Nguyên Nhược Ngữ

Chương 11: Thực hành hoá




“Đáng lẽ con phải thuyết phục cô ấy rằng cô ấy không phải đang mơ, con trai”

“Con biết” Etienne nói một cách nhẹ nhàng. Anh chưa bao giờ cảm thấy mẹ mình thật phiền. Bà ấy đã rất dịu dàng và tử tế với Rachel, phớt lờ lời bình luận về giấc mộng xuân và làm ra vẻ bà ấy đã không đi vào phòng ngay lúc ngượng ngùng đó. Đưa cho Rachel cái túi xách chứa đầy quần áo của cô lấy từ căn hộ, Marguerite đề nghị rằng Rachel có thể sẽ thoải mái hơn khi mặc quần áo của mình hơn là những đồ vứt đi của Etienne. Sau đó bà mời Rachel xuống nhà khi cô đã xong xuôi.

Kế đó, bà dẫn Etienne ra khỏi phòng, sự yên lặng của bà khi đi dọc theo hành lang đã cảnh báo anh rằng bà không chỉ là bực mình. Lúc này, trong phòng khách, anh cố gắng bào chữa cho mình. “Con đã cố gắng thuyết phục cô ấy đây không phải là một giấc mơ. Con đã làm thật mà.”

“Vậy rõ ràng là con đã thất bại,” Marguerite ngắt lời. “Ôi vì chúa, cô ấy nghĩ mình đang có một giấc mộng xuân!”

“Một giấc mộng xuân” Bastien lặp lại, giọng anh nửa buồn cười, nửa khó chịu.

“Tuyệt vời.” Lucern- bản photocopy của Bastien, ngoại trừ cao hơn- lấy ra cây bút và tập ghi chép từ túi quần và ghi nhanh một vài thứ gì đó.

Etienne liếc nhìn hai ông anh, và hít một hơi sâu bình tĩnh. Quay lại với mẹ, anh nói, “Cô ấy rất phản đối với ý nghĩ mình là một ma cà rồng. Ý con là, rất phản đối, mẹ à. Cô ấy bóp méo não của mình và làm méo mó suy nghĩ của mình một cách quái nhất, để tránh không chấp nhận nó”.

“Có thể anh đã không diễn giải nó một cách chính xác”.

Giọng nam trầm lắng khiến Etienne chú ý đến quầy rượu, và anh nhướng mày bất ngờ vì sự có mặt của cặp đôi đang đứng đó. Người đàn ông vừa nói, nhưng Etienne liếc nhìn chăm chú xung quanh và thấy em của anh trước. Cô luôn rất đẹp, nhưng lúc này, khi cô đi dọc căn phòng tiến về phía anh với thức uống trên tay, cô thực sự toả sáng. Đính hôn thật thích hợp với cô.

Etienne nhìn chăm chú về phía người đàn ông theo sau cô. Gregory Hewitt. Cao lớn, tóc sẫm màu, và điển trai, vị hôn phu của Lissianna mỉm cười chào anh.

“Anh không biết rằng hai em cũng đến.” Etienne nói. “Anh nghĩ hai em đang bận bịu với việc chuẩn bị cho đám cưới.”

“Không bao giờ là quá bận cho gia đình,” Lissianna thầm thì. Cô ôm chào anh. “Ngoài ra, em muốn gặp người bạn đời của anh.”

Etienne đột ngột mất hứng. Người bạn đời của anh đang chống đối anh từ răng cho đến móng tay- khi cô ấy không hoàn toàn hành xử kỳ dị như là cứ khăng khăng cho rằng đây là giấc mộng xuân và nhảy chồm lên anh.

“Như em đã nói,” Gregory nhắc lại, choàng tay quanh Lissianna. Cô buông Etienne ra và lùi lại. “Có thể đơn giản là anh chưa giải thích sáng tỏ.”

“Dĩ nhiên là anh ấy chưa,” Lissianna tán thành, mỉm cười. “Khi cô ấy hiểu được những lợi ích, cô ấy sẽ chấp nhận thôi.”

“Anh đã nói với cô ấy về những lợi ích,” Etienne nhấn mạnh.

“Chắc rằng anh đã không nói tất cả với chị ấy.” Lissianna mỉm cười toe toét dường như làm dịu lại sự khó chịu của anh về việc cô đang nghi ngờ về khả năng của anh.

“Anh chắc rằng đã nói hết,” anh phản bác.

“Vậy để xem.”

Lissianna nhún vai và mỉm cười, nhưng nụ cười được hướng qua vai anh, làm anh nhận ra được sự hiện diện của một người khác- Rachel, dĩ nhiên rồi. Anh quay lại, và tròn mắt khi nhìn thấy cô trong quần áo của cô. Cô đã từng mặc quần tây, áo kiểu, và áo khoác phòng lab mà anh đã nhìn thấy hai lần khi cô ở nhà xác bệnh viện. Cô đã khoả thân, dùng tấm ga giường để quấn, hay mặc một trong số những cái áo của anh ở đây tại nhà anh. Nhưng lúc này, anh thấy mình đang há hốc khi nhìn vào chiếc quần jean bạc màu ôm sát và cái áo T-shirt chỉ vừa suýt soát tới hông mà cô đang mặc. Tóc cô được buộc nhổng lên kiểu đuôi ngựa và mặt cô không trang điểm. Nhìn tổng thể, cô trông như mới 18 tuổi. Một cô gái 18 tuổi gợi cảm. Etienne bị thu hút.

