Nguyên Nhược Ngữ

Chương 34: "Bạn"




A Ly bị Tống Tiểu Hổ cản đường như vậy, nhất thời càng tức giận, móng vuốt bén cào mặt đất mấy cái, một hỏa cầu mang năng lượng hệ lửa lớn gấp mấy lần hỏa cầu trước từ từ thành hình.

Lăng Hạ nhanh chóng xông tới ôm lấy cổ A Ly, vừa xoa đầu nó vừa nhỏ giọng an ủi: “A Ly ngoan, đừng vội, hắn không phải kẻ địch. . . . . .” A Ly được Lăng Hạ trấn an dần dần tỉnh táo lại, nhưng vẫn nhìn chằm chằm hai người trên cây, cổ họng lầu bầu rầm rì cảnh cáo.

Tống Tiểu Hổ có chút mê mang nhìn động tác của Lăng Hạ, tại sao hắn lại cảm thấy động tác cùng nét mặt của thanh niên trước mắt lúc nói chuyện lại quen thuộc như vậy? Rất giống, rất giống một người. . . . .

Không đợi hắn nghĩ ra đáp án, Bích Vân đúng lúc lấy tay hắn, ngẩng đầu lên nét mặt lã chã chực khóc nói: “Cứu mạng! Người đàn ông muốn vô lễ với ta!”

Y phục bị lửa thiêu lộ ra một phần lớn da thịt trắng nõn cùng một ít đường cong bộ ngực, cộng thêm mùi phấn thơm, Tống Tiểu Hổ dù sao cũng mới mười bốn tuổi, mặt liền đỏ, tiện tay đặt Bích Vân trên cây ngăn trước mặt nàng nói: “Nàng nói có thật không?”

“. . . . . .” Nhân vật chính ở trong truyện thiết định đích xác là loại dễ dàng đa tình với các em gái. . . . . . Nhưng mà dễ dàng đưa lưng về phía người xa lạ như vậy thật sự có thể sao?

Lăng Hạ e sợ hắn bị Bích Vân ám toán, vì vậy ngồi dậy cười nói: “Nếu điều nàng nói là sự thật, ngươi sẽ làm gì?”

Tống Tiểu Hổ sững sờ, rất nhanh bày ra tư thế công kích: “Sư phụ ta nói, nam nhân bắt nạt nữ nhân không phải người tốt! Vậy ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Cách bốn năm, nhân vật chính vẫn. . . . . . Ngu như vậy a! Căn cứ theo lời nói này của Tống Tiểu Hổ, có thể đoán được hắn đã thuận lợi lạy cao nhân phong cách thân sĩ làm vị sư phụ thứ hai, bởi vì Phong Thúc Minh không thể nào nói ra những lời này.

Lăng Hạ nhìn kỹ Tống Tiểu Hổ, thời gian bốn năm hiển nhiên hắn lớn lên rất nhiều, đã cao hơn chừng một cái đầu, gương mặt vốn béo múp míp dễ thương đã có đường cong đặc trưng tuấn lãng của phái nam, cộng thêm ánh mắt hết sức sáng ngời cùng cái đầu con nhím phách lối, ở đâu cũng không thể khiến người ta xem nhẹ. Trong lòng hắn thật vui mừng, không khỏi càng vội vàng, bốn năm như vậy, Ngự Chi Tuyệt đứa trẻ thối tha này đã biến thành dạng gì?

Hắn cố ý đứng trước mặt A Ly làm bộ phòng ngự hướng về phía Tống Tiểu Hổ nói: “Vậy ngươi cứ tới đây thử một chút a.”

Tiếng nói thả ra, một cỗ lực lớn liền xông về phía hắn. Lăng Hạ rét lạnh, đứa bé chết tiệt này, nói đánh là đánh, cũng quá nhanh đi? Hắn tiện tay nắm một tảng đá lớn ngăn trước ngực, dưới một kích của Tống Tiểu Hổ, hòn đá liền chia năm xẻ bảy, Lăng Hạ Thuấn Thân một cái tránh được công kích lưu lại, pháp khí phòng ngự trên người chống đỡ phần lực còn lại dao động vài cái, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Đứa bé chết tiệt này bây giờ sao lại khủng bố thế hả?

