Nguyên Tác Giết Ta

Chương 20: Phú Nhị Đại




James bắt tay với Hạ Phi xong lại nhìn về phía Bello.

Hắn còn tưởng ông bác này định mở miệng hỏi “Cậu là ai” tiếp, ai ngờ khuôn mặt già nua của James đột nhiên nhăn lại như cúc hoa, nịnh nọt nói: “Đây chẳng phải là Thái tử Bello sao, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu. Thái tử đúng là trước sau như một ngọc thụ lâm phong.”

Hạ Phi: “…”

Ông được lắm, biết mặt Thái tử mà không biết mặt tôi!

Mẹ nó, chẳng lẽ mình không đẹp trai bằng Bello?!

Hạ Phi ai oán trừng mắt nhìn James.

James cực kỳ bình tĩnh.

Giang Thành Khải bật cười ôm lấy vai hắn vỗ vỗ. Hạ Phi hừ một tiếng.

Giang Thành Khải hỏi lại câu ban nãy: “Bác sĩ, vì sao chúng tôi lại không thể đi vào?”

James lập tức nói: “Không thể đi vào.”

“Nhưng mà tại sao lại không thể vào?”

James ấp úng không trả lời được nguyên nhân.

Giang Thành Khải vẫn nhìn ông ta chằm chằm.

Im lặng nửa ngày, James mới ghé sát vào chỗ y, thấp giọng nói: “Lúc trước vì không nghĩ đến lại đột nhiên bị áp giải về đây, cho nên đội nghiên cứu của tôi có tiêm thử một loại thuốc mới điều chế cho Lilian, bây giờ vẫn chưa thấy kết quả gì, cũng không biết tâm tình cậu ta có bị ảnh hưởng gì không, tôi khuyên cậu không nên mạo hiểm.”

James là bác sĩ điều trị chính kiêm người giám hộ của Lilian, vậy nên khi cậu ta bị áp giải về đây ông ta cũng đi theo.

Giang Thành Khải trợn mắt: “Ai cho phép các ông… làm như vậy!”

James nói nhỏ: “Trước đây vẫn thế mà, không nói ra thì cũng có ai biết đâu, cũng xem như một loại trị liệu thôi.”

Giang Thành Khải: “…”

Y không có quyền phản đối, dù sao y cũng không am hiểu về vấn đề này, không thể phán xét cách làm của bọn họ là đúng hay sai.

Nhưng mọi người lại quên mất một vấn đề, nhân viên cảnh vệ đã bấm xong mật mã trước lúc James chạy đến rồi.

Lilian có hơi ngờ ngệch nhưng không bị thiểu năng, lồng có khóa hay không cậu ta có thể phân biệt được. Vì thế lúc James và Giang Thành Khải còn đang tranh luận, Lilian yên lặng đẩy cửa kính, chậm rãi đi ra.

James: “…”

Giang Thành Khải: “…”

Hạ Phi: “…”

Bello: “…”

James khẽ quát một tiếng: “Đi vào!”

Lilian run lên, vai hơi co lại, mím mím môi, quay người đi vào thật, còn đóng cửa, lồng kính một lần nữa được khoá lại.

Hạ Phi: “…”

Giang Thành Khải: “…”

Hạ Phi bội phục: “Bác sĩ không hổ là bác sĩ, quả nhiên lúc nào cũng có biện pháp!” Nhất định là vì nếp nhăn trên mặt quá nhiều!

James khiêm tốn cười ha ha: “Quá khen quá khen.”

Giang Thành Khải nói: “Vậy không mở lồng nữa, có thể để bọn tôi ở riêng trong phòng với Lilian một lúc được không?”

James vẫn rất cố chấp: “Tôi đứng ở đây đợi cũng được, mọi người có gì muốn hỏi thì có thể hỏi tôi.”

Bello cười híp mắt nhìn ông ta, trong đáy mắt lại toát ra một loại áp bức không cho phép đối phương từ chối, “Anh tôi nói là, chúng tôi muốn ở riêng với phạm nhân.”

James bị khí thế của Bello chấn động đến ngẩn người.

Khóe miệng ông ta co quắp hai cái, sau đó rất không tình nguyện mà đi ra ngoài.

Bello thản nhiên khoanh tay đứng một bên, giống như người ban nãy vừa đuổi James đi hoàn toàn không phải mình.

