Nguyên Nhược Ngữ

Chương 3: Hội trưởng và hội phó là kẻ thù




Rachel cắn môi, nhưng cô vẫn ngồi im khi những máy móc của Etienne bị nổ tung xung quanh mình. Pudge say mê với khẩu súng của mình, và con dao kề nơi cổ cô lại càng xiết chặt hơn nên cô không thể làm bất cứ điều gì. Cô cảm thấy bớt căng thẳng khi cuối cùng hắn ta cũng quyết định hắn ta đã phá hủy đủ rồi và đưa họ quay trở ra khỏi căn phòng.

Tại cửa phòng, hắn ta dừng lại để kiểm tra hệ thống khóa. Cô hy vọng rằng hắn ta sẽ chỉ đóng nó lại thôi, nhưng hắn ta đâu có ngu ngốc như vậy chứ. Hắn ta kéo cho nó đóng lại sau đó bắn hủy bảng điện tử. Và dù muốn dù không, tia hy vọng nhỏ nhoi rằng Etienne sẽ có thể chữa được hệ thống điện tan tành khi sau đó Pudge xé toạc nó và vài sợi dây điện ra. Etienne thật sự đã bị nhốt ở trong đó, Rachel nghĩ với vẻ mất hết tinh thần, và cô chỉ hy vọng rằng không có một thiết bị bị phá hủy nào sẽ bắt cháy. Bị thiêu cho đến chết thì sẽ không phải là một cách ra đi dễ chịu, và đó cũng chính là cách mà cha của Etienne đã mất.

Tuy nhiên anh ấy sẽ tìm thấy máu ở trong đó, cô tự trấn an mình, thầm biết ơn vì Pudge đã không kiểm tra ngăn tủ. Và không có gì phải nghi ngờ rằng Bastien và Lucern sau đó sẽ tới. Họ sẽ giải thoát cho anh và sau đó là cả cô nữa. Trong lúc này cô chỉ cần cố gắng sống sót là được. Nếu như Pudge không biết rằng cô là một ma cà rồng thì việc đó có lẽ sẽ dễ dàng hơn.

Giữ cho cái đầu mình vẫn còn nguyên vẹn trên cổ có lẽ sẽ là một khởi đầu tốt. Tuy nhiên, cô muốn mình có thể làm nhiều hơnnhư là việc giữ cho hắn ta cắt vào cổ của cô nữa. Mấy vết thương nhỏ mà hắn gây ra cho cô không thể làm nguy hại tính mạng cô, nhưng thực sự chúng làm cô đau đến điên lên.

Dù bị chuyển đổi thành ma cà rồng, nhưng không có nghĩa là sẽ kém nhạy cảm hơn với những nỗi đau. Cô nhận thấy nó thậm chí còn tăng tính nhạy cảm của cô lên. Sau tất cả mọi việc, cô đã nhạy cảm hơn với những niềm khoái lạc. “Thì tại sao độ nhạy cảm về nỗi đau lại không tăng ngang bằng chứ?”

“Chết tiệt.”

Rachel không để tâm đến lời chửi rủa của Pudge. Họ đã đi ngang qua cầu thang và bây giờ họ đang đứng ở trong nhà bếp tại cánh cửa sau.

“Tôi quên mất rằng tôi không thể đưa cô ra ngoài ánh nắng được,” Pudge giải thích.

Rachel tươi tỉnh hẳn lên. Cô có thể sống sót một lúc dưới ánh nắng nhưng cô lại không sẵn lòng nói cho hắn ta biết điều đó. “Ồ, vậy anh có thể để mặc tôi ở đây và__”

Lời của cô tắt ngấm khi hắn ta kéo cô quay trở lại cái bàn bếp. Cô không chắc hắn ta định làm gì cho đến khi hắn xé toạc tấm khăn trải bàn màu hạt dẻ ra khỏi cái bàn, gạt phăng mấy cây hoa trang trí xuống sàn nhà.

“Anh không nghĩ rằng anh đang định … Anh.” Cô thở hắt ra khi khi hắn ta trùm tấm khăn trải bàn qua đầu cô. Giờ đây cô bị dao gí vào cổ họng và lại còn mù nữa. Trời ạ, tình hình ngày càng tồi tệ hơn, thậm chí là rất nguy hiểm. Nếu cô trượt chân, có lẽ cô sẽ tự mình cắt đầu mình. Rachel định nói với Pudge rằng cô có thể chịu đựng một ít ánh nắng nhưng lại sợ rằng lúc sau cô lại cần cái kiến thức đó.

“Chúng ta phải đi nhanh hơn lên.” Hắn ta giục cô bước về phía trước, có lẽ là tới cánh cửa. “Tôi không muốn cô cháy rụi ra bây giờ đâu, bởi vậy cô gắng theo kịp bước tôi đi.”

“Anh có nghĩ là anh có thể dễ chịu với con dao kề ở cổ không?” cô hỏi, nhưng câu hỏi bị át đi bởi tiếng lách cách và cót két của cánh cửa.Sau đó hắn ta đẩy cô về phía trước. Nhận thức được rằng đi nhầm một bước có thể khiến cô phải trả giá bằng tính mạng của mình, Rachel di chuyển, cố gắng nâng bước nhưng di chuyển nhanh nhất mà cô có thể. Mặc dù đã cố hết sức, cô bị ngã càu nhàu vì con dao sượt vào cổ họng cô. Lần này nó để lại một vết cắt sâu hơn trước khi nó có thể dễ dàng lành lại. Cô nghe thấy một lời như thể xin lỗi bị bóp nghẹt bởi cả tấm vải trên đầu cô và hoa tai ở trên tai cô, sau đó hắn ta thình lình giật cô đứng lại.