A Ly nổi giận gầm lên một tiếng, thiếu chút nữa nhào tới. Lăng Hạ vội vàng ôm A Ly trấn an, Tống Tiểu Hổ thật đúng là lỗ mãng, nếu mình thật sự là kẻ địch, dù bây giờ hắn lợi hại hơn trước rất nhiều, nhưng đấu với ma thú tuyết viêm cấp tám hoàn toàn biến hình vẫn chênh lệch không ít, khó trách trong truyện lúc đầu nhân vật chính thường bị thương, chỉ là, sau khi bị thương thường thường sẽ tăng cấp bậc.

Nhìn Tống Tiểu Hổ đã hoàn toàn rời khỏi phạm vi công kích của Bích Vân, Lăng Hạ đứng thẳng người cười nói: ” Tiểu Hổ ngu ngốc! Trước khi xuống tay không thể làm rõ chân tướng sự tình sao?”

Tống Tiểu Hổ nghe hắn gọi danh tự của mình, cũng cả kinh, thuận thế trượt về phía sau hơn một trượng, nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu nghi ngờ nói: “Rốt cuộc ngươi là ai? Sao biết tên của ta?”

Thân thể này từ mười ba mười bốn tuổi đến giờ mười bảy mười tám tuổi, từ nhỏ đến trưởng thành, khó trách Tống Tiểu Hổ không nhận ra được. Lăng Hạ cười nói: “Ta là Lăng đại ca, Lăng Hạ, đệ không nhớ ta sao?”

Hắn vừa nói xong những lời này xong, ánh mắt Tống Tiểu Hổ liền kinh ngạc trợn tròn, miệng mở to cũng quên khép lại. Hắn dò xét Lăng Hạ cẩn thận, quả nhiên, ngay cả tướng mạo cũng thay đổi rất nhiều, nhưng ý cười nhàn nhạt ấm áp giữa lông mày lại giống Lăng đại ca như đúc. . . . . .

Lăng Hạ nhìn lên cây, Bích Vân đã không thấy tung tích, tiểu cô nương này lẩn đi thật sự rất mau. . . . . . Chờ hắn dời mắt lên người Tống Tiểu Hổ lần nữa thì thiếu chút nữa bị vẻ mặt của hắn làm giật mình.

Nhân vật chính cả người hào quang đó, ngựa đực tương lai mạnh mẽ hùng dung đó, lúc này lồng ngực phập phòng kịch liệt, đôi mắt ngấn lệ gắt gao cắn môi, nét mặt vậy giống hệt đứa bé muốn gào khóc: “Huynh…huynh không phải đã chết rồi sao? Bọn họ đều nói huynh chết. . . . . .”

Trong lòng Lăng Hạ mềm nhũn, không nhịn được đi lên trước vuốt vuốt đầu con nhím, quả nhiên cao hơn, tay đã phải giơ rất cao. . . . . . Hắn cười nói: “Ta không chết.”

Hắn đơn giản nói cho Tống Tiểu Hổ một lần, chỉ nói năm đó mình được một vị cao nhân cứu, đi theo hắn bốn năm, gần đây mới tỉnh lại .

Lúc này Tống Tiểu Hổ mới nhớ tới thiếu nữ kia, nhưng chung quanh đã trống rỗng , nơi nào còn bóng dáng cô gái kia? Hắn nghi ngờ hỏi: “Lăng đại ca, vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao nàng nói huynh cái đó. . . . . . Vô lễ với nàng?”

Lăng Hạ vừa bực mình vừa buồn cười vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Về sau không được lỗ mãng như vậy! Vị Bích Vân cô nương kia không phải dễ chọc vào, sau này đệ thấy nàng cũng phải cẩn thận một chút. Mà, sao đệ lại ở đây? . . . . . . A Tuyệt đâu?”

