Nguyên Nhược Ngữ

Chương 8: Đưa về




Trời vẫn còn tối mù khi Rachel thức dậy. Giờ cô đã quen với điều đó dù thông thường chỉ là vào cuối mùa thu đầu đông khi trời sụp tối sớm. Một trong những điều mà cô luôn luôn ghét khi làm việc ban đêm chính là vào mùa đông khi ra về lúc bảy giờ sáng và chỉ có thể ngủ được vài tiếng khi dưới ánh sáng ban ngày. Đủ kỳ cục rồi, lần này, giấc ngủ sâu dường nhưng không còn làm cô bận tâm nữa. Cô thức dậy thật tỉnh táo và hăng hái bắt đầu ngày mới – hay chính xác hơn thì tối mới trong trường hợp của cô.

Lựa chọn qua loa khi tới tủ quần áo, Rachel mặc lại áo thun và cái quần jean bó sát mà Marguerite đã đem tới cho cô, sau đó lục tủ quần áo của Etienne để tìm cái áo choàng dài tay. Quàng nó qua người, buộc lỏng lẻo cái nút thắt eo, kế tiếp là làm vệ sinh cá nhân vài phút trong phòng tắm, đắn đo xem cô nên dặm một chút phấn và son môi lên mặt không, mấy thứ đồ trang điểm mà Marguerite đã chu đáo mang tới nhưng thật sự thì cô không cần. Cô có làn da khoẻ và môi cô đỏ hơn bình thường. Đó hẳn là một cái lợi khác khi trở thành ma cà rồng – cô sẽ tiết kiệm được khối tiền mua mỹ phẩm.

Cười toe toét, Rachel rời phòng ngủ và leo cầu thang xuống dưới. Lang thang trong bếp vẫn không thấy Etienne vì thế nên cô tiếp tục leo xuống tầng hầm. Văn phòng tối lờ mờ , chỉ có vài tia sáng phát ra yếu ớt từ màn hình chờ. Cô có thể thấy căn phòng hoàn toàn trống trơn, mặc dù ngoại trừ cái quan tài đóng kín. Rõ ràng Etienne vẫn chưa dậy.

Ánh mắt Rachel trượt tới cái bàn và cái điện thoại. Đó là cái điện thoại duy nhất cô thấy trong nhà này, cô muốn gọi một cú về nhà chỉ là thông báo cho mọi người biết cô vẫn ổn. Cô không thích cái ý nghĩ cô khiến họ lo lắng.

Cô bước tới điện thoại, nhưng rồi khựng lại. Gọi một cuộc điện thoại sẽ đánh thức Etienne, và nếu vậy thì….Cô không chắc lắm anh sẽ phản ứng ra sao. Dù sao thì anh cũng sẽ thức sớm thôi. Cô có thể xin phép anh cho dùng điện thoại. Cô lùi nhẹ nhàng ra khỏi phòng và quay lại cầu thang.

Phân vân không biết làm gì tiếp, Rachel quyết định đi khám phá. Cô lang thang không mục đích từ phòng này sang phòng khác ở tầng trệt, thán phục hệ thống điện hiện đại nhưng không dừng lại phòng nào cho tới khi đến thư viện.

Cô luôn là con mọt sách. Dừng lại để chiêm ngưỡng những cái kệ và những quyển sách trên đó, nó đã bắt được sự quan tâm thích thú của cô. Cô ngồi thỏm vào một trong những chiếc ghế bọc bự, co chân lên và bắt đầu đọc. Cho đến khi Etienne tìm ra cô.

“Tôi nghĩ là anh vẫn còn đang ngủ” Rachel nói khi cô đóng quyển sách lại đứng lên trả nó về chỗ cũ trên kệ.

“Không, tôi đến để đưa cô một ít quần áo, tôi nghĩ có lẽ cô thích thay đổi”.

“Oh, anh thật tốt quá” Cô nhìn lên gương mặt khó chịu của anh, sau đó nhìn xuống cái túi anh đang mang, rồi quay trở lại “Làm thế nào mà anh và mẹ anh có thể vào căn hộ của tôi? Ma cà rồng có thể mở khoá bằng ý nghĩ hay làm gì khác à?”

Etienne cười toe toét “Không. chúng tôi sử dụng chìa khoá nhà cô. Chúng ở trong ví cô”

“Ah” Rachel lẩm bẩm “Ví của tôi ở đây. Thật tốt khi biết điều đó”. Cô sẽ cần tới nó khi cô quyết định sẵn sàng ra đi.