“Vào trong đi.”

Con dao đã được kéo ra, và Rachel cảm thấy mình bị xô ngã về phía trước. Có cái gì đó nhấn xuống phía trước chân cô và cô ngã nhào về phía trước. Thật may là con dao đã không còn đe dọa cô nữa, Rachel ngay lập tức bắt đầu kéo tấm vải ra khỏi đầu mình. Cô nhận lại một cái tát tai cho những nỗ lực của mình.

“Không được làm thế. Ánh nắng,” Pudge cảnh báo. Sau đó cô cảm giác có thứ gì đó ở cổ tay mình và nghe thấy một tiếng tách. Cô kéo nó ra, cau mày khi cô bị giam giữ, sau đó nguyền rủa khi một chiếc cùm tay đã được khóa vào cổ tay kia của cô.

“Chúng được làm bằng thép mạ kẽm,” Pudge nói. “Nó dày bốn inch. Cô có lẽ có thể phá vỡ nó, nhưng chắc chắn sẽ gây tiếng ồn. Nếu cô thử, tôi sẽ bắn cô từ chỗ ngồi của mình đấy. Và không phải là với một khẩu súng đâu mà là với một ngọn giáo xuyên thẳng vào tim cô.”

“Một ngọn giáo xuyên qua tim ư?” Rachel lầm bầm. Cô nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại, sau đó là sự tĩnh lặng hoàn toàn. Cô tự hỏi liệu có an toàn không nếu như cô cố gắng giũ tấm vải này xuống và nhân tiện đảo mắt xung quanh thì cô nghe thấy tiếng mở cửa của một cánh cửa khác. Cánh cửa này là ở bên phải cô, cô cho rằng nó phải là của một chiếc xe tải. Sàn xe phía dưới cô khẽ rung lên khi gã Pudge tiến vào xe.

Rachel buộc mình phải bình tĩnh và nguyền rủa chính bản thân mình vì đã không nghe kỹ hơn những gì Etienne đã cố nói với cô. Cô không biết gì về khả năng của cô khi là một ma cà rồng mạnh đến mức nào, ngoại trừ việc cô đã mạnh hơn và nhanh hơn một người bình thường và có thể chịu đựng nhiều vết thương hơn mà không bị chết. Từ những gì cô hiểu, ngoại trừ việc cô bị chết cháy hay bị cắt đầu thì không gì có thể giết được cô. Mặc dù bị gươm đâm có thể làm tim cô ngừng đập và làm cho những siêu vi sinh trùng sẽ bị ứ động cho đến khi cây gươm được rút ra.

Tất nhiên, thật tuyệt khi biết điều đó, nhưng Rachel không có tí manh mối nào về việc chính xác cô mạnh đến cỡ nào, hay thậm chí cô đã trở nên nhanh hơn như thế nào. Cô không biết tí gì về việc liệu cô có thể bẻ gãy cái gông cùm này không, và nếu như cô có thể, liệu cô giờ đã đủ nhanh để có thể chạy khỏi chiếc xe tải trước khi Pudge có thể vồ lấy cây súng bắn ra những chiếc cọc-hay cái gì đại loại như thế và bắn hạ cô. Cái ý nghĩ thử một lần thật là dụ dỗ cô, nhưng ý nghĩ sẽ bị bắn_cho dù là hắn ta có thể sẽ bắn trượt khỏi tim cô_phần nào đó làm cô nản lòng. Rachel sợ đau. Cô nghĩ rằng một phát bắn thì thật là tồi tệ. Thế còn một cú chém thì sao nhỉ? Cô có thể sẽ trở nên yếu đuối kinh khủng khi nó làm đau cô; khóc thét lên như một đứa trẻ, thực sự là thế. Cô quyết định rằng mình sẽ không liều lĩnh.

Cuộc đi xe này chỉ kéo dài ngắn thôi. Rachel cố gắng nghĩ ra một kế hoạch để tẩu thoát. Cô không hiểu vì sao Pudge phải dẫn theo cô. Hắn ta cần một tấm lá chắn, hoặc là mặc dù hắn ta lúc đầu đã làm như thế, nhưng khi Etienne bị nhốt, hắn ta đã không còn cần thiết phải làm như thế nữa. Cô đã rất ngạc nhiên rằng hắn ta đã không nắm lấy cơ hội để kết liễu cô.

Rachel cho rằng cảm giác có tội là lý do vì sao hắn vẫn chưa làm điều đó, bởi vì sự tấn công của hắn là lý do vì sao mà cô bị biến đổi như thế này vào lúc đầu. Nhưng điều đó khiến cô băn khoăn không biết hắn ta sẽ làm gì với cô nếu như việc kết liễu cô không nằm trong kế hoạch. Chẳng có điều gì tốt đẹp mà cô nghĩ ra được. Tẩu thoát có lẽ là hành động tốt nhất của cô lúc này. Cô chỉ cần phải nghĩ ra là bằng cách nào thôi.

Có lẽ hắn sẽ đưa cô đi tới đâu đó, công viên, sau đó xử lý cô với con dao của hắn. Lần này cô sợ rằng mình sẽ phải liều lĩnh với nỗi đau sẽ bị chém.

Cô không trông mong điều đó, nhưng cô sẽ phải chịu đựng nhiều hơn nếu như cô không làm.

Tiếng ầm ầm của chiếc xe dừng lại. Đã đến lúc tẩu thoát. Cô cảm thấy bản thân căng thẳng khi chiếc xe rung chuyển. Cô nhận thấy Pudge đã ra khỏi xe, sau đó nghe thấy tiếng cửa đóng. Rachel thử kéo chiếc còng tay và ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng kim loại cọt kẹt ập đến tai cô. Cô đang định kéo mạnh hơn thì nghe thấy tiếng cửa mở ở đằng sau.

