Nguyên Nhược Ngữ

Chương 27: Chuyện của bạn A, bạn B và bạn C




Bởi vì Tinh Hồn vừa mở mắt nói được vài câu rồi lại ngất đi khiến cho Tàng Tử Đan không khỏi lo lắng. Còn Thiên tuyết miêu tuy rằng cũng rất lo cho tình trạng của Tinh Hồn, thế nhưng tâm trí so với Tàng Tử Đan thì kiên định hơn một bậc, liền nói:

- Tiểu nha đầu, hắn bởi vì kiệt sức mà ngất đi. Để hắn nghỉ ngơi một thời gian thì tự khắc sẽ tỉnh lại thôi.

Nghe Thiên tuyết miêu nhắc nhở, Tàng Tử Đan lập tức xem qua một lần. Quả nhiên đúng như Thiên tuyết miêu nói, hơi thở bình thường, khí huyết đều đặn, ngoại trừ vết thương ngoài da ra thì không còn tổn thương nào khác.

Trước mắt phải xử lý vết thương bên ngoài của Tinh Hồn. Tàng Tử Đan lại tiếp tục lấy ra một bình linh dược. Đây là linh dược bôi ngoài da, giúp cho vết thương nhanh chóng lành lại. Sau khi bôi linh dược xong, Tàng Tử Đan lấy ra một dải khăn màu trắng, quấn lên người Tinh Hồn.

Sau khi hoàn tất, Thiên tuyết miêu vừa nhìn vào thì gương mặt giật mình, sau đó vài giây không nhịn được liền cười phá lên, nói:

- Nha đầu thối, ngươi đang chữa thương cho hắn hay là đang ướp xác hắn thế?

Quả thực, nhìn Tinh Hồn lúc này mà nói, ngoại trừ chừa lại mắt và mũi ra, toàn thân đều quấn vải trắng, không khác gì một xác ướp cả. Tàng Tử Đan nghe Thiên tuyết miêu trêu chọc, khuôn mặt không khỏi đỏ ửng lên. Bình thường khi nàng bị các vết thương ngoài da thì đều là được người khác băng bó giúp, thế nên việc băng bó cho Tinh Hồn chính là lần đầu tiên. Và thành quả chính là xác ướp trước mặt.

Tàng Tử Đan thẹn quá thành giận, liền đạp một cước thật mạnh vào bàn chân Thiên tuyết miêu, khiến nó một phen đau đớn. Đây là lần thứ hai nó ăn đau đớn dưới tay thiếu nữ này. Đúng là chọc ghẹo nữ nhân đúng là nguy hiểm, cơ mà cũng… rất vui ấy chứ.

Thiên tuyết miêu ngưng cười, trở lại bộ dạng nghiêm túc, nói:

- Nha đầu, ngươi đỡ hắn lên lưng miêu gia ta, sau đó quay trở lại chỗ lão già Kiều An. Vừa nãy gấp quá nên quên mất lão.

Tàng Tử Đan gật đầu, sau đó đỡ Tinh Hồn, mở ra chân nguyên vũ bay lên lưng Thiên tuyết miêu. Nhìn ngoại hình của hắn khá nhỏ con, thế nhưng Tàng Tử Đan tốn không ít thời gian mới đưa hắn lên được lưng Thiên tuyết miêu.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Người đọc có tâm thì like FB!

Nửa khắc sau, Thiên tuyết miêu chở Tinh Hồn và Tàng Tử Đan trở lại chỗ mà cả hai tỉnh lại vừa nãy. Lúc này, lão giả Kiều An vẫn còn chưa tỉnh lại. Thiên tuyết miêu đi tới gần, đột nhiên thét lên một tiếng chói tai. Kiều An lập tức giật mình dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh.

Sau khi định thần lại thì mới nhận ra Thiên tuyết miêu đánh thức lão. Tuy rằng đã thoát khỏi vụ chấn động vừa rồi, nhưng lão cũng trúng phải một chút nội thương. Bây giờ lại bị đánh thức theo kiểu này, cho dù là lão thiên đi nữa cũng phải động nộ. Và hậu quả là… chỉ thấy Thiên tuyết miêu lại sưng lên vài cục u.

Đây là Kiều An chỉ dùng sức mạnh đơn thuần, thế nên Thiên tuyết miêu chỉ bị thương bên ngoài thôi, một hai ngày sau thì sẽ lành lại. Có điều, ăn mấy cú của Đại yêu chủ sơ kỳ đỉnh phong, một Yêu chân nho nhỏ đương nhiên nhận không ít đau đớn.