Khóe miệng Hạ Phi cũng rất muốn co giật vài cái, nhưng Bello vẫn đang đứng bên cạnh nên đành nhịn xuống. Giang Thành Khải ra lệnh cho hai nhân viên cảnh vệ ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ và Lilian.

Hạ Phi hỏi Giang Thành Khải: “Anh định làm gì?”

“Tạo không gian yên tĩnh cho em,” Giang Thành Khải khóa cửa phòng lại, “Được rồi, bắt đầu đi.”

“… Bắt đầu cái gì?” Hạ Phi ngơ ngác.

Bello có chút hiểu được ý anh họ mình, “Cậu là dệt mộng sư.”

Hạ Phi gật đầu: “Đúng rồi.”

“Xem thông tin trên mạng thì trình độ của cậu cũng không phải thấp, tôi nghĩ anh họ định để cậu đọc ký ức của Lilian, tìm xem có manh mối nào hữu dụng không.”

Hạ Phi há hốc mồm: “Hả…”

Bello buồn cười: “Sao mặt cậu lại như thế?”

Hạ Phi: “Đây là gương mặt chết lặng.”

Giang Thành Khải dỗ hắn: “Em cứ thử xem, ha? Em làm được mà.”

Hạ Phi khó xử.

Vấn đề không phải là có thành công hay không, mà căn bản là hắn không biết phải làm như thế nào!

“Nhận biết tinh thần lực của đối phương, tấn công vào lực lượng tinh thần của họ, thăm dò tư duy và ký ức, có lẽ là vậy” Bello ngừng một chút “Tôi nghe nói học viện tháp ngà dạy partner như thế.”

Trong lòng Hạ Phi cả kinh, chẳng lẽ Bello nhìn thấu được thân phận thật của hắn rồi? Tên này còn nhìn thấy cả cục bông nữa!

“Cậu nói thế trừu tượng quá.” Hắn nhìn Bello, cố gắng che giấu bất an trong lòng.

Bello như cười như không nhìn lại: “Mặc dù cậu là worker, nhưng tinh thần lực của cậu rất mạnh, lại còn là dệt mộng sư, cứ thử đi, sẽ được thôi.”

“… Cậu nói nghe nhẹ nhàng quá.”

Cuối cùng, dưới ánh mắt cổ vũ của Giang thiếu tướng, hắn vẫn đi đến trước mặt Lilian.

Lilian rất tò mò với cái người xinh đẹp đang đứng trước mặt mình.

Cậu ta cảm giác được tinh thần lực của đối phương rất mạnh mẽ. Khi còn nhỏ, lúc gặp phải người tinh thần lực mạnh hơn mình Lilian chỉ muốn trốn đi, nhưng bây giờ trong đầu cậu ta lại hoàn toàn không có suy nghĩ này. Trên người Hạ Phi có một loại khí tức rất ôn hòa dễ chịu, khiến cho Lilian cảm thấy thân thiết vô cùng.

Lilian chăm chú nhìn hắn không chớp mắt, thậm chí còn cười một cái với hắn.

Hạ Phi theo bản năng cũng kéo kéo khóe miệng, sau đó tập trung nhìn thẳng vào mắt đối phương.

Lilian sửng sốt.

Hạ Phi cẩn thận nhớ lại lần trước công kích tinh thần “Nana”, làm theo như thế. Hắn bắt đầu nhìn thấy được từng sợi từng sợi ánh sáng màu vàng nhạt xung quanh cơ thể Lilian, có lẽ đó chính là tinh thần lực của cậu ta. Hạ Phi dùng tinh thần lực của bản thân khống chế tinh thần lực của đối phương, từng chút từng chút xâm nhập vào nhận thức của Lilian.

Lilian bị chấn động, cả người bắt đầu run rẩy.

Hạ Phi vẫn như cũ nhìn chằm chằm cậu ta, không dám thả lỏng tinh thần. Trước mắt hắn đột nhiên tối sầm, sau đó một luồng sáng loé lên.

Trạng thái này cũng gần giống như lúc tiến hành kiểm tra cấp độ tinh thần lực, hắn thấy bản thân đứng trong một không gian trắng xóa, không ngừng đi về phía trước, ban đầu chỉ là những hình ảnh đơn giản, sau đó cảnh tượng đột nhiên biến đổi.