Nguyền rủa sự nhút nhát của chình mình, cô ngồi im và chờ đợi, giật nảy mình khi tấm vải đột ngột bị kéo ra khỏi đầu cô.

“Cái gara này không có cánh cửa sổ nào cả. Cô có thể an toàn khỏi ánh nắng mặt trời,” Pudge báo. Như thể hắn ta đã mua cái gara này và ngôi nhà kèm theo, không còn nghi ngờ gì nữa, là đặc biệt để giữ an toàn cho cô.

Rachel không bị ấn tượng mấy. Cô nhìn chằm chằm vào thứ vũ khí ở trong tay hắn. Cái súng bắn cọc của hắn dường như là một cái cung tên với một cái cọc dài bằng gỗ hơn là một cái mũi tên. Bây giờ điều đó thực sự không quan trọng. Theo như lời Etienne, một cái mũi tên, một cái cọc, hay bất cứ cái gì nếu như giáng xuống tim cô và nằm ở đó đủ lâu thì có thể kết thúc cô. Một cái giá quá đắt cho một cuộc tẩu thoát. Ít nhất là vào lúc này.

“Đi thôi.” Pudge quay lại, cẩn thận giữ thứ vũ khí hướng vào tim cô. Hắn ta ra hiệu cho cô với bàn tay kia rằng cô hãy xuống xe.

Rachel nhướng mày trước lời ra lệnh của hắn và chỉ khua lách cách sợi dây xích trói cô với thành xe.

“Ồ.” Pudge lưỡng lự trong chốc lát, sau đó hắn quyết định không muốn lại gần cô đủ để liều mạng với việc bị đánh bại, và hắn chỉ ném cho cô chùm chìa khóa.

Rachel cố gắng bắt lấy chúng bằng cánh tay và ngực của mình, sau đó đưa chúng lên và mở khóa. Đây là lần đầu cô nhìn vào cái cùm này và bị làm cho nản chí. Hắn ta đã không nói đùa về việc chúng dày tận bốn inch, mặc dù trông chúng chẳng hề nặng đến thế. Rachel cho rằng điều đó là bởi sức mạnh được tăng lên của cô. Cô đáng lý ra phải biết tận dụng nó và giải thoát cho mình, cô tự nói với mình, sẽ mở khóa một bên cổ tay trước, sau đó đến bên còn lại.

“Được rồi, đi thôi,” Pudge nhắc lại. Nhớ lại cái cách mà hắn ta đã bắn Etienne khi anh di chuyển không đủ nhanh, Rachel bò tới thành xe và nhảy xuống đứng trên nền xi măng của cái gara. Cô đưa trả lại chìa khóa cho Pudge nhưng hắn ta lắc đầu.

“Cô cần chúng để mở cửa.” Hắn ra hiệu cho cô đi về phía bên trái.

Rachel xoay người để quan sát hướng đi mà hắn ta chỉ cô , ngay lập tức phát hiện ra cánh cửa thông vào ngôi nhà phía bên trong gara. Đây là cái gara dành cho một xe, và chiếc xe tải giờ chỉ còn chừa khoảng một foot rưỡi (1 foot=0.3048m) cho lối đi bộ.Rachel đi dọc theo chiếc xe bên phía ngồi của khách cạnh ghế tài xế của chiếc xe, ngừng lại khi cô thấy một vòng hoa bằng tỏi với một cây thánh giá ở chính giữa được treo ở ngay giữa cửa.

“Xin lỗi. Lùi lại một chút.” Pudge nhanh chóng bước lên phía trước để gỡ cái đồ linh tinh đó xuống.

Cô không buồn thông báo cho hắn ta rằng việc làm của hắn hoàn toàn vô ích. Thay vào đó, cô suy nghĩ liệu gã đàn ông này hoang tưởng đến mức nào mà lại đi đặt những thứ như vậy ở giữa cửa.

“Được rồi.” Mang cây thánh giá và đống tỏi theo người, hắn ta quay lại và chỉ về phía trước, nói với cô, “Là chiếc chìa khóa to màu bạc.”

Rachel lựa chọn cho đến khi cô tìm thấy chiếc chìa khóa duy nhất màu bạc, sau đó cô bước tới cánh cửa và tra nó vào ổ. Khi ổ khóa được mở ra, cô quay người lại và nhướng lông mày chờ đợi gã bắt giam mình.

“Đi vào,” Pudge ra lệnh, cầm cái nỏ ra hiệu. Rachel mở cửa và bước vào bếp, sau đó đứng chết trân. Cô chưa bao giờ nhìn thấy một cái chuồng lợn như thế này bao giờ. Kệ bếp và bồn rửa bát chất đầy những bát đĩa bẩn thỉu và chẳng có một inch nào của bếp lò, tủ lạnh, kệ bếp, tủ thức ăn hay sàn nhà mà không bị phủ đầy bã thức ăn hay rác rưởi.

Trên bề mặt của chúng phủ đầy những lớp dầu mỡ chứng tỏ rằng một món chiên rán nào đã được nấu.

“Đi.” Một cú thọc mạnh vào sau lưng cô buộc Rachel phải tiến nhanh lên trước một bước, sau đó tiếp tục đi vào nhà bếp tránh để không chạm vào bất cứ thứ gì. Việc cô phải bước đi trên sàn nhà này đã đủ tệ lắm rồi, giày của cô dính vào tấm vải lót sàn mỗi bước cô đi. Thật là ghê tởm. Và cô nhận thấy phòng ăn cũng tồi tệ như thế khi cô bước đến cánh cửa.