Dạy do Thiên tuyết miêu một bài học xong, Kiều An liền nhún người bay lên lưng nó. Và khi nhìn thấy Tinh Hồn đang trong tình trạng bị… ướp xác thì lão ta thần tình cũng giống như Thiên tuyết miêu vừa nãy, không nhịn được mà ôm bụng cười phá lên.

Nếu như là Thiên tuyết miêu thì Tàng Tử Đan còn có thể đánh đấm vài cái, chứ đại tiền bối như Kiều An thì Tàng Tử Đan chỉ biết im lặng, gương mặt đỏ hồng cả lên, ngồi thu lại, đầu nhìn xuống dưới, nhìn nàng lúc này thực sự đáng yêu vô cùng.

Một lúc sau, lão giả Kiều An ngưng không trêu chọc nàng nữa, quay sang bảo Thiên tuyết miêu đưa cả ba trở về yêu huyệt của lão. Bởi vì không gấp gáp nên Thiên tuyết miêu cứ từ từ mà đi. Lão giả Kiều An lúc này xem xét tình trạng của Tinh Hồn. Quả thực lúc này trong đầu lão có rất nhiều câu hỏi, nếu không phải Tinh Hồn đang ngất thì lão đã dồn dập hỏi rồi.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********** Người đọc có tâm thì like FB!

Những cơn gió lạnh thấu xương vẫn thổi rít lên tại Hàn băng ngục. Lúc này, Thiên tuyết miêu đã đưa ba người Tinh Hồn, Tàng Tử Đan và Kiều An đến yêu huyệt. Chỉ thấy yêu huyệt này là một động băng khá lớn, cao đến hơn mười thước.

Đặt Tinh Hồn trên băng sàn, Kiều An tiến hành xem xét nội thể Tinh Hồn qua một lượt. Tàng Tử Đan thì đi ra bên ngoài cùng với Thiên tuyết miêu, bên trong chỉ còn lại Kiều An và Tinh Hồn vẫn còn đang bất tỉnh.

Khi tháo băng trên người Tinh Hồn xuống, Kiều An gương mặt liền có một phen giật mình. Khi trên đường trở về yêu huyệt của lão, Tàng Tử Đan đã kể lại cho lão biết, Tinh Hồn bị vết thương ngoài da rất nhiều. Nhưng mà bây giờ, thân thể Tinh Hồn lại giống như một khối bạch ngọc, hoàn toàn không có một vết trầy xước nào cả.

Làn da này so với nữ tử còn trắng trẻo hơn rất nhiều. Nói hắn là một tên công tử bột thì không sai chút nào đâu. Tuy rằng đã được bôi linh dịch bên ngoài, nhưng tốc độ phục hồi này quả thực khiến Kiều An rất bất ngờ.

Và đương nhiên, bất ngờ chưa dừng lại ở đây. Khi Kiều An dùng thần thức kiểm tra nội thể Tinh Hồn, chỉ vài giây sau lão liền giật mình, mồ hôi hột túa ra trên trán, sau lưng một mảng mồ hôi. Lão cảm nhận được, trong thân thể Tinh Hồn có chứa một cỗ lực lượng thần bí nào đó, nếu như không phải kịp thời rút lui thì có lẽ lão đã bị cái lực lượng thần bí này phản phệ thần trí rồi.

Người thiếu niên trước mặt Kiều An khiến cho lão rất hiếu kỳ. Làm sao một võ giả nho nhỏ này lại mang trong mình một cỗ lực lượng thần bí cực mạnh đến như vậy. Có thể nào là liên quan đến vụ chấn động lúc trước.

Bỗng lúc đó, Tinh Hồn thần trí cũng dần hồi tỉnh, đôi mắt từ từ mở ra. Bởi vì đầu óc còn hơi choáng váng nên phải một lúc sau hắn mới nhìn rõ được tình huống xung quanh. Chỉ thấy trước mặt mình là một cái mục diện rất quen thuộc, không phải Kiều An thì ai vào đây. Hiện tại bản thân đang ở trong một cái băng động. Đờ người ra vài giây, Tinh Hồn thanh âm còn hơi mệt mỏi, từ từ nói:

- Ta đang ở đâu đây?

Tuy rằng đang có rất nhiều điều muốn hỏi Tinh Hồn, nhưng Kiều An tạm thời vẫn chưa muốn hỏi hắn. Vài giây sau liền trả lời:

- Ngươi đang ở trong yêu huyệt của ta.

