Nguyên Nhược Ngữ

Chương 42: Lạ lùng




”Vâng.” Vẫn là một chữ, nhưng lại chứng minh quyết tâm của Chu Tử Mặc, hắn thật sự rất thích rất thích Tử Lan, ngay từ lúc còn rất nhỏ cô nhóc khả ái kia đã dung nhập vào tim của hắn, làm cho hắn không thể dứt bỏ được nữa.

Nàng giống như một miếng thịt trong tim hắn vậy, nếu như ngay cả tim của một người cũng bị mất, vậy hắn còn có thể tính là người sao?

“Đã như vậy, có một số việc ta muốn nói cho con biết, cũng để cho con lựa chọn.” Gương mặt Mạc Tình Thương hơi bi thương, vì còn chưa nói ra lựa chọn đó, nàng đã biết quyết định cuối cùng của Chu Tử Mặc.

Mà quyết định kia lại không phải quyết định nàng muốn thấy! Nhưng nàng lại không có biện pháp nào khác, chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai bảo bối của nàng đi lên con đường không có lối về kia!

“Con biết rõ.” Giọng nói của Chu Tử Mặc lộ ra mấy phần kiên định, điều nên tới thì chắc chắn sẽ tới!

“Ngươi biết sao?” Trong lời nói của Mạc Tình Thương lộ ra một sự khiếp sợ, Chu Tử Mặc biết trên thân hắn có huyết mạch chi lực sao? Cũng biết hậu quả của giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực sao? Hắn biết tất cả?

Nếu là như vậy, hắn còn có thể nhịn không mở miệng rồi mới nói rõ tất cả, chỉ do phần ẩn nhẫn này thì hắn đã có tư cách giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực!

“Cũng không phải là biết hết, chỉ biết một phần như vậy.” Chu Tử Mặc nói rất tùy ý, nhưng Mạc Tình Thương lại nghe thấy khẩn trương trong giọng nói của hắn, xem ra một phần kia cũng không ít, nếu không hắn sẽ không phải luống cuống như này.

Nhưng ngay cả như vậy, Mạc Tình Thương cũng nghe được kiên định trong giọng nói của hắn, xem ra hắn vẫn kiên định muốn giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực!

Cũng đúng, hắn muốn đứng ở bên người Tử Lan cũng chỉ có lựa chọn giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực này, cho dù tương lai con đường này có bao nhiêu gian khổ cũng chỉ có thể đi tiếp, vì người hắn yêu là Tử Lan, đó nhất định sẽ là nữ nhân cả đời của hắn.

“Một khi con lựa chọn giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, nhất định phải đối nghịch với truyền nhân của Nhân Hoàng, vì mỗi vị Hoàng đến chỉ có thể có một truyền nhân!” Mạc Tình Thương nói cực kì bình thản, nhưng cũng khẩn trương như vậy, thậm chí Chu Tử Mặc còn thấy bàn tay mảnh khảnh thon dài của nàng hơi run run một chút. Chắc lúc này lòng của nàng cũng khẩn trương khác thường, dù sao Chu Tử Mặc cũng là nhi tử quý giá nhất của nàng!

Chỉ cần vừa nghĩ tới có lẽ con trai của mình sẽ bước lên cái lối không có đường về kia, di enđ.annnle,q u.yý9do=n nàng đã cảm thấy có lẽ quyết định bây giờ của mình là sai, trong tương lai nhất định nàng sẽ hối hận.

Nhưng. . .

Nàng phải để cho hắn bước lên con đường không lối về kia!

“Con biết.” Vẫn là giọng nói đạm mạc, lần này, đáy mắt Chu Tử Mặc không có một chút biến hóa, như đã lựa chọn tiếp nhận giác tỉnh Huyết mạch chi lực, có nhiều sợ hãi hơn nữa cũng chỉ uổng công.

Chỉ cần có Tử Lan ở bên cạnh hắn, cho dù ngày mai là ngày tận thế vậy thì như thế nào? Đêm nay có rượu đêm nay vui mừng, mà không cần biết vui buồn ngày mai!

“Truyền nhân của Nhân Hoàng tuyệt đối sẽ không cho phép sự tồn tại của con, con sẽ gặp phải đuổi giết vô tận!” Tiếng nói của Mạc Tình Thương như có một chút kích động, mà lúc đó cánh tay mảnh thon của nàng cũng hoàn toàn bắt được bả vai Chu Tử Mặc.

Ngay khi sau khi nói xong lời này, Mạc Tình Thương đột nhiên sững sờ, ngước nhìn nhi tử còn cao hơn mình một cái đầu này, khóe miệng Mạc Tình Thương toát ra vẻ khổ sở.

Thấm thoát ở nơi này, nhi tử đã lớn lên. . .

“Con biết.” Vẫn ba chữ này, vẫn là giọng điệu như vậy, nhưng ánh mắt kiên định không có xảy ra chút biến hóa nào. Vì vậy rốt cuộc Mạc Tình Thương hiểu rõ quyết tâm của hắn lúc này!

Chậm rãi buông bả vai Chu Tử Mặc ra, Mạc Tình Thương không nhịn được lui về phía sau một bước, trên mặt của nàng đã không có một tia huyết sắc, “Con thật sự đồng ý. . . giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực?”

“Đồng ý!” Không dừng lại chút nào, Chu Tử Mặc trả lời cực kì dứt khoát và vang dội, hắn cứ gắt gao nhìn chăm chú vào khuôn mặt tuyệt đẹp kia của Mạc Tình Thương như vậy, nhìn sắc mặt mất đi toàn bộ huyết sắc từng chút từng chút của nàng, trở nên vô cùng trắng bệch, trái tim bắt đầu hơi đau nhức.

Chậm rãi quỵ xuống đất, tiếng nói của Chu Tử Mặc lộ ra một cỗ tự trách, rồi lại kiên định như vậy, “Mẫu thân, nhi tử bất hiếu, nhi tử biết bước lên con đường kia sẽ mang đến số mạng gì cho cả nước Chu, cũng biết một khi bước lên con đường kia có lẽ trăm năm sau cũng không chăm sóc được người, nhưng. . . Nhi tử thật sự không thể mất đi Tử Lan, càng không thể nào nhìn nàng bị người khác ôm vào trong ngực, nếu không nhi tử nhất định sẽ điên! Mẫu thân, hãy thành toàn cho nhi tử!”

Run rẩy nâng tay của mình lên, sau đó vô lực để xuống lần nữa, Mạc Tình Thương nhắm chặt hai mắt, một giọt lệ đang chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt nàng, tiếng nói của nàng thê lương như vậy, “Muốn giác tỉnh huyết mạch Nhân Hoàng, cần cắt ngón giữa của mình, nặn ra chín giọt máu hòa với nước trong rồi uống máu và nước trong đã dung nhập đó.”

Đây là phương pháp giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực, phương pháp này chỉ có Nhân Hoàng và nàng biết. Bởi vì nàng đã từng là Thị nữ ..... mẫu thân của Tử Lan. . .

“Nhớ, phương pháp này chỉ có hiệu quả vào sinh nhật mười sáu tuổi của con!” Đột nhiên mở ra cặp mắt của mình ra, nhanh chóng nói xong câu đó, Mạc Tình Thương giống như cùng mất đi tất cả hơi sức, diê/ndànl'equydonn cặp mắt vốn sáng rỡ kia cũng ở lúc đó hoàn toàn mất đi tất cả sắc thái trở nên xám xịt, giống như lão nhân tuổi đã xế chiều.

Rốt cuộc nàng vẫn phải tự mình đưa nhi tử quý giá nhất của mình tới con đường không lối về này. . .

“Mẫu thân. . . giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực thật sự sẽ mất đi tất cả trí nhớ sao?” Vẻ mặt Chu Tử Mặc có hơi không tự nhiên.

“Ừ, đây là quy định trong trời đất, muốn lấy được một thứ gì đó nhất định sẽ mất đi một ít thứ khác. Nên biết, có được tất có mất. Rất nhiều thứ, sao có thể có được dễ dàng như vậy.” Mạc Tình Thương nhìn Chu Tử Mặc âm tình bất định, lời nói cực kì nghiêm túc.

Đáy mắt nàng toát ra từng chút mong đợi như vậy.

Cuối cùng, nàng vẫn không hi vọng Chu Tử Mặc đi giác tỉnh huyết mạch chi lực, nàng chỉ hi vọng con trai của nàng có thể bình an may mắn hạnh phúc hết cuộc đời này.

Nhưng nhất định muốn để nàng thất vọng!

“Con sẽ không quên Tử Lan!” Đột nhiên Chu Tử Mặc ngẩng đầu, sau đó nhìn về Mạc Tình Thương, ánh mắt của hắn cực kì sắc bén, đây là cam kết của hắn với mẫu thân, cũng là cam kết với lòng của mình!

Hắn. . . Tuyệt đối sẽ không quên Tử Lan, dù có giác tỉnh Huyết Mạch Chi Lực cũng sẽ không quên.

“Nhi tử ngốc, đây là định luật trời đất, là hoàn toàn không thay đổi. . .”

“Nếu như đây là định luật trời đất, thì sẽ liền phá quy luật của thế giới này!” Trong mắt Chu Tử Mặc chợt lóe lên kim quang, giống như ánh sáng mặt trời mọc, chói mắt rồi lại không chói mắt, nhưng cũng lấy một loại tốc độ vĩnh viễn không thay đổi từ từ dâng lên.

Nhìn Chu Tử Mặc như thế, Mạc Tình Thương hơi sững sờ, sau đó bi ai trong mắt bắt đầu tản đi một chút xíu, nụ cười ở khóe miệng cũng bắt đầu chậm rãi hiện lên.

“Ta tin con sẽ không quên Tử Lan, cũng tin con tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị truyền nhân Nhân Hoàng giết chết, vì con là con ta.” Mạc Tình Thương nói kiên định như vậy, một chút kim quang nhanh chóng trong mắt Chu Tử Mặc đã ảnh hưởng đến nàng, chính nàng cũng không biết lúc này sao nàng lại tin tưởng Chu Tử Mặc như vậy.

Nhưng mà cách nói mẫu tử liên tâm này cũng không phải là hư ảo toàn bộ, có lẽ nội tâm kiên định của Chu Tử Mặc thật sự đã ảnh hưởng đến Mạc Tình Thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.