“Tôi đặt nó trong phòng cô trước khi tôi ra ngoài trưa nay”.

“Ý anh là phòng anh” Rachel chỉnh lại, sau đó nghiêng đầu dò hỏi “Nó nhắc tôi một chuyện, tôi có phải ngủ trong cái quan tài sau khi đã biến đổi xong không?”

“Không” anh lắc đầu “chúng ta thật sự không cần chúng nữa. Những ngôi nhà hồi xưa thì ‘quá thông thoáng’, và thật khó ngăn ánh sáng lọt vào, sau đó thì những người hầu và đại loại vậy cũng quan tâm đến. Ngày nay, một bộ rèm kéo cửa tốt, một cái khoá, và một hệ thống báo động là đủ để đánh lừa rồi”.

“Oh, tốt” Rachel di chuyển qua bên phía anh và cầm lấy cái túi anh mang đến cho cô: “Tôi đoán ít nhất tôi sẽ thay áo, như vậy anh có thể lấy lại áo của anh”.

“Tốt thôi” anh chờ cho đến khi cô lên nhà trên, anh mới gọi “Rachel?”

Cô quay lại “Gì hả?”

“Quay lại ngay khi cô đã xong. Chúng ta cần nói chuyện”

Rachel im lặng một lúc sau đó cô gật đầu và bước lên cầu thang. Vẻ mặt nghiêm trọng của anh khiến cô hoang mang. Anh muốn trao đổi cái gì? Rachel ngờ rằng đó là điều mà cô sẽ không thích. Có lẽ còn nhiều hạn chế trong toàn bộ công đoạn mà vẫn chưa được đề cập đến

Tự nhủ rằng đó không phải là điều cô có khả năng đoán được – thậm chí nếu làm được thế thì cô cũng sẽ không biết liệu cô đúng hay không cho tới khi họ nói chuyện với nhau.- Rachel nhanh chóng về phòng và đặt chiếc túi lên giường. Phân loại từng thứ anh đưa tới, cô nhận thấy gần như là anh gom nguyên cái tủ quần áo nhỏ bé của cô. Những bộ váy áo và áo blu chiếm phần lớn, và cả mấy bộ quần áo làm việc xấu mù. Có một đời sống xã hội gần như là khép kín, nên cô không cần nhiều những thứ váy áo xúng xính ngoài một chiếc áo choàng và một đôi dép mịn.

Rachel chọn cái trên cùng và thay nó, nhưng cô không thèm thay cái quần jean. Nó đã được kéo giãn ra trong khi mặc nên dù có bó thì cô vẫn thấy thoải mái. Cô cho rằng ban đầu nó không có bó như thế nhưng có lẽ do cô quen mặc đồ thùng thình suốt mấy năm qua. Sau khi lướt qua diện mạo mình trong gương trong phòng tắm, cô hít sâu một hơi, duỗi thẳng vai và đi xuống lầu.

Rachel cố gắng chuẩn bị tinh thần thật kỹ để đối mặt với bất kỳ điều gì khó chịu mà Etienne có thể sẽ nói ra, nhưng khi cô không chắc nó là gì thì cô thật sự không làm được gì nhiều.

Etienne đi qua lại quanh thư viện, tâm trí anh như đang chạy đua, cố gắng sắp xếp những lý lẽ của mình. Anh biết rằng một khi đã thuyết phục Rachel ở lại, anh sẽ có thời gian cần thiết để xử lý vấn đề Pudge. Mặc cho sự phản đối của cô, anh không nghĩ sẽ quá khó khăn để có thể thuyết phục cô thừa nhận gã đàn ông đã bắt cóc cô – đó cũng là lợi ích của cô.

Etienne quyết định rằng tốt hơn hết là bắt đầu đánh vào những thứ mà cô quan tâm. Rachel sẽ quan tâm đến công việc và khả năng bị mất việc, cô sẽ lo lắng về gia đình, bạn bè và nỗi sợ hãi của họ và nỗi lo lắng dành cho cô. Cô thậm chí có lẽ có một gã bạn trai ngoài kia, đang lo sốt vó cho cô.

Ý nghĩ này khiến Etienne ngạc nhiên. Cho đến giờ phút này, anh thậm chí chưa hề xem xét đến vấn đề có lẽ anh còn có một tình địch nào đó. Nó không phải điều vui vẻ để anh có thể bận tâm lúc này nhưng rõ ràng đó là điều anh muốn biết.