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên chuyển thành đường phố, nhìn phong cách nhà cửa và đường xá khá giống Châu Âu thời trung cổ. Trên đường phố người đến người đi, có cửa hàng, có quán ăn, vừa có nét cổ điển lại vừa hiện đại.

Lẽ nào đây là nơi trước đây Lilian từng sống?

Hắn đi tiếp hai bước, sau lưng đột nhiên có tiếng cười. Hạ Phi quay đầu lại, thấy một đôi vợ chồng đang ôm một đứa nhỏ rất kháu khỉnh đáng yêu, vừa nói vừa cười đi ngang qua chỗ hắn.

Đứa nhỏ kia nhìn có hơi quen…

Từ từ, kia chẳng phải là phiên bản thu nhỏ của Lilian sao! Đúng là dáng vẻ ngây thơ non nớt kia, hắn chắc chắn không nhầm!

Hạ Phi vội vàng chạy theo. Hắn còn chưa đuổi kịp một nhà ba người bọn họ, cảnh tượng lại thay đổi, chuyển thành một nơi tối đen như mực.

Từng tia sáng le lói rọi qua quạt thông gió chiếu vào, nơi này hình như là nhà kho?

Cửa nhà kho bị mở ra từ bên ngoài.

Ánh sáng đột nhiên ồ ạt tràn vào khiến hai mắt Hạ Phi không mở ra nổi, phải lấy tay che lại. Qua kẽ tay hắn nhìn thấy một người mặc áo choàng đen, nhìn vóc dáng có lẽ là đàn ông, bế một đứa bé đi vào. Hắn lùi về phía sau một chút, không cẩn thận đụng trúng một cái thùng, quay người lại định đỡ, nhưng vừa quay lại một cái đã sợ đến không nói nên lời.

Trong kho đặt mười mấy hòm kính, bên trong mỗi hòm kính đều có một đứa trẻ, nhỏ nhất chỉ mới hai, ba tuổi, lớn nhất cũng chỉ có tám, chín tuổi.

Đây là kho của bọn buôn người?

Có nghĩa là Lilian cũng bị những người này lừa bán?

Người đàn ông áo đen khép cửa nhà kho lại, ôm đứa bé trong tay đi qua chỗ hắn. Hạ Phi nhận ra đứa nhỏ đang ngủ mê man kia chính là Lilian, so với cảnh tượng ban nãy hắn nhìn thấy cũng không lớn hơn bao nhiêu.

Đây chỉ là ký ức, hắn không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông kia đặt Lilian vào một hòm kính giống như những đứa trẻ khác, sau đó đi ra ngoài.

Cảnh tượng tiếp tục biến đổi.

Lilian lúc này đã khoảng bảy, tám tuổi, ngồi trong lòng người đàn ông áo đen, đang nói gì đó, trên mặt là nụ cười ngây ngô chân thành.

Hạ Phi không dám khẳng định người mặc áo choàng đen này có phải là người trong nhà kho không. Nếu như là cùng một người, lúc đó bắt được nhiều đứa bé như thư thế, không biết đã đưa đi đâu hết, lại chỉ giữ lại mình Lilian?

Trong đầu hắn đột nhiên có một suy đoán.

Nếu như người này và người xuất hiện ở nhà kho là hai người khác nhau, vậy đây rất có thể chính là hung thủ bí ẩn đứng phía sau sai khiến Lilian giết người. Lilian bị lừa bán từ lúc còn rất nhỏ, không phân biệt được đâu mới là cha mẹ thật, có lẽ đã coi người này như cha mình, thậm chí ngay cả cái tên Lilian này cũng rất có thể là do người áo đen này đặt.

Lilian ngồi trong lòng người áo đen một lúc, nói được vài câu thì bị đặt xuống đất.

Lilian nhìn rất buồn bã, giống như muốn được người áo đen kia bế tiếp. Người áo đen nói nhỏ gì đó vài câu, Lilian gật đầu, bắt đầu phát ra tiếng hừ hừ trong cổ họng.

Quả nhiên là thế!

Hành vi của Lilian đã xác nhận suy đoán của Hạ Phi, người áo đen này chính là hung thủ thực sự!

Cảnh tượng lại biến đổi lần nữa.