“Ngồi xuống.”

“Tôi không muốn.” Rachel nhìn chằm chằm vào cái bàn chất đống những bát đĩa bẩn. Không may thay, thức ăn không phải là thứ duy nhất còn sót lại trên đĩa. Có mấy con bọ đang bò ngang dọc trên đĩa, hạnh phúc tiệc tùng trên chiếc bánh pizza đã để cả tháng. Còn bản thân mấy chiếc ghế, thật may mắn là chúng không phải chứa chiếc đĩa nào nhưng thay vào đó lại bị phủ đầy những tờ báo cũ, tờ rơi và thư rác cả tháng nay rồi. “Anh biết không, Pudge, tìm một bà quản gia không phải là một ý kiến tồi đâu.”

“Ngồi đi!” Hắn ta giờ có vẻ đã khá tự tin khi họ đã ở trong nhà. Hắn ta lại gần hơn để túm lấy vai cô và bắt cô ngồi xuống cái ghế gần nhất. Rachel co rúm người lại khi một góc của tờ rơi nhàu nát chọc vào mông cô, nhưng cô không nói gì khi hắn ta đi xung quanh cái bàn và cũng ngồi xuống, để cái ná lên bàn chĩa về phía ngực cô.

Cả hai người cùng im lặng trong một chốc, nhìn chằm chằm vào nhau, đánh giá đối thủ. Nhưng khi sự im lặng có vẻ kéo dài mãi, Rachel bắt đầu cảm thấy khó chịu, cô nhướng mày. “Và giờ?”

“Và giờ?” Pudge cau mày. “Cái gì?”

“Anh có định giết tôi bây giờ không hay là chuyện gì?” Rachel hỏi.

“Không!” Hắn ta trông có vẻ hoảng hốt. “Không đời nào. Là lỗi của tôi mà cô trở thành một cô gái ma cà rồng. Hay là một nữ ma cà rồng nhỉ?” Trong khi hắn ta ngồi làu bàu cáu kỉnh, Rachel cố gắng tìm ra xem liệu điều này dẫn cô đi tới đâu.

Đánh giá qua sự sợ hãi trong giọng nói của hắn, Pudge bị ấn tượng mạnh bởi một nữ ma cà rồng. Có vẻ hắn ta coi việc cô trở thành một ma cà rồng là điều gì đó rất tuyệt, trong khi việc Etienne cũng là một ma cà rồng thì lại có nghĩa là Etienne là một kẻ cần bị xóa sổ. Cô thật không hiểu là vì sao.

“Vậy giờ …”

Rachel liếc nhìn qua gương mặt của Pudge, bối rối bởi cái nhìn gần như là háo hức của hắn ta. Tuy nhiên cô lại chưa chuẩn bị gì cho câu hỏi của hắn cả. “Cô có đói không?”

Cô có lẽ cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng câu hỏi của hắn ta thật đúng lúc. Cô không nghĩ rằng cô mất nhiều máu như thế từ vết thương ở cổ họng, nhưng cô thực sự thấy đói. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc tủ lạnh ở trong bếp. Liệu hắn ta có giữ chút máu nào trong đó không nhỉ? Dường như là không có, nhưng nếu như không có, tại sao hắn ta lại hỏi cô rằng cô có đói không? Lại nữa, nếu hắn ta thực sự có máu, cô cũng không chắc có an toàn hay không khi uống nó ở cái nhà máy vi khuẩn mà hắn ta gọi là nhà này. Cô nửa tin nửa ngờ liệu chuyện đó có thể hay không. Liệu có thể có cái gì an toàn để đặt gần miệng cô ở cái chốn như thế này không?

“Cô có thể cắn tôi,” Pudge đề nghị, thu hút sự chú ý của cô. Hắn ta trông có vẻ khá là kích động với cái viễn cảnh đó. Rachel cảm thấy khẩu vị của mình lập tức bay biến sạch.

“Cảm ơn, nhưng__” cô bắt đầu một cách lịch sự.

“Ồ, cứ tiến hành đi. Chắc chắn là cô phải rất thèm khát máu. Thậm chí cô có thể biến đổi tôi nếu cô muốn.” Ánh nhìn chằm chằm của hắn rớt xuống ngực cô.

Rachel cố gắng để trông không quá cự tuyệt hắn ta. Cái ý nghĩ rằng hắn ta sẽ tồn tại trên thế giới này mãi mãi thật là khủng khiếp, cũng tệ chẳng kém gì việc phải cắn hắn ta vậy. Cô nghi ngờ rằng có phải hắn ta đã sạch sẽ hơn ngôi nhà của hắn hay không. Tuy nhiên, cô không muốn làm hắn ta thất vọng. Cô không biết chính xác hắn ta định làm gì với mình, nhưng cho đến khi cô có cơ hội để tẩu thoát thì cô cho rằng việc làm hắn ta vừa lòng sẽ tốt hơn.

“Không, cảm ơn,” cô đáp lời một cách lịch sự trước lời đề nghị của hắn. Để ánh nhìn chăm chú của mình hướng về một góc phòng khách mà cô có thể nhìn thấy, cô chú ý vào tấm gỗ ngăn cách những cánh cửa ban công và thanh kim loại ở trên chúng. Ngôi nhà trông thật u ám. Liếc nhìn quanh những cánh cửa sổ khác, cô để ý thấy rằng chúng cũng được che phủ bởi gỗ và những thanh kim loại. Có lẽ hắn ta đã không phải luôn luôn có ý định giết Etienne.