Cho rằng anh hiểu những mối bận tâm của cô, Etienne biết rõ trong tất cả những mối quan tâm thoả đáng thì mối quan tâm chính là về sức khoẻ và hạnh phúc của Rachel cũng như những người thân của anh, anh cũng biết rõ ngay lập tức khi nếu cô trở lại công việc và quay về nhà thì sự bảo vệ cô sẽ bị đe doạ. Đầu tiên đó là Pudge. Người đàn ông đó sẽ biết giờ đây cô là một trong số bọn chúng nếu như cô quay trở lại khoẻ mạnh và điều đó sẽ khiến cô dễ dàng trở thành mục tiêu. Kế tiếp chính là sự thiếu kinh nghiệm và thiếu kiểm soát của cô. Răng cô sẽ nhú lên hay cơn đói sẽ đến trong khi cô đang ở chỗ làm, sự thay đổi của cô sẽ bị tiết lộ, đe doạ cả cô lẫn gia đình anh. Tệ hơn, vẫn chưa thể kiểm soát được tâm trí, Rachel thậm chí sẽ không có cơ hội để sửa chữa những hư tổn mà cô có thể sẽ gây ra. Và sau đó thì là vấn đề về máu. Không thể tự ăn được là một vấn đề trầm trọng.

“Tôi đến rồi” Etienne đang ở bên cửa số quay lại nhìn Rachel. Cô vẫn mặc chiếc quần jean, nhưng đã thay cái áo blu xanh hợp với màu mắt. Cô trông thật tuyệt. Khó thở. Mọi lý lẽ mà Etienne đã cố công sắp xếp trong đầu giờ đây bay biến đi đâu mất sạch, chẳng để lại gì ngoài sự trống rỗng.

“Anh muốn nói chuyện?” Rachel gợi chuyện, tiến sâu hơn vào trong phòng khi thấy anh chỉ trơ mắt đứng nhìn cô.

“À, ừ…nói chuyện” Etienne đồng ý nhưng anh chỉ có thể làm được tới mức đó. Anh cảm thấy như thể ai đó đang dộng búa vào đầu anh.

Tại sao? Đây không phải là lần đầu anh thấy phụ nữ. Anh đã nhận thức được vẻ đẹp của cô ngay từ đầu. Có lẽ anh bị thu hút từ sự không chắc chắn trên gương mặt cô và cách mắt cô ánh lên sự lo âu nhẹ nhàng. Hay là cách cô cắn nhẹ môi dưới khi lo lắng. Lại một lần nữa, thực tế có lẽ là thay vì khoác cái áo thun thùng thình kia thì giờ cô lại đang mặc chiếc áo kiểu với hai hay ba hàng nút lửng lơ trên cùng, nó phô ra khe hẹp mà anh đã liếm trong giấc mơ của anh – hay là giấc mơ mà họ đã cùng chia sẻ.

“Anh không muốn nói chuyện sao?”

Etienne trấn tĩnh bản thân “Vâng vâng tôi….nghe này, tôi biết có lẽ cô rất giận vì không thể liên lạc được với gia đình, bè bạn và bạn trai – cô có bạn trai không?”

“Bây giờ thì không” Rachel nói.

“Oh, tuyệt” anh cười toe toét.

Chân mày cô nhướng lên “Tại sao lại tuyệt?”

“Tại sao?” Etienne bối rối mất một lúc rồi sau đó thì ổn định lại “À, thì bớt lo đi một chút, không phải sao?”

Cô chậm chạp gật đầu, trông rất khó hiểu.

“À, dù sao thì” anh hắng giọng “Tôi biết cô cũng rất giận về chuyện đó, nhưng–”

“Nhưng tôi phải học cách ăn trước khi tôi có thể rời khỏi đây” cô cắt ngang.

“Cô muốn vậy hả?” anh ngạc nhiên hỏi. Sau đó anh chỉnh lại “Ý tôi là cô nhận thức được điều đó hả?”

“Dĩ nhiên. Nó sẽ không khiến mấy cái răng nanh lòi ra ngoài khi tôi làm việc hay, khiến tôi mất kiểm soát mà cắn người nhà, đồng nghiệp hay các thầy tu của chúng ta”.