Tinh Hồn nhẹ gật đầu. Đưa mắt nhìn một lượt, mày kiếm bỗng nhíu lại, hỏi:

- Tàng Tử Đan và con mèo ngốc kia đâu?

- Đang ở bên ngoài. À mà trước tiên ngươi thay y phục vào rồi hẵn tính tiếp.

Nghe Kiều An nói xong, Tinh Hồn lúc này mới nhận ra, hiện tại trên người mình không có lấy một mảnh vải che thân. Tuy rằng cùng là nam nhân với nhau, nhưng không mặc gì trên người thì cũng có chút khó chịu.

Lấy ra từ Huyền tiên các một bộ hắc y thay vào. Sau khi thay xong, hai người Tinh Hồn đi ra bên ngoài gặp Tàng Tử Đan. Tinh Hồn mặc trên người bộ y phục màu đen, so với y phục trước đây không có quá nhiều khác biệt. Khác biệt duy nhất, đó là khí thế so với trước đây đã thay đổi. Không thu liễm cũng không bạo phát, quả thực khiến người ta khó lòng phán đoán được thực lực chân chính của hắn đang ở mức nào.

Sự thay đổi này, ngay cả Đại yêu chủ như Kiều An cũng cảm thấy bất ngờ. Thiếu niên này không biết đang cất giấu bao nhiêu bí mật. Giống như những người đã từng tiếp xúc với Tinh Hồn, Kiều An lúc này đã bị hắn thu hút.

Nhìn thấy Tinh Hồn bình an vô sự, Tàng Tử Đan không giấu được sự vui mừng, chạy tới ôm lấy Tinh Hồn, thút thít nói:

- Cảm ơn trời phật, cuối cùng huynh cũng đã tỉnh. Huynh có biết lúc nhìn thấy huynh nằm trên vũng máu, trong lòng muội nóng như lửa đốt.

Tinh Hồn không khỏi bất ngờ. Hắn và Tàng Tử Đan gặp nhau chưa lâu, tuy rằng cũng trải qua một số biến cố, nhưng chẳng ngờ nàng lại lo lắng cho mình đến như vậy. Ngẩn người ra một lúc vì bất ngờ, Tinh Hồn sau đó liền mỉm cười, xoa đầu nàng giọng điệu nhẹ nhàng nói:

- Ta không sao rồi, nàng không cần lo lắng.

Vừa nói, đồng thời Tinh Hồn từ từ đẩy nàng ra khỏi người mình. Tuy rằng hắn không biết trong đầu Tàng Tử Đan đang nghĩ gì, nhưng hành động thân mật như thế này thì nội tâm hắn không muốn cho lắm. Thực sự mà nói thì, trong lòng Tinh Hồn cũng rất có hảo cảm với Tàng Tử Đan, nhưng chỉ ở một giới hạn nhất định. Cho dù là bất cứ ai đi nữa, hắn cũng không cho phép giới hạn này bị phá vỡ. Dù là Tàng Tử Đan, Nhậm Phi Yến hay là Tống Tử Lạc đi nữa thì đồng dạng cũng như vậy.

Sau đó Tinh Hồn quay sang nhìn lão giả Kiều An, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, lãnh đạm nói:

- Điều kiện thứ hai, ta đã hoàn thành. Bây giờ ngươi có thể đưa ta đến chỗ Truyền tống trận được rồi chứ?

Việc thứ hai mà Kiều An muốn Tinh Hồn làm chính là đi vào Hắc thủy trạch. Hiện tại đã làm xong, đương nhiên Tinh Hồn muốn đến chỗ của Truyền tống trận để tiến vào tầng thứ tư Luyện kim ngục. Nội tâm Tinh Hồn hiện giờ cực kỳ nóng bỏng, đương nhiên chính là từ tốc độ tiến cảnh cực nhanh của Trịnh Thần Không.

Từ khi trải qua chuyện Sở Tiểu Điệp và Tô Hân Nhi tử vong trước mặt hắn, thì hắn đã thề rằng, tuyệt đối hắn sẽ không thua kém bất kỳ một người nào. Cho dù kẻ đó có là nhi tử của lão thiên đi nữa, Tinh Hồn cũng sẽ tuyệt đối dẫm đạp xuống chân. “Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn”, câu nói này Tinh Hồn đã khắc cốt ghi tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.