“Cô biết không, cô nhìn cũng không tệ.”

Sự tập trung của cô lại quay trở về với kẻ bắt giữ mình. Cô thật sự không chắc nên đáp lời như thế nào. Nếu là lời của bất kỳ một ai khác thì đó có thể là một lời khen. Cái cách mà hắn ta nói lại như một sự thất vọng. Cô hiểu rằng đó đúng là một sự thất vọng khi hắn ta giải thích, “Ồ, cô biết đó. Cô đã đủ xinh đẹp rồi, nhưng lại không như những gì tôi mong đợi. Trong tất cả các bộ phim, mấy cô ma cà rồng thì …” Hắn ta ngừng lại, dường như đang tìm từ ngữ thích hợp. “Nóng bỏng hơn. Cô biết đó. Những chiếc áo ngực bằng nhựa dẻo màu đen và giày cao gót, những chiếc bốt cao tới đùi.” Hắn ta nhìn chằm chằm vào ngực cô, cứ như thể hắn ta đang cố gắng tìm kiếm xem liệu có phải cô cũng đang mặc một chiếc áo ngực bằng nhựa dẻo màu đen ở bên trong chiếc áo nỉ của cô hay không.

Rachel thở dài và biết rằng hôm nay sẽ là một ngày dài.

Etienne tung một cú đá bất lực vào cánh cửa, sau đó xoay người và bước tới chiếc tủ lạnh ở trong phòng. Anh đã tiêu hóa hết bốn túi máu trong khi kiểm tra mức độ thiệt hại của cánh cửa và xem xem liệu rằng có thể lúc nào đó sửa nó được không. Dường như điều đó là không thể. Pudge đã thực sự phá hủy nó và kết hợp với hệ thống bảo vệ công nghệ cao mà anh đã lắp đặt để phòng ngừa phòng làm việc của mình khỏi bọn trộm cũng đang chống lại anh. Anh cũng ước rằng mình đủ thông minh để bật hệ thống bảo vệ công nghệ cao mà Rachel đã nhắc đến. Thật không may. Giữa việc cố gắng làm dịu cơn giận dữ của Rachel tối qua và việc làm tình với cô ấy, anh đã quên mất việc phải kích hoạt lại nó sau khi đi vào nhà.

Etienne nguyền rủa sự ngu ngốc của mình. Anh thực sự chưa bao giờ lo lắng cho ngôi nhà hay tài sản của mình, thậm chí là lo cho bản thân mình trước đây. Cho tới tận bây giờ, công việc của anh là thứ duy nhất mà anh cho rằng vừa có giá trị lại vừa dễ bị xâm phạm. Anh chưa bao giờ quan tâm về việc sẽ bị tấn công. Một tên trộm cướp nhà bình thường sẽ phải ngạc nhiên đến khó chịu nếu hắn ta cố gắng đột nhập vào nhà của anh, đặc biệt là nếu hắn ta dám cả gan tấn công anh. Lại nữa, những ngày bị đe dọa bởi những kẻ săn ma cà rồng cũng đã kết thúc lâu lắm rồi__hay kết thúc cho tới lúc Pudge xuất hiện.

Nhưng Rachel thật sự rất có ý nghĩa với Etienne, ý nghĩa hơn rất nhiều lần so với những gì mà anh dám thừa nhận với cô. Và nhờ vào sự thờ ơ của anh mà giờ đây cô đang gặp nguy hiểm, và anh thật là vô dụng.

Etienne đã biến phòng làm việc của mình thành một loại phòng ngăn ngừa cả con người và cả ma cà rồng__bởi vì đáng kinh ngạc là mọi thứ liên quan đến máy vi tính rất phổ biến với giới ma cà rồng .

Bây giờ Pudge đã biến căn phòng công nghệ cao của anh trở thành một cái chuồng bằng cách dỡ hết những tấm ván ô cửa. Không một ai có thể vào hoặc ra trừ phi có cái máy hàn dùng acetylene để cắt xuyên thép dày sáu inch. Không may thay, Etienne đã không có được sự lo xa đó để giữ một chiếc trong phòng. Anh sẽ bị nhốt ở đây cho đến khi Bastien và Lucern đến. Mà phải mất hàng tiếng đồng hồ ấy chứ. Trong suốt mấy tiếng đồng hồ ấy thì mọi chuyện có thể xảy đến với Rachel.

Etienne nhìn trừng trừng vào đống thiết bị trị giá hàng ngàn đô la bị phá hủy mà trước đây nó đã từng là trạm làm việc của anh. Nếu anh có thể dựng một số đồ dậy và làm cho chúng vận hành lại thì có lẽ anh sẽ liên lạc được với ai đó sớm hơn. Đó thực sự là một hành động ít có khả năng thành công. Pudge đã phá hủy hoàn toàn mọi thứ. Tuy nhiên điều đó vẫn tốt hơn việc ngồi tưởng tượng ra những chuyện kinh khủng có thể xảy đến với Rachel.

Anh chộp lấy một túi máu nữa từ tủ lạnh, lơ đãng nhận ra rằng nó đang dần ấm lên. Rõ ràng Pudge cũng đã cố gắng phá chiếc tủ lạnh. Tuy nhiên đó thực sự không phải là vấn đề. Anh đã có đủ máu rồi và không quan tâm nếu nó có ấm thêm một chút.

Anh bắt tay làm vài việc nhỏ nhặt với đống thiết bị của mình.