Lilian đang hát cho một người đàn ông lang thang nghe. Người đàn ông lang thang đang yếu ớt nằm dài trên đất, nghe thấy tiếng hát đột nhiên đứng phắt dậy, tay chân nhúc nhích, bắt đầu nhảy múa, trên mặt còn mang theo vẻ say mê.

Bầu không khí ban đầu chỉ có chút quỷ dị, sau đó càng ngày càng trở nên kinh khủng. Người đàn ông lang thang không biết lấy từ đâu ra một mảnh lon, vừa nhảy múa vừa đem mảnh lon sắc nhọn vạch lên cơ thể, chỉ một lát cả người đã đầy vết cắt, quần áo bẩn thỉu trên người đẫm máu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất như mưa.

Lilian thấy thế sợ hãi lùi về sau hai bước, không hát nữa. Người đàn ông lang thang lập tức như con rối đứt dây nặng nề ngã xuống đất. Người đàn ông áo đen lúc này mới xuất hiện, xoa đầu Lilian, khàn khàn cười vài tiếng.

Tiếng cười thô ráp kia khiến Hạ Phi phát run, nhưng Lilian lại giống như nghe được thứ mà mình ao ước đã lâu, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Sau đó là cảnh Lilian lần lượt giết người.

Không biết qua bao nhiêu lần như thế, dần dần về sau khi nhìn thấy nạn nhân khắp người đều là đều là vết cắt đầm đìa máu, Lilian đã không còn sợ hãi nữa, trên mặt chỉ có vẻ ngây ngô đầy mong đợi, vì mỗi lần sau khi hoàn thành nhiệm vụ, người áo đen đều sẽ xoa đầu cậu ta, khích lệ cậu ta.

Điều này khiến cho Lilian hoàn toàn đánh mất khả năng phân biệt đúng sai.

Những nạn nhân kia đều bị tiếng hát dẫn dắt vào trong rừng cây hay vườn cây nào đó, sau đó bắt đầu nhảy múa, trên người có vật gì sắc nhọn đều lấy ra tự rạch vào cơ thể, nếu không có gì thì trực tiếp dùng móng tay cào rách khắp người, giống như người nông dân lần trước.

Hạ Phi nhìn từng cảnh tượng diễn ra trước mắt, cả người đều chết lặng. Có lẽ vì đã sinh con rồi, sức chịu đựng không kém như lúc đang mang thai, hoặc có lẽ vì biết đây chỉ là ký ức, hắn cứ yên lặng như thế nhìn hết người này đến người khác dùng phương thức kinh khủng chết đi trước mắt.

Nhưng đây không phải là vấn đề quan trọng nhất.

Hắn phát hiện một điểm đáng ngờ. Mỗi lần Lilian giết người xong, người áo đen kia lại đột nhiên xuất hiện, không phải là đi từ phía nào đó đến, mà là đột nhiên cứ như thế hiện ra tại chỗ.

Chẳng lẽ người áo đen kia cũng giống hắn biết tàng hình? Hay là biết kỳ môn độn giáp độn thổ đào hầm?

Lúc Hạ Phi còn đang thắc mắc vấn đề này, bên tai hắn đột nhiên vang lên một tiếng kêu chói tai.

Giống như tiếng chim hót.

Hạ Phi cảm giác tinh thần lực của bản thân bị thứ gì đó đánh mạnh vào, bị đẩy lùi ra khỏi ký ức của Lilian, cả đầu ong ong, suýt nữa thì thăng thiên luôn.

Một đôi tay mạnh mẽ đỡ lấy hắn từ phía sau, Hạ Phi dựa vào người kia, suy yếu mở mắt.

Vừa mở mắt đã bị dọa cho phát hãi!

Mẹ ơi! Ở đâu chui ra con chim vàng to thế này!

Thực ra là hắn làm quá thôi, cảnh tượng trên thực tế là sau lưng Lilian đột nhiên mọc ra mười hai cánh ánh sáng, từng cánh dài mảnh ghép lại với nhau tạo thành một đôi cánh lớn phát sáng, giống như thiên sứ trong truyện thần thoại, chỉ có điều cánh của Lilian không có lông, mà nhìn rõ được từng vệt từng vệt ánh sáng vàng nhạt trên phiến cánh.

Lẽ nào đây chính là Ngâm Âm thú?