“Đúng, đúng, như vậy sẽ không tốt” anh đồng ý, cười nhẹ nhõm. Cô đang dần khôn ngoan hơn.

“Vì thế có lẽ chúng ta nên bắt tay vào công việc dạy tôi ăn thôi”.

“Ờ” anh gật đầu nhưng chỉ đứng đó nhìn chằm chằm cô cho tới khi chân mày cô cong lên

“Chúng ta sẽ học ở đâu? Nhà bếp hả?” cô hỏi.

“Ừ, dĩ nhiên rồi” Etienne ép bản thân tiến lên phía trước nhưng tâm trí anh thì đang chạy đua. Dường như cô nhất quyết chế ngự vấn đề này, điều này thì tốt nhưng anh vẫn muốn cô không giải quyết được vấn đề này quá nhanh. Anh muốn giữ cô lại lâu lâu một chút.

Có nhiều cách để trì hoãn việc cô thích ứng với việc ăn máu, nhưng cũng có nghĩa là anh phải gọi cho Bastien “Tại sao cô không ngồi xuống và thư giãn một lúc?” anh đề nghị, tạm dừng ở ngưỡng cửa “Dù sao thì chúng ta phải chờ phần máu đã đặt được chuyển tới”

“Tôi tưởng anh có nhiều lắm” cô ngạc nhiên nói.

“Không” Etienne nói dối “chúng ta đã dùng phần cuối cùng của tôi tối hôm qua rồi. Tôi đã phải thay túi của cô vài lần”.

“Oh” Rachel thở dài “OK. Tôi sẽ đọc sách một chút”

Mỉm cười, Etienne để cô ở đó và nhanh chóng rời khỏi phòng.

“Oh, trời ơi!” Rachel nhổ máu trở lại cái cốc và ghê tởm đẩy nó ra xa “Làm sao anh có thể uống cái thứ này chứ? Nó thấy ghê! Tanh tưởi! mùi giống như chồn hôi! Anh có chắc là nó chưa bị thiu không vậy?”

Etienne cố gắng không tỏ vẻ như đang hối lỗi. Máu chưa bị hư nhưng nó lại là máu xấu. Cơ bản thì đó là máu đã bị loại bỏ – máu là sự kết hợp ở trang thái đông đặc của bọn người hay hút thuốc, hút thuốc lào và những bệnh nhân Valium. Nó có đủ dưỡng chất và thật sự sẽ không làm tổn hại tới cô, nhưng nó rất tệ để có thể tiêu thụ hết được và còn có tác dụng phụ khiến bạn buồn nôn và chứng chóng mặt.

Không biết anh đã đưa cô cái gì, dĩ nhiên Rachel cố ép phản xạ bản thân xuống với một tâm lý ác cảm về việc uống máu. Etienne không chỉnh lại nhận thức sai lầm này của cô. Anh cũng khăng khăng rằng cô có thể tiêu thụ được nó từ một cái ly thay vì từ một cái túi, nói với cô rằng cô phải được chuẩn bị cho tất cả mọi trường hợp trước khi cô sẵn sàng ra đi, gia nhập vào thế giới. Suốt hai ngày gần đây, khi máu bỏ được chuyển tới, Rachel đã cố gắng gấp ba lần mọi ngày để uống cái hỗn hợp thấy ghê đó, nhưng rồi chỉ để nhổ nó ra lại. Sau khi xong mọi nỗ lực tập luyện, họ hoặc là chơi trò chơi mới nhất hoặc là trò chuyện, hoặc đơn giản là ngồi cùng nhau đọc sách trong thư viện.

Ngoài cái nỗ lực khó chịu với máu thì nói chung cũng có vài ba ngày tốt đẹp. Thật không may, để giữ cho mình khỏi bị nghi ngờ, Etienne cũng buộc phải uống thứ máu dở ẹc đó luôn. Anh không chắc làm cách nào anh nuốt trôi nó mà không nôn ra.

“À, tôi cho rằng hôm nay vậy là đủ rồi” anh dứt khoát nói “Cô đã có chút tiến bộ. Có lẽ ngày mai —”

“Ngày mai cũng sẽ giống như ngày hôm nay thôi” Rachel ủ rũ dự đoán “tôi sẽ không bao giờ quen được với cái món đó”.

Etienne đang cố moi móc cách nào đó để cổ vũ và động viên cô – và có lẽ ráng làm cô phân tâm để anh có thể đổ luôn cái cốc mà anh đã tự tay rót cho mình – thì chuông cửa rung lên.