***

“Tôi không cắn Muffin đâu.” Rachel nhìn trừng trừng vào Pudge khi hắn ta nhử một con chó nhỏ trước mặt cô. Cô thậm chí không thể tin được hắn ta lại đề nghị điều này với cô. Gã đàn ông này là một tên bệnh hoạn. Lấy sự im lặng lúc trước của cô như một sự khuyến khích, Pudge giải thích rằng hắn ta thực sự muốn trở thành một ma cà rồng. Hắn nghĩ thật là tuyệt vời nếu được bất tử và qua đêm với một cô ma cà rồng trẻ trong vòng tay. Hắn dường như tự coi mình là ngôi sao của những bộ phim về ma cà rồng hạng B của chính mình, một nhân vật gầy gò nhớt nhợt, nhạt nhẽo được đánh đổi với một chàng trai hòa nhã của buổi tiệc đêm.

Cứ như thể rằng bị biến đổi cũng đồng nghĩa với việc thay đổi diện mạo và tính cách của hắn vậy.

Khi Rachel lẩm bẩm cô hi vọng rằng hắn có thể xem đó như là một lời động viên hơn là một lời chế nhạo, hắn ta khá sôi nổi, giải thích rằng hắn ta đã mơ mộng rất nhiều về chuyện này từ khi nhận ra rằng Etienne là một ma cà rồng. Một trong những kế hoạch của hắn là kết liễu Etienne, sau đó đi tới đám tang, chọn ra một cô ma cà rồng__ “Bởi vì cô biết đó, sẽ có rất nhiều nữ ma cà rồng sẽ tham dự lễ tang của hắn ta”__ Sau đó chọn một cô mà hắn ta thích nhất và mang cô ta về chỗ của hắn. Ở đó cô ta sẽ làm tình với hắn ta và biến đổi hắn ta bằng cách cắn … cái đó của hắn.

Rachel cắt đứt ý nghĩ đó của hắn để thông báo rằng nếu hắn ta còn trông chờ hay ra sức ép cô phải cắn hắn ta thì hắn ta có thể suy nghĩ lại. Hắn ta nghiêng đầu và nói, “Nhưng tôi có gươm giáo. Tôi có sức mạnh. Cô phải làm theo những gì tôi bảo.”

Rachel nheo mắt trước con gián bé tí và bình tĩnh nói với hắn ta, “Đúng thế. Ngay lúc này- anh có gươm giáo và do đó có sức mạnh. Nhưng nếu anh cứ cố ép tôi cắn cái đó anh, tôi sẽ cắn đứt nó luôn . Giống như nhai kẹo cao su bằng máu vậy.” Sau đó cô buộc mình nhe răng cười quỷ dữ, hy vọng rằng gương mặt cô không biểu lộ sự buồn nôn của mình.

Đánh giá qua cái cách hắn ta trở nên nhợt nhạt và kéo lê đôi chân của mình, Rachel cho rằng sự cảnh báo của mình là một lời ngăn chặn phù hợp. Chắc chắn hắn ta sẽ thôi nằng nặc đòi cô cắn và biến đổi hắn ta, nhưng hắn ta cũng ép cô đứng dậy và ra lệnh cho cô dẫn đường đi xuống tầng hầm.

Vào lúc đó, Rachel sợ rằng cô có lẽ đã đi quá xa và tự biến mình thành kẻ vô dụng, theo cách đó cô đã tự ký giấy đảm bảo cho cái chết của bản thân mình. Tuy nhiên, hắn ta đã không giết cô. Hắn ta xích cô vào tường của tầng hầm. Hắn thực sự đã chuẩn bị sẵn cho việc mang một cô ma cà rồng về nhà, và rõ ràng cũng không trông mong cô hợp tác ngay lập tức. Có lẽ, hắn nghĩ hắn có thể từ từ thay đổi quyết định của cô. Cũng có thể hắn đang tính toán hội chứng Stockholm (*) hay thứ gì đó để thực sự có thể giải quyết được vấn đề.

(*) : Hội chứng Stockholm là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.

Cho dù là trường hợp nào, hắn ta cũng ra lệnh cho cô lại gần bức tường và đóng tách những chiếc cùm bằng thép xung quanh mắt cá chân, bắp đùi, vòng eo và cổ cô. Hắn ta cẩn thận tiến lại gần khi cô đã bị trói, giữ chặt cái nỏ hướng về phía ngực cô, và gắn thêm cùm xung quanh hai vai và cổ tay cô. Sau đó hắn ta bỏ cô đấy và quay lên tầng. Rachel ngay lập tức bắt tay vào việc cố gắng thoát khỏi đống gông cùm này, nhưng chúng dày và cứng hơn nhiều so với đống gông ở trong xe tải, và hắn ta còn gắn chặt chúng vào tường bởi vậy cô phải đứng dạng chân và tay ra, điều này thực sự làm cô rất khó để có thể đạt được sức mạnh toàn vẹn nhất.

Cô vẫn gắng sức tranh đấu lại với chúng và nguyền rủa khi cánh cửa dẫn lên tầng trên đã được mở ra ít phút trước. Hắn ta quay trở lại đung đưa một con chó nhỏ có lông tơ trắng mượt với xợi dây xích trước mặt cô và phát ra hai chữ “ bữa tối.”

“Tôi sẽ không cắn nó đâu,” Rachel lại nhắc lại. Sau đó, không thể chứng kiến cảnh con chó nhỏ đáng thương ngạt thở, cô nỗ lực một cách vô ích để kéo đám gông cùm đó và ngắt lời, “Đặt con chó đáng thương đó xuống. Anh đang làm nó nghẹt thở chết đó.”

“Nhưng tôi phải cho cô ăn mà,” hắn ta than phiền, nhưng hạ thấp chú chó xuống mặt đất và quấn sợi dây xích vào lan can cầu thang và lầm bầm, “Cô còn định học thêm như thế nào nữa để tin tưởng tôi?”