“Uhm, đây không phải là…ờ…” Rachel đứng lóng ngóng, khẩn trương kéo gấu áo nỗ lực để che đi eo của cô. “Cháu không cho rằng cô đã mang quần áo từ căn hộ của cháu về, phải không?”

“Cô xin lỗi, không, Mấy cái đó không đúng à?” Marguerite hỏi. Đứng đậy, bà tiến lại. “Đây không phải là quần áo của cháu à, nhưng cô đã lấy chúng ra từ tủ quần áo của cháu. Đây là những quần áo thường mặc mà cô có thể tìm thấy.”

“Vâng. Vâng, đây là quần áo của cháu,” Rachel nói hấp tấp. “Nhưng chúng đã cũ. Ý cháu là, cháu đã không mặc quần jean từ lúc tốt nghiệp, và rõ ràng là cháu đã không mặc vừa nữa.” Cô cau mày nhìn xuống và kéo áo xuống lần nữa. “Đáng lẽ cháu phải vứt bỏ chúng đi, thật đó, nhưng cháu thuộc dạng hay tích trữ những đồ vụn vặt.

“Không, cháu nhìn rất đẹp.” Marguerite nắm lấy tay cô và dẫn cô đến ghế sofa. Khi cô đã yên vị, bà vỗ về tay cô và nói, “Từ những gì Etienne nói, cháu dường như vẫn còn chút mơ hồ.”

“Cháu không phải là người lẫn lộn,” Rachel nói, dù cô không còn chắc trong trường hợp này. Giấc mơ này đã bị bóp méo siêu thực. Cô không chắc chuyện gì đã xảy ra nữa. Mơ? Ác mộng? Triệu chứng hoang tưởng do bị sốt? Hay do tác động xấu của thuốc?

“Ah, thế thì.” Marguerite mỉm cười. “Cháu có thể kể cho cô nghe chuyện cuối cùng trước khi tỉnh dậy mà cháu có thể nhớ được, chúng ta có thể bắt đầu từ đó.”

“Chuyện cuối cùng,” Rachel cân nhắc. Sự lập luận làm cô yên lòng. Marguerite đã không nhận bà ấy là một ma cà rồng hay khẳng định Rachel cũng vậy. Có lẽ mọi chuyện sẽ có cách giải quyết.

Cô đưa lưỡi lên chạm hàm răng trên, yên lòng khi thấy chúng vẫn hoàn toàn bình thường. Chuyện này chắc chắc là kết quả của những liều thuốc tai hại. Cô lơ đãng rờ lên ngực nơi mà chiếc rìu đã cắt đứt da thịt nhưng không còn lưu lại vết sẹo nào. Có thể lúc này cô đang hôn mê và những liều morphine tai hại ( thuốc giảm đau) đã làm cô có những giấc mơ quái lạ. Không hẳn là ác mộng. Những giây phút nóng bỏng trong phòng ngủ thì không tệ chút nào. Trên thực tế, theo ý cô phần tệ hại nhất là nó đã phải kết thúc một cách đột ngột – và chưa có sự thoả mãn nào.

“Chuyện cuối cùng cháu nhớ là…” cô lặp lại, gạt những suy nghĩ khác qua một bên. “Cháu đang ở chỗ làm việc lần đầu tiên sau khi bị bệnh một tuần.”

“Uh-huh.” Marguerite gật đầu khích lệ.

“Tony được nghỉ làm, và Beth bị trễ giờ.” Cô liếc nhìn và thêm, “gặp sự cố về xe.”

Marguerite lẩm bẩm vài điều tỏ vẻ cảm thông cho người chưa quen biết Beth và xe của cô.

“Fred và Dale, một đôi của đội cấp cứu, mang đến một crispy critter.”

“Một crispy critter?”

Rachel liếc nhanh về phía người đàn ông ngồi đối diện cô. Anh ta, giống như người đàn ông khi nãy, trông như một Etienne tóc nâu, nhưng nhìn có vẻ hơi cục cằn. Anh có một tập giấy mà anh đang ghi chép trên nó. Cô hiếu kì nhìn chăm chú vào cuốn sổ trên đầu gối anh và trả lời, “nạn nhân bị chết cháy.”

“Cô gọi họ là crispy critter à?” Bastien, người tóc nâu thứ nhất, hỏi một cách phiền muộn.

Rachel cố nén một tiếng thở dài. Thật rất khó để giải thích, nghe thì có vẻ thật máu lạnh với người ngoài nghành, nhưng Rachel cố thử.

“Sự chết chóc là một điều tàn nhẫn. Đôi khi chúng tôi dùng những cụm từ đó… như là, cơ bản là, để tách biệt chúng tôi ra khỏi những bi kịch đó. Mỗi một trường hợp là một bi kịch khác nhau, cho dù là người bị chết cháy hay bị đau tim. Mỗi một cá nhân đều được những người khác yêu thương và đau lòng cho họ. Chúng tôi nhận thức được điều đó, nhưng phải đẩy chúng ra khỏi tâm trí hoặc là không thể thực hiện được công việc.” Cô có thể đoán ra được qua những biểu hiện của mọi người xung quanh cô là họ đã không hiểu. Cô cho rằng có lẽ không một ai có thể hiểu được. Công việc của cô thật sự rất khó khăn, vừa về kỹ thuật lẫn cảm xúc. Cô và những người đồng nghiệp cố hết sức để tôn trọng người đã khuất, nhưng