Anh không ngạc nhiên khi thấy mẹ mình đứng ngay bậc thềm. Anh ngạc nhiên khi câu đầu tiên vuột ra khỏi miệng mẹ không phải là lời chào hỏi thông thường mà là

“Rachel đâu?”

“Ngay đây ạ”

Etienne liếc mắt qua vai để thấy Rachel đang bước tới “Có chuyện gì sao?” cô hỏi, trông có vẻ lo âu.

“Không, không. Tôi chỉ nghĩ có lẽ cô sẽ cảm thấy một chút tù túng và muốn đi ra ngoài”. Marguerite nhẹ nhàng nói. Mắt bà lướt qua bộ quần áo Rachel đang mặc “Cô nhìn đẹp lắm, cưng. Cô có muốn đi chơi không?”

“Con không nghĩ –“ Etienne bắt đầu.

Rachel bước qua một bên và cắt ngang “Chính xác là đi đâu?” cô hỏi.

“Đến tiệc mừng trước đám cưới của Lissianna, cưng à. Chỉ là bên gia đình chúng ta thôi. Đó là cơ hội để cô gặp gỡ những người phụ nữ trẻ trung khác giống như cô”.

Etienne cảm thấy niềm hy vọng về một buổi tối lãng mạn đã bị tan ra thành sự quạnh quẽ đìu hiu.


“Cái gì kia?” Rachel ngờ vực hỏi. Mirabeau bạn của Lissianna mang ra một cái đĩa đựng những thứ trông giống như là một miếng bánh.

“Bảy lớp bánh chocola Đức, cưng ạ” Marguerite trả lời.

“Bánh thật ạ?” Rachel hỏi. Cô nhận cái đĩa và thì thầm lời cảm ơn Mirabeau.

“Dĩ nhiên” mẹ của Etienne khúc khích “Cô đang trông mong cái gì vậy?”

“Tôi không biết” Rachel cắn môi thừa nhận “Một cái bánh máu Black Forest chăng?”

Marguerite và những người phụ nữ xung quanh bà nổ ra một trận cười “Cô ấy đáng yêu chứ hả?” mẹ Etienne hỏi khi tiếng cười đã dịu xuống. Rachel đỏ mặt vì có nhiều giọng tán đồng vang lên.

Cho tới nay cô đã có một khoảng thời gian tốt đẹp đáng ngạc nhiên ở buổi tiệc này. Marguerite đã đưa cô tới một cửa hàng thật đặc biệt để mua một món quà cho Lissianna, khăng khăng đòi trả tiền thay cô vì Rachel nhận thấy mình không mang theo ví. Thật sự, bất chấp Etienne khẳng định đã đặt nó trong phòng mà cô đang ở, thì tới giờ cô vẫn chưa thấy nó. Nhưng sau đó thì Rachel thật sự thôi không ngắm nghía nữa, cô không cần bất cứ thứ gì kể từ khi biến đổi. Cô quyết định sẽ đi xem xét quanh nhà khi trở về, bởi vì cô muốn trả lại tiền ngay cho Marguerite. Người phụ nữ này vô cùng ngọt ngào, và Rachel không muốn lợi dụng lòng tốt của bà.

“Phụ nữ sống thế nào nếu thiếu chocola nhỉ?” Rachel liếc nhìn người vừa nói – Jeanne Louise, người phụ nữ đó đẹp theo cách của mình như Lissianna và Marguerite, mặc dù cô trông không có gì giống họ. Gương mặt cô tròn trĩnh, đôi môi mỏng, đôi mắt đẹp kỳ lạ và mái tóc thì đen mượt. Cô là em họ của Lissianna và là cháu gái của Marguerite, tuy Rachel thích cả ba người phụ nữ nhưng Jeanne Louise là một người đặc biệt mà Rachel biết chắc là họ có thể trở thành bạn thân.

Người phụ nữ làm việc cho Argeneau Industries ngồi trong phòng thí nghiệm của họ, đang giải khuây cho cô bằng những câu chuyện công việc mà cô đã làm. Cô khá mơ hồ cho đến khi nhận ra Rachel không có vấn đề gì để theo kịp những điều cô vừa nói, sau đó hào hứng đi tìm một người có đủ kiến thức về kỹ thuật thực nghiệm và thuật ngữ, một người khác lại hướng câu chuyện vào chiều sâu, hấp dẫn Rachel bằng những bài kiểm tra mà cô đã thực hiện. Dường như Argeneau Industries đã quan tâm đến nghiên cứu y tế như bất kỳ ai khác.