Rachel nhìn hắn một cách thú vị khi hắn ta lẩm bẩm một mình. Rõ ràng là gã đàn ông này đã trải qua thời gian dài phải ở một mình . Hắn rõ ràng là đã vậy, khi hắn ta lầm bầm, “Đây chỉ là con chó sủa ăng ẳng của nhà hàng xóm. Nó luôn luôn thả phân ra bãi cỏ nhà tôi, con chó nhỏ. Tôi không biết tại sao cô không thể ăn cái thứ khốn kiếp này và tống nó ra khỏi tóc tôi. Tôi__”

“Tôi sẽ không ăn bất kỳ một con vật nuôi nhỏ lông xù của người khác ,” Rachel đột ngột ngắt lời cái ý nghĩ rối rắm đó của hắn ta.

Hắn ta liếc nhìn cô đầy thích thú. “Thế một con chuột thì thế nào? Chúng được gửi đến đây cho tôi mỗi tuần cho lũ rắn của tôi, nhưng __”

Hắn ta ngừng lại khi thấy Rachel rùng mình và lắc đầu. Cô thực sự không biết bình luận gì về việc này. Ăn chuột ư? Lạy Chúa tôi.

“Ôi trời, cô thật là một người khó chịu về chuyện ăn uống,” hắn ta nói với vẻ cáu tiết. “Nếu tôi biết cô lại phiền phức đến như thế này__” Mấy lời cáu tiết của hắn đột nhiên tăt ngấm khi tiếng chuông cửa vang lên khắp nhà.

Rachel liếc nhìn xung quanh, không hiểu âm thanh đó là gì cho đến khi Pudge đi lại bật cái ti vi ở góc nhà lên. Một hình ảnh cửa trước của ngôi nhà, có lẽ là ngôi nhà này, ngay lập tức đập vào mắt. Pudge cũng là một tên nghiện đồ công nghệ cao như Etienne, Rachel nhận thấy khi cô hướng mắt tới một gã bụng phệ trong chiếc áo phông bây giờ đang cúi xuống một tay nhấn chuông cửa còn tay kia thì đập cửa ầm ầm.

“Anh trai tôi.” Pudge thoạt đầu trông có vẻ nhăn nhó, sau đó đột nhiên tươi tỉnh hẳn lên và quay người về phía cô. “Cô có thể ăn anh ta. Tôi không thực sự thích anh ta. Và cô thậm chí không cần phải biến đổi anh ta. Dù gì anh ta cũng là kẻ hay ức hiếp tôi.

“Tôi sẽ không cắn anh trai của anh,” Rachel thở hổn hển, thực sự sốc trước ý kiến đó của hắn ra. Ôi Chúa ơi, hắn ta nghĩ cô là cái gì vậy? Là một sát thủ riêng của hắn được giao nhiệm vụ tống khứ đi bất kỳ một sinh vật nào mà làm phiền hắn ta? Cô chưa từng bao giờ thực sự cắn một con người đang sống nào vào trước đó và không có ý định bắt đầu chuyện đó bây giờ. Ồ, ngoại trừ Etienne, tất nhiên, nhưng điều đó về bản chất khá là … hmm …thân mật. Hoàn toàn khác. Cô không có ý định thử việc cắn những người hoàn toàn xa lạ.

“Ồ, cô phải ăn thứ gì đó chứ.” Hắn ta lại trông có vẻ cáu tiết rồi.

Rachel quyết định chấm dứt chuyện này. “Tôi không đói. Tôi sẽ không cắn bất kỳ ai. Hay bất kỳ cái gì.”

“Ồ, chết tiệt!” Rõ ràng là hắn quyết định sẽ không tiếp anh trai nếu cô không cắn anh ta, Pudge xoay người khỏi màn hình TV và đi từng bước tới căn phòng trong khi anh trai hắn vẫn tiếp tục bấm chuông và thụi cửa. Chỉ đến khi Rachel nghĩ tiếng om sòm này sắp làm cô điên dại thì anh trai hay ức hiếp của Pudge mới chịu dừng với một cú đá cuối cùng vào cửa và đi ra khỏi tầm nhìn của chiếc ca-mê-ra.

Pudge đã bớt căng thẳng hơn khi anh trai hắn bỏ cuộc và rời đi. Hắn ta ngừng bước và dừng lại trước khi cái thứ dường như là một cỗ quan tài lớn bằng kim loại và ngồi trên nắp của nó, sau đó nhìn chằm chằm một cách bất mãn vào cô. Rachel có cảm giác rằng cô thực sự bị thất vọng khi mình là một nữ ma cà rồng. Quá tệ rằng cô không thể tỏ một chút hối hận nào về việc đó cả, cô nghĩ, và cuối cùng cô đảo mắt nhìn xung quanh tầng hầm. Lúc nãy cô chỉ kịp liếc mắt xung quanh đường xuống dưới hầm, và sau đó cô không để ý mấy trong thời gian khi cô cố gắng tự giải thoát mình. Giờ cô nhận thấy rằng đây là một nơi trú ẩn hạng bét cho ma cà rồng. Một nửa căn hầm chất đầy vũ khí để tiêu diệt ma cà rồng, còn một nửa những thứ còn lại là những thứ mà ma cà rồng cần: cỗ quan tài, một chiếc áo choàng được treo ở trên móc, những chiếc răng giả ở trên kệ, mấy quyển sách về ma cà rồng đã được xuất bản. Rachel hình dung trong đầu cảnh hắn ta mặc áo choàng, đeo răng nanh giả và giả vờ làm một ma cà rồng. Cô lắc mạnh đầu. Gã đàn ông này quả thật là một gã điên rồ.