Tống Tiểu Hổ ngượng ngùng lộ ra hai má lúm đồng tiền: “Đệ thấy nàng thật đáng thương liền tin, Phong Lạc sư tỷ trúng một loại độc kỳ lạ, cần máu của một loại ma thú rất hiếm thấy làm thuốc dẫn, đệ cùng A Tuyệt, còn có mấy sư huynh đệ tới nơi này bắt chủng ma thú đó. Vừa rồi chúng ta phát hiện tung tích của nó, lúc đuổi theo liền mất dấu, ma thú này chạy mất.”

Hắn dừng một chút lại chần chờ nói: “Lăng đại ca, đệ cảm thấy A Tuyệt thay đổi rất nhiều, nhưng không nói được. . . . . . Huynh tốt nhất nên khuyên cậu ấy một chút.”

Bên trong nội tâm Lăng Hạ sướng vãi, hắn chính là vì điều này nên mới xuyên trở lại, được chứ? Ngay cả Tống Tiểu Hổ thần kinh thô này cũng phát hiện, Ngự Chi Tuyệt thật là một đứa bé khiến người ta quan tâm chết đi!

Trong sách, từ nhỏ lúc Ngự Chi Tuyệt chạy trốn đến lúc trở thành người ma tu đạo là lúc mười bảy tuổi, cho nên, tất cả còn kịp!

“A Tuyệt ở đâu?” Lăng Hạ không kịp chờ hỏi, bây giờ hắn muốn lập tức gặp đứa bé làm người ta thương tâm đến chết này, đánh hắn hai cái!

Tống Tiểu Hổ bọn họ ở trong một khách sạn nhỏ, còn có mấy đệ tử, bọn họ cũng coi như là đệ tử trẻ tuổi ưu tú nhất Phái Thiếu Dương, dù sao chủng ma thú này không dễ bắt chút nào. Lăng Hạ cảm thấy gương mặt mình sau nhiều năm thay đổi rất nhiều, những người đó nhất định không nhận ra mình, huống chi năm đó hắn chỉ tính một đệ tử râu ria Vô Danh, cũng yên lòng lớn mật đi theo Tống Tiểu Hổ.

Dọc theo đường đi, A Ly tiêu trừ địch ý với Tống Tiểu Hổ rất nhanh, thân thể của Tống Tiểu Hổ có năng lượng mạnh mẽ tương đồng hấp dẫn nó, Mệnh cách Tống Tiểu Hổ đúng là đặc biệt tốt. Lăng Hạ nhìn một người một thú vừa rồi còn như kẻ thù bây giờ đã là bạn tốt, trong lòng không khỏi buồn cười.

Đến khách sạn, quả nhiên đám người Ngự Chi Tuyệt vẫn chưa về. Phòng của Ngự Chi Tuyệt ở tận cùng bên trong lầu hai, Tống Tiểu Hổ một bộ đại nhân mời Lăng Hạ ngồi xuống trước, hắn đi xuống kêu tiểu nhị làm chút thức ăn, A Ly trải qua một phen biến thân tiêu hao năng lượng cũng đói thảm, nhảy lên người Tống Tiểu Hổ theo hắn đi xuống.

Chờ lúc trong phòng chỉ còn lại Lăng Hạ, trong lòng hắn đột nhiên có chút khẩn trương, tâm thần bất định mở cửa sổ ra để gió mát phía ngoài thổi tới, lúc này mới đã tốt hơn một chút.

Gặp lại Ngự Chi Tuyệt nên mở lời thế nào đây? Nói là “A Tuyệt, nhìn thấy ta có ngoài ý muốn không?” Hay là nói giỡn “Ta không có chết ha ha, đã nói ta sẽ không chết.” đây?

Có vẻ không quá thích hợp. . . . . .

Cửa đột nhiên mở ra, Lăng Hạ cho là Tống Tiểu Hổ lên, liền mỉm cười xoay người, chống lại một đôi mắt xếch phong hoa vô song. Hắn lập tức ngây ngẩn cả người, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.

Sá! Hắn còn chưa nghĩ ra lời dạo đầu a!

Đối mặt với gương mặt xa lạ lại quen thuộc cũng hết sức bình tĩnh, thậm chí không nhìn ra một chút gợn sóng nào, chỉ là, con ngươi hình như rụt lại.

