Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!

Chương 7: Cho cô sự lựa chọn




Translator: Nguyetmai

"Anh có thể thấy tôi không đẹp nhưng không được can thiệp vào chuyện tôi có trang điểm hay không. Tôi vẫn phải có chút tự do của tôi chứ!" Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nói một câu rồi quay đi rửa mặt tiếp.

Cố Hạo Đình nhìn thấy sáu vết cào đỏ tươi trên mặt cô. Đôi mắt sắc lạnh co rụt lại. Hắn nắm cằm cô, ép cô quay lại đối mặt với mình.

"Tôi không biết vết thương trên mặt cô còn chưa khỏi." Cố Hạo Đình trầm giọng nói.

Hoắc Vi Vũ nhoẻn miệng nhưng trong mắt chẳng đọng ý cười. Cô hất tay hắn ra.

"Anh ở trên cao làm sao hiểu nổi nỗi bi ai của loại người như chúng tôi? Tôi thích hư vinh, tôi thích xinh đẹp, và hơn hết tôi ghét lời phủ định khó nghe đấy! Anh có thể thấy tôi ngang ngược, tùy hứng, mắc bệnh công chúa, cá tính kì dị, vừa bướng bỉnh vừa không hiểu đạo lý. Sao cũng được. Ha ha." Hoắc Vi Vũ cười khẽ. Tiếng cười ấy thật lạnh, xen lẫn sự u ám và biếng nhác.

Cô đi thẳng ra phía cửa. Còn Cố Hạo Đình đứng mãi nơi đó, trong đôi mắt lạnh lùng gợn lên từng con sóng lăn tăn, sau cùng mới theo ra ngoài.

Hoắc Vi Vũ đang ngồi bôi kem dưỡng da trước bàn trang điểm.

Cố Hạo Đình nhặt đồ trang điểm bên tay cô lên đọc qua nhãn mác rồi ném thẳng vào thùng rác.

Hoắc Vi Vũ siết chặt nắm đấm rồi trợn mắt lên nhìn hắn đầy căm hận.

Bây giờ cô chỉ còn có ba ngàn tệ trong tay, không mua nổi phấn son đâu đấy!

"Anh muốn ép tôi chết thì mới vừa lòng đúng không?" Hoắc Vi Vũ lạnh giọng hỏi.

"Mặt cô có vết thương mà còn bôi mấy thứ phấn sáp toàn chì với thủy ngân thế này thì sớm muộn cũng hỏng thôi. Đứng lên, tôi dẫn đi mua đồ." Cố Hạo Đình kéo cô dậy.

Hoắc Vi Vũ tránh tay hắn: "Tôi không cần anh mua hộ!"

Hắn bế bổng cô lên rồi đi ra ngoài. Hoắc Vi Vũ giãy nảy lên.

"Cô mà còn giãy nữa là tôi hôn đấy." Cố Hạo Đình nhìn cô, đe dọa.

Hoắc Vi Vũ không động đậy nữa, hai mắt ửng đỏ vì tức giận, cô mắng ầm lên: "Cố Hạo Đình, rốt cuộc anh muốn làm gì? Vừa nãy thì bảo không cho tôi dùng đồ trang điểm, bây giờ lại nói muốn dẫn tôi đi mua, anh bị tâm thần phân liệt à?!"

Cố Hạo Đình nhìn thẳng về phía trước, lạnh lùng nói: "Ban nãy không cho cô dùng vì cô có dùng hay không thì trong mắt tôi cũng như nhau. Bây giờ dẫn cô đi mua vì nếu cô nhất quyết đòi dùng bằng được thì vợ tôi phải dùng những thứ tốt nhất!"

"Thế thì anh mua về cho tôi là được rồi, mặt tôi đang bị thương thế này, anh lôi tôi ra ngoài đi lung tung là để khoe khoang cái gì hay để tuyên bố cái gì hả? Hay anh muốn xem tôi mất mặt với người ta thì anh nói luôn đi!" Hoắc Vi Vũ bực bội nói.

"Đấy là vì cô trang điểm linh tinh, trông chẳng ra gì, y hệt mấy con yêu quái trong ti vi vậy. Người ta nhìn vào có coi cô là phụ nữ đàng hoàng không?" Cố Hạo Đình nhìn xuống mà nói.

Hoắc Vi Vũ điên tiết đấm một phát vào vai hắn.

Hắn thả cô xuống, chống tay lên tường rồi đặt xuống môi cô một nụ hôn.

Nụ hôn ấy không mang tính trừng phạt như Hoắc Vi Vũ nghĩ mà vô hạn triền miên và dịu dàng. Hắn cắn nhẹ môi cô, rồi lùa lưỡi vào trong khoang miệng cô mà hút lấy.

Hoắc Vi Vũ cắn lưỡi hắn, vậy mà hắn vẫn không chùn bước, chỉ nhìn cô đăm đăm như thể chờ cô cắn mạnh hơn chút nữa.

Hoắc Vi Vũ không biết hắn cố ý làm vậy là có ý gì. Cô sợ hắn có ý đồ, bèn không cắn nữa, quay mặt sang hướng khác.

Cố Hạo Đình nhìn bên má bị thương của cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua. Có cảm giác... tựa như yêu thương vậy.

Hoắc Vi Vũ bối rối né khỏi tay hắn.

"Tôi xấu thì Tư lệnh Cố cũng chẳng đẹp mặt đâu nhỉ?" Hoắc Vi Vũ cả giận nói.

Cố Hạo Đình nhẫn nhịn cơn bực tức của cô, cất lời đầy kiên nhẫn: "Bác sĩ Nhan bảo không để lại sẹo, em cũng không xấu đi đâu. Ngoài ra thì, tôi vẫn chưa thấy cô gái nào gọi là xinh đẹp, trong mắt tôi em đã là người đẹp nhất rồi."

Hoắc Vi Vũ: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.