“Vậy thì khi nào cô mới cảm thấy đói? Và chính xác thì cô sẽ ăn thứ gì, bởi vì cô quá rắc rối?”

Rachel liếc nhìn lại gã bắt giữ cô và quyết định sẽ thành thực, hy vọng rằng hắn ta sẽ ngừng cái việc mời mọc cô mấy người họ hàng hay mấy con vật nuôi để ép cô ăn. “Bây giờ tôi cảm thấy hơi đói, nhưng tôi sẽ không bao giờ cắn bất kỳ ai. Tôi không nghĩ là tôi có thể.”

Hắn ta ngạc nhiên trước sự thừa nhận của cô. “Ồ vậy thì, cô sẽ được cho ăn bằng cách nào? Cô chắc chắn phải được cho ăn kể từ lúc Etienne biến đổi cô chứ. Từ lúc đó tới nay đã lâu hơn hai tuần rồi. Cô__”

“Các bịch máu,” cô ngắt lời.

“Các bịch máu?” Hắn ta kinh ngạc trước ý nghĩ đó. “Ý cô là những túi máu đông lạnh, giống như ở trong bệnh viện à?” Khi Rachel gật đầu, hắn ta cau mặt đầy ghê tởm. “Ewwww.”

Cô trợn mắt trước phản ứng của hắn ta. Rõ ràng, hắn ta nghĩ việc cắn người khác là cách thay thế tốt hơn cho việc uống máu người như là uống rượu vậy. Ồ, hắn ta sẽ là một ma cà rồng vĩ đại đây. Một trong số những kẻ đểu cáng mà Etienne đã từng nhắc tới. Cô dứt khoát sẽ không bao giờ cắn hắn ta. Nếu để cho hắn ta trở thành ma cà rồng, đó thực sự là thảm họa của nhân loại

“Ồ, chúng ta sẽ thay đổi tất cả những điều đó. Cô__” Hắn ngừng nói về những điều mà cô nghi ngờ sẽ là một vài thứ mà cô không muốn nghe và nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi khi tiếng chuông cửa lại kêu vang một lần nữa. Rachel nhìn theo ánh mắt cau có của hắn ta và nhìn thấy một người phụ nữ mập, lùn có mái tóc hoa râm đang đứng ở đó, la hét trước cửa khi bà ta kéo mạnh chuông cửa và gõ khuỷu tay lên cánh cửa gỗ.

Lần này Pudge chộp lấy chiếc điều khiển từ xa và vặn to âm lượng lên để nghe rõ những gì mà người phụ nữ đó đang la hét. Những lời nói đứt quãng của bà ta xổ ra đầy phẫn nộ. “Mở cánh cửa này ra ngay, Norman Renberger. Tôi biết là anh ở trong đó, và anh bắt con Muffin của tôi! Tôi đã thấy anh chộp lấy nó bước ra khỏi sân sau. Anh mở cửa ra ngay hoặc là tôi sẽ về thẳng nhà và báo cảnh sát.”

“Chết tiệt,” Pudge lầm bầm và đứng giậm chân ở trên tầng.

Rachel chuyển sự chú ý của mình trở lại chiếc ti vi, cảm thấy hơi bất an khi cô đợi Pudge trả lời tiếng gõ cửa. Hắn ta không mang theo con chó và cô cho rằng đó không phải là một điều tốt.

Cô nhìn cánh cửa mở ra và Pudge nở một nụ cười nịnh nọt với người phụ nữ đang điên tiết.

“Xin chào, bà Craveshaw.”

“Anh còn dám chào tôi sao, Norman! Con Muffin của tôi đâu?”

Rachel cau mày khi con Muffin nghe thấy tiếng của bà chủ nó và bắt đầu sủa váng lên. Pudge đã để cánh cửa lên cầu thang mở, và rõ ràng cái âm thanh đó vọng đến tai, ngay trong thoáng chốc bà Craveshaw khóc lên, “Muffin!” và xô Pudge sang một bên để tiến bước vào nhà. Ngay lập tức bà ta ra khỏi tầm nhìn của chiếc ca-mê-ra.

“Nó đâu rồi? Đứa bé của tôi đâu rồi? Muffin? Muffin!” Bây giờ giọng của bà không phải vọng ra từ chiếc ti vi mà là từ tầng trên khi bà ta đi theo tiếng sủa của chú chó. “Muffin!”

Giọng nói vang lên ở đỉnh tầng trên và người phụ nữ xuất hiện ở cửa ra vào. Mắt bà ta sáng lên khi bà thấy con Muffin bị trói vài lan can, sủa điên dại.

“Chạy đi ngay! Đi gọi cảnh sát!” Rachel gào lên, nhưng đã quá trễ mất rồi. Người phụ nữ chỉ tập trung tai mắt vào con Muffin của bà ta thôi. Bà ta chạy đến cầu thang với một tốc độ nguy hiểm, nguyền rủa Pudge, kẻ đang theo sau bà ta. Bà ta đã đi tới bước cuối cùng và đang cố gắng cởi dây trói nơi cổ con chó thì Pudge dùng chiếc nỏ đánh mạnh vào đầu bà ta. Hành động đó của hắn làm tung ra cái cọc đã được gắn ở cái nỏ từ trước.

Rachel giật nảy người và do dự nép qua một bên khi nó nhằm trúng vào cô. Không may thay, cô không còn nơi nào để lẩn trốn khỏi chiếc cọc. Đống gông cùm giữ chặt cô vào tường. Cô bật khóc đau đớn khi chiếc cọc đâm thẳng vào tim cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.