Đôi cánh ánh sáng trên lưng Lilian dang rộng, đầu ngẩng cao phát ra tiếng rít chói tai.

Hạ Phi vội vàng tháo máy trợ thính xuống.

Ngay cả Giang Thành Khải và Bello cũng không chịu nổi phải che tai lại, mày nhíu chặt.

Âm thanh này thật sự là quá chấn động, không chỉ đơn thuần chấn động màng nhĩ, mà là chấn động đến cả tinh thần lực.

“Klaaa —— klaaa —— ”

Lồng kính dùng để giam Lilian chậm rãi nứt ra, vỡ tan thành từng mảnh. Lúc lồng kính nổ tung, Giang Thành Khải vội vã ôm lấy Hạ Phi, che hắn dưới người.

Tiếng rít chói tai của Lilian dừng lại.

Hạ Phi ôm đầu chậm rãi thả lỏng cơ thể đang cứng ngắc của mình, bò ra khỏi ngực Giang Thành Khải.

“Anh không sao chứ?”

“Em có sao không?”

Hai người cùng lúc mở miệng.

Kiểm tra sơ qua một hồi, thấy trên người đối phương không có vết thương nào, cả hai mới yên tâm thở ra một hơi.

Bello ở bên cạnh phải một mình chống đỡ mảnh thủy tinh văng tứ tung bị bọn họ chọc mù mắt chó: “…”

Hạ Phi quay đầu nhìn về phía Lilian, cậu ta cuộn tròn ngồi xổm trên đất, đôi cánh ánh sáng tự động bao lấy cơ thể.

Không ngờ một thiếu niên ôn hòa như thế lúc bùng nổ lại kinh khủng đến vậy.

“Vậy bây giờ chúng ta…” Hạ Phi vừa muốn hỏi làm thế nào bây giờ, lại thấy đôi cánh ánh sáng trên lưng Lilian chậm rãi co lại rồi biến mất, chỉ còn lại xương vai trơn nhẵn. Nếu không phải sau lưng áo còn có vết thủng, chỉ nhìn xương vai nhẵn nhụi kia không ai nghĩ từ đây vừa mọc ra một đôi cánh.

Lilian hai mắt nhắm nghiền, hiển nhiên là đã mất đi ý thức.

Hạ Phi: “…”

Bạo phát một quả nổ tung vũ trụ nhỏ xong thì kiệt sức rồi hả?!

Trong phòng đột nhiên rơi vào yên tĩnh, lúc này hắn mới nghe được cửa đang bị gõ liên tục.

Giang Thành Khải đi đến mở cửa.

James lập tức chạy vào, vừa thấy cảnh tượng trong phòng hai mắt đã trợn trắng.

Nhân viên cảnh vệ đi sau cũng há hốc mồm.

Ban nãy chuông cảnh báo reo ầm ĩ, cấp trên còn tưởng nghi phạm đào tẩu, bọn họ lập tức chạy đến bắt người. Không nghĩ đến vừa vào phòng đã trông thấy cảnh tượng y như vừa bị bão cấp chín quét qua.

Chẳng lẽ nghi phạm vừa đánh nhau với Giang thiếu tướng?!

Có thể lắm!

Mà Giang thiếu tướng đã chế phục được nghi phạm rồi, không hổ là Giang thiếu tướng!

Giang Thành Khải hoàn toàn không biết bản thân đang được cấp dưới yên lặng tung hô.

James sửng sốt một lúc, lập tức vội vàng lao đến bên người Lilian.

“Lilian? Không sao chứ?” Gương mặt James đầy vẻ căng thẳng, lo lắng vỗ vỗ mặt Lilian.

Lilian không nhúc nhích, hai mắt vẫn nhắm nghiền.

James giống như sắp khóc đến nơi.

Giang Thành Khải khẽ nhíu mày, cho dù là bác sĩ điều trị kiêm người giám hộ và quản lý của Lilian, nhưng quan tâm đến mức này thì có hơi quá rồi. Một bác sĩ giam giữ phạm nhân lại dùng vẻ mặt như khóc tang nhìn phạm nhân hôn mê bất tỉnh, hợp lý sao?

“Giang thiếu tướng!” Một sĩ quan quản lý chen vào phòng, tiến hành chào theo nghi thức quân đội với Giang Thành Khải, “Xin hỏi Giang thiếu tướng, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?”