Hai người phụ nữ chỉ dừng nói khi những trò chơi bắt đầu, mấy trò ấy đã hấp dẫn Rachel rất nhiều, thường được trưng ra trong những buổi diễn ở đám cưới. Vào lúc đó, nói nôm na thì dường như Rachel quên mất những vị khách mời là ma cà rồng. Rachel ngồi im lặng mất một lúc, đơn giản chú ý đến những cái khác biệt và những cá tính khác trong phòng này. Khách mời khác nhau, những người phụ nữ lùn xủn, những người phụ nữ cao nhòng, người đẹp, người giản dị. Về tính cách, có một vài người giả tạo thường kéo dài câu chữ và hay nhìn xuống mũi họ, loại cô gái bên cửa thì ngọt ngào và tốt bụng, một vài cô thuộc loại thông minh trông có vẻ hơi khó chịu và nói năng nhẹ nhàng, và thậm chí còn có ma cà rồng quyến rũ trong những bộ đồ đen bó sát đang trêu ghẹo mọi người

Lissianna huyên thuyên không dứt về đêm tân hôn sắp tới. Nó là bước pha trộn cơ bản, chỉ giống như bạn tắm hằng ngày vậy thôi.

Quên mất việc Marguerite có thể đọc được ý nghĩ của cô, Rachel giật mình khi bà đột nhiên cúi người và thì thầm “Dĩ nhiên là vậy rồi, cưng ạ. Chúng ta là những con người bình thường giống như cô thôi”.

“Ngoại trừ việc tất cả các người đều vài trăm tuổi và có khả năng là còn già hơn nữa” cô nói.

“Vậy thì cô cũng sẽ như thế” Marguerite thích thú nhắc cô “Nhưng chúng ta vẫn chỉ là con người. Nghĩ về chúng ta như mấy chiếc xe hơi đi. Chúng ta có bộ chống rỉ sét ngoại hạng sẽ khiến chúng ta tồn tại lâu hơn, nhưng cuối cùng chúng ta vẫn chỉ là những chiếc xe hơi – với cùng những lo lắng và quan tâm như những chiếc xe khác không có bộ chống rỉ. Bên cạnh đó,” Bà thêm vào “Có vài cô ở đây dưới 100 tuổi. Jeanne Louise chỉ mới có 92”.

Rachel quay lại nhìn vào các cô kỹ thuật viên phòng thí nghiệm xinh đẹp và lắc đầu “Cô ấy là người 92 tuổi gợi cảm nhất mà tôi từng thấy”.

Jeanne Louise đã nghe lọt lời bình luận và bật cười

“Bên cạnh đó, bánh máu Black Forest nghe có vẻ không ngon miệng cho lắm” Giờ thì cô đang nói.

Quay trở lại cuộc đối thoại ban đầu, Rachel cắt lấy một miếng bánh “Không. Nó không ngon miệng chút nào. Tôi không biết dạ dày bà làm sao có thể tiêu hết được thứ máu sống đó. Etienne nói nó là khẩu vị tự nhiên có được nhưng dường như tôi luôn có rắc rối với nó”.

“Nếu như không phải chịu đau hay là yếu sức khi tôi không ăn thì tôi sẽ bỏ cuộc luôn”

Cô bẻ thành từng miếng nhỏ và bắt đầu nhai, sau đó dừng lại khi thấy Jeanne Louise và Marguerite trao đổi ánh nhìn. Rachel không biết liệu bản năng của cô đã được cải thiện hay không, nhưng cô là người nhạy cảm trong hầu hết mọi câu chuyện. Và giờ là về cô. Chân mày nhướng lên thăm dò, cô hỏi “Cái gì?”

“Không có gì, cưng à” Marguerite vỗ nhẹ lên tay cô và cười “Thưởng thức cái bánh đi. Và đây này, uống thêm chút trà nhé”.

Rachel nhận tách trà, cô im lặng ăn và uống trong chốc lát, đơn giản ngồi đó lắng nghe những câu chuyện bàn tán xung quanh cô. Sau đó cô hỏi Marguerite “mất bao lâu thì bà quen được với việc ăn máu sống?”

Lần này thì cô không nhầm lẫn được cái nhìn mà Jeanne Louise và Marguerite vừa trao đổi. Họ đang thì thầm nói về cô. Sau đó mẹ Etienne mỉm cười và nói “Tôi làm quen với nó tương đối nhanh cưng ạ. Thật sự là ngay lập tức. Nhưng đôi lúc cũng có sự khác biệt. không có ngân hàng máu. Chúng tôi phải ăn ‘cho tiện’ là kiểu chúng tôi hay nói”.

Rachel thậm chí không cố gắng che giấu sự kinh hãi “Cho tiện?”.

“À…” Marguerite mỉm cười và nhún vai “Cô gọi xác chết là côn trùng bị chiên xù và những thứ khác giống như vậy để giúp bản thân cô tách ra khỏi những khó chịu khi chúng chết. Chúng tôi, ít nhiều cũng giống vậy, có những cụm từ và giống như tách cảm xúc bản thân ra khỏi việc phải ăn hết những con người hoàn toàn đáng yêu”.

“Oh” Rachel gật đầu. Sau đó cô im lặng mà ăn, tâm trí cô cháy lên với ý nghĩ những người giống như gia đình và bạn bè cô giờ đây trở thanh nguồn thức ăn chính cho cô. Thật nhầy nhụa làm sao! Chắc chắn nó là một trong những tiêu cực mà cần phải đối phó. Cô gần như an tâm rằng cắn xé không còn được cho phép nữa. Cắn người có lẽ dễ dàng hơn và làm giảm số lượng chén dĩa phải rửa, nhưng ít nhất bao bì bên ngoài cho phép cô giả vờ rằng cô không phải đang ăn thịt người. Cô cho rằng giống như sự khác biệt giữa việc mua thịt trong cửa hàng và việc tàn sát con bò của bạn.

Lissianna mở món quà sau khi thức ăn đã được dọn đi. Cô có vài thứ dễ thương và dường như thật sự thích cái áo ngủ mỏng màu kem mà Rachel đã chọn cho cô.

Đồ uống được phục vụ sau đó – thứ đồ uống mà Rachel đã dự kiến. Loại ly rượu dáng dài được đổ đầu máu. Rachel lấy ly của mình nhưng chỉ đơn thuần cầm vậy thôi, không muốn bịt miệng hay khiến bản thân xấu hổ trước bao nhiêu con mắt khi cô uống nó. Họ đều là những người phụ nữ dễ thương, và tất cả đều quá tốt bụng để có thể bình luận cái cách mà răng cô bật ra thụt vào mỗi khi cô ngửi mùi máu. Cái mùi hương thoang thoảng này không hấp dẫn cô chút nào nhưng chắc chắn rằng cô dường như thích nó. Rõ ràng cô cần phải điều chỉnh lại cái sự cố này. Etienne cứ khăng khăng nó không quan trọng để học khi tiêu thụ máu, nhưng Rachel nhận thấy điều này khiến cô khá xấu hổ hôm nay và quyết định sẽ nói chuyện với anh khi trở về nhà tối nay.

Cái ý nghĩ đó khiến cô ngạc nhiên và dừng lại. Nhà ư? Ý cô là nhà của Etienne, không phải nhà cô. Cô đã trở nên quá thoải mái khi ở đó. Có lẽ thậm chí quá thoải mái với chính bản thân Etienne. Người đàn ông đã cứu cuộc đời cô chỉ để cứu cuộc đời của anh, điều cô có thể nói chỉ tới đó, đó chính là mối quan hệ mà họ có. Chắc chắn anh không thể hiện bất kỳ điều gì khác ngoài tình bạn và lòng tốt bụng.

Vậy thì, đêm đầu tiên anh đã…nhưng sau đó là cô tấn công anh. Và, sự thất vọng tăng cao khi anh hành động như thể không thích cô. Ít nhất trong khi cô thức, trong những giấc mơ của cô, anh đến với cô hằng đêm và tra tấn cô. Những nụ hôn khêu gợi và những vuốt ve anh trao, tất cả khiến cô đau đớn, không thoả mãn bởi vì chúng luôn kết thúc một cách bất ngờ trước khi Rachel có thể tìm thấy được sự thoả mãn. Có vẻ như cô không hoàn toàn hiểu rõ được giấc mơ ướt át đó. Cô biết chúng không để lại nỗi thất vọng Sylvia và ham muốn, vì vậy, rõ ràng cô đã làm điều gì sai. Tâm trí cô né tránh việc hoàn thành vì một lý do nào đó.

“Thật vui khi gặp cô Rachel, tôi hy vọng sẽ thấy cô tại đám cưới, cô sẽ đến chứ?” Jeanne Louise hỏi.

Rachel kéo bản thân ra khỏi những dòng suy nghĩ và ngạc nhiên nhìn xung quanh. Mọi người đang thu dọn và chuẩn bị ra về. Dường như buổi tiệc đã kết thúc.

“Cô ấy chắc chắc được mời” Lissianna thông báo khi cô quay lại với họ “và tôi hy vọng cô ấy sẽ tham gia”.

“Nó phụ thuộc vào chuyện liệu chúng ta có vấn đề khác cần làm rõ hay không”. Marguerite nói. Trông có vẻ ưu tư, bà thêm vào “mặc dù, nếu chúng ta thay đổi diện mạo của cô như thế nào và gọi là cô là RJ thay vì Rachel thì gia đình Greg cũng không khó khăn gì nhận ra cô trên bản tin” cô gật đầu “Vâng, có lẽ chúng ta điều chỉnh được”.

“Tốt thôi” Lissianna nói chắc chắn. Cô ấy ôm Rachel “Tôi muốn cô có mặt ở đó. Tôi nghĩ chúng ta sẽ là những người bạn thân với nhau. Giống như chị em trong nhà”.

Rachel mỉm cười nhưng cô không bỏ qua cái nhìn trao đổi giữa Marguerite và Lissianna. Cô thật sự phải bắt Etienne dạy cô việc đọc ý nghĩ. Cô cảm thấy chắc rằng cuộc đàm thoại im lặng đang diễn ra ở đây quan trọng hơn nhiều những lời được nói ra.

“Chết tiệt!” Rachel ném phịch cốc máu xuống và nhìn trừng trừng vào nó giận dữ. Cô chỉ không thể ăn nổi cái món đó. Cô cố để bản thân có thể nuốt vài ngụm nhưng hương vị quá kinh khủng và mùi thì hôi thối xộc thẳng lên đầu và khiến bụng cô cuồn cuộn lên

“Cô đang dần tốt hơn” Etienne quả quyết “Cô sẽ có thể kiểm soát được nó mà không gặp rắc rối nữa sớm thôi”.

Rachel nhìn anh, sau đó đứng dậy và bước tới cửa sổ bếp để nhìn ra ngoài bầu trời đầy sao. Cô đã không ra khỏi nhà hai ngày kể từ khi trở về từ buổi diễn, và cảm giác y như vài tuần trước đây. Cô bắt đầu bị khủng hoảng, bị nhốt trong nhà này cả ngày lẫn đêm chẳng có gì để làm ngồi việc đọc sách và cố gắng nuốt trôi máu. Cô phát bịnh với nó. Cô cần không khí trong lành. Cô cũng có thể tập vài bài thể dục chết tiệt. Những giấc mơ ướt át hằng đêm lại tiếp tục, nhưng vẫn không đạt được sự thoả mãn. Mỗi lần, chỉ trước khi Rachel đạt đến điểm mà cô muốn thì giấc mơ dừng lại đột ngột. Cô bị tổn thương.

“Tôi phải ra khỏi đây” cô thông báo, quay lại nhìn vào Etienne, như thể sự vỡ bờ của cô là do lỗi của anh. “Tôi cần không khí trong lành và tập thể dục và…tôi chỉ cần đi ra khỏi đây. Ngay bây giờ”.

Etienne im lặng vài phút. Lúc đầu anh trông rất miễn cưỡng nhưng sau đó lại gật đầu “Tôi có ý này. Chờ ở đây. Tôi sẽ trở lại ngay”.

Cau có, Rachel nhìn theo bóng anh vội vã ra khỏi phòng. Cô rất sợ anh sẽ cho cô một chuyến đi ngắm trăng đêm dễ chịu, một cái gì đó thật khoan thai và trịnh trọng. Cô không muốn bình thản hay trịnh trọng. Cô cần một bài tập thể dục mướt mồ hôi và nóng nực để giải toả hết những ham muốn căng thẳng đang dần bòn rút cơ thể cơ. Nếu có ai đó đề nghị việc này trước khi cô bị biến đội, Rachel sẽ không bao giờ tin rằng cuộc sống của ma cà rồng lại có thể đáng chán như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.