ổn.

Con trai mình là thể chất cấp F cơ mà? Nhưng đống đổ nát ở đây làm sao có thể do một người cấp F gây ra, xem trình độ hư hại kia nói là cấp B vẫn còn khiêm tốn.

Lẽ nào… người này không phải con trai mình, chỉ có gương mặt giống nhau thôi?

Nhưng còn Lam Hồ điểu đang đậu trên vai thì phải giải thích thế nào? Mặt mũi giống nhau thì còn có thể nói là trùng hợp, nhưng ngay đến cả bàn linh cũng giống thì tuyệt đối không thể nói là trùng hợp nữa rồi.

Hạ Phi lần thứ hai hành động.

Hắn dùng tốc độ mắt thường khó thấy được vọt đến chỗ Hạ Kỳ, sau đó… lần thứ hai bị Chris đánh bay ra…

Hạ Kỳ khiếp sợ. Bị Chris đánh đến thế vẫn không vấn đề, thể chất người này nhất định phải là cấp A.

Không để cho đối phương có cơ hội công kích lần thứ ba, nhân lúc Hạ Phi bò dậy, Hạ Kỳ lập tức nhìn thẳng vào mắt hắn. Ánh mắt Hạ Phi run rẩy, không cam lòng ngã xuống, bất tỉnh nhân sự.

Đã khống chế được đối phương, nhưng Hạ Kỳ lại tiếp tục khiếp sợ.

Tinh thần lực của đứa nhỏ này cũng phải ở mức ngang ngửa với mình…

Rốt cuộc là thiên phú dị bẩm đến mức nào mà các chỉ số lại đáng sợ thế này?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.