Giang Thành Khải nói lại chuyện ban nãy một lần.

Lúc nghe đến chuyện xâm nhập vào ký ức của Lilian, sau lưng James có hơi cứng lại.

“Theo như những gì Thiếu tướng nói thì phạm nhân tự bất tỉnh?” Sĩ quan hỏi.

Giang Thành Khải gật đầu: “Tinh thần lực bị dùng đến cạn kiệt, cơ thể không chống đỡ nổi.”

“Tôi hiểu rồi” Sĩ quan quản lý gật đầu, ra lệnh cho cảnh vệ lui ra, mặc kệ cho James ngăn cản vẫn đem Lilian đưa đi, “Tôi sẽ cho người chuẩn bị phòng giam kiên cố hơn.”

Sau khi nhân viên cảnh vệ đưa Lilian đi, James chán nản ngồi xuống đống thủy tinh vỡ nát trên mặt đất.

Tuy rằng ông chú này mặt mũi có hơi xấu, nhưng Hạ Phi vẫn thông cảm an ủi một câu: “Xin nén bi thương.”

James: “…”

Giang Thành Khải dở khóc dở cười: “Nói bậy gì đấy, Lilian đã chết đâu.”

Hạ Phi: “… Nhưng tôi chỉ nghĩ ra được mỗi câu đấy.”

James đưa tay vuốt mặt.

Hạ Phi nhìn nếp nhăn trên mặt ông ta dãn ra rồi lại dúm vào, yên lặng quay đầu sang chỗ khác.

James khàn giọng nói: “Tôi trông chừng thằng bé 200 năm, chữa trị cho nó cũng đã 200 năm, mặc dù đến bây giờ vẫn không có kết quả, nhưng nó cũng giống như cháu trai tôi vậy, tôi rất lo cho nó.”

Hạ Phi hỏi: “Lo cái gì?”

James than thở: “Lo nó bị xử tử, chẳng phải án mạng lại tiếp tục xảy ra sao?”

Giang Thành Khải nói: “Dù sao cậu ta cũng là phạm nhân, ông không nên giữ thứ tình cảm như thế.”

Hạ Phi khiếp sợ nhìn Giang thiếu tướng, sao tự dưng lại lạnh lùng thế hả?

James nghe y nói như vậy chỉ gật đầu, có chút mất mát đi ra khỏi phòng.

Chờ ông ta đi xa rồi, Hạ Phi mới nhịn không được hỏi Giang Thành Khải: “Sao anh lại nói như thế với ông ấy, chẳng phải anh cũng nghĩ Lilian bị người ta lợi dụng sao?”

“Bị người lợi dụng và vô tội là hai việc khác nhau.” Giang Thành Khải nói, “Hơn nữa, em không cảm thấy biểu hiện của ông ta quá kỳ lạ sao?”

Hạ Phi không hiểu: “Kỳ lạ chỗ nào?”

“Ông ta để ý đến một phạm nhân như thế, trong khi phạm nhân do ông ta phụ trách cũng không chỉ có mỗi mình Lilian, thời gian những phạm nhân khác ở đó cũng lâu hơn, tại sao lại chỉ có thái độ như thế với một mình cậu ta? Hơn nữa lần này quân bộ áp giải Lilian đến đây, James chủ động xin đi theo, ông ta nói là tình huống của Lilian không ổn định, cần có ông ta đi theo kiểm soát.”

Hạ Phi cau mày: “Anh nghi ngờ James? Anh nghĩ ông ta là hung thủ phía sau?”

Giang Thành Khải lắc đầu: “Cũng không hẳn vậy, James quanh năm đều ở Khu 9, nếu có đi ra ngoài tinh cầu sẽ bị ghi chép lại hết, không có nhiều khả năng là người chủ mưu loạt thảm án 200 năm trước.”

“Nhưng ông ta có thể biết nội tình.” Bello chen vào, “Ít nhất, ông ta biết sự tồn tại của Lilian quan trọng đến mức nào.”

“Không sai.” Giang Thành Khải tán thành gật đầu.

“Thế có nghĩa là ông ta không phải người áo đen kia à?” Hạ Phi xoa cằm lẩm bẩm.

“Người áo đen nào cơ?!” Giang Thành Khải và Bello đồng thanh hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.