Môi Lăng Hạ động mấy cái, nhất thời cái gì cũng nói không được, chỉ có thể mỉm cười nhìn Ngự Chi Tuyệt.

Đã không thể gọi là đứa bé. . . . . . Ngự Chi Tuyệt bây giờ dường như đã cao bằng hắn, tóc đen dài tùy ý buộc sau ót bị gió thổi khẽ tung bay, một đôi mắt xếch sáng chói mắt, không chớp mắt nhìn mình chằm chằm, chuyên chú dường như không ai dám nhìn thẳng.

Nhìn bề ngoài, bốn năm này, đứa nhỏ này lớn lên rất tốt. . . . . .

Hồi lâu sau, Lăng Hạ cười nói: “A Tuyệt, ta đã trở về.”

Không khí giống như ngưng trệ, Ngự Chi Tuyệt từ từ đi tới, chỉ là, mỗi một bước đều mang mấy theo phần cẩn thận, giống như sợ thức tỉnh một giấc mộng.

Hắn cứng đờ đưa đôi tay ra, thử chạm vào mặt Lăng Hạ, giống như muốn xác nhận hắn có phải thật hay không phải.

Khóe miệng Lăng Hạ giương nhẹ cũng không tránh, giọng nói không khỏi nhẹ hơn, nhỏ giọng nói: “Ta đã trở về.”

Ngón tay thon dài mà đẹp mắt chạm lấy gò má hắn, lại hơn cả băng, Lăng Hạ không tự chủ được rùng mình một cái, ánh nến lúc này cũng run lên, phát ra mấy tiếng tí tách, dường như muốn tắt đến nơi.

Bạn đang �

“A Tuyệt?” Lăng Hạ hơi lo lắng, hiển nhiên, năng lượng hệ nước trên người Ngự Chi Tuyệt vì tâm tình chủ nhân không bình ổn nên kích động, mang theo hơi lạnh tận xương cốt.

Bỗng nhiên, Lăng Hạ cảm thấy cả người căng chặt, trước mặt bỗng tối sầm, thậm chí còn nghe được tiếng xương kêu “Rắc rắc”vì đối phương trong nháy mắt dùng lực quá lớn mà ôm, không khí trong lồng ngực cũng bị ép ra ngoài. Hắn đau không nhịn được rên rỉ nhẹ một tiếng, có chút dở khóc dở cười, thế nào lại vậy. . . . . . Đứa nhỏ này quá kích động đi?

Ngự Chi Tuyệt siết chặt cả người hắn kể cả hai tay vào trong ngực mình, chặt đến nỗi ngay cả hít thở cũng khó khăn, dường như động cũng không thể động.

Lăng Hạ chỉ có thể cảm thấy nhịp tim dồn dập của Ngự Chi Tuyệt cùng hô hấp thổi lất phất lên mặt hắn.

Thật đúng là kỳ lạ a, thuộc tính đứa nhỏ này rõ ràng là hệ nước nhưng sao hô hấp lại nóng như vậy. . . . . .

“A Tuyệt?” Lăng Hạ rất muốn nói chuyện, nói, hai người dán như vậy không nóng sao?

Hắn khó khăn di động, nhìn gò má Ngự Chi Tuyệt gần trong gang tấc, tinh sảo quả thật làm cho người ta giật mình, hắn thậm chí cảm thấy hàng lông mi đậm dầy của đối phương quạt trên mặt hắn. Tự đáy lòng hắn dâng lên một loại huynh trưởng kiêu ngạo, hắn chắc chắn sẽ kéo hai đứa bé này trở về! Để hắn cùng nhân vật chính sóng vai làm bá chủ Dị Giới!

Nét mặt Ngự Chi Tuyệt mặc dù vẫn cứng rắn, nhưng thân thể lại run rẩy, không dễ phát hiện mà run rẩy.

Lòng Lăng Hạ đột nhiên xụi xuống trình độ không thể tưởng tượng nổi, hắn dùng lực rút hai cánh tay ra ôm lấy Ngự Chi Tuyệt, mỉm cười nhẹ giọng nói: “A Tuyệt, ta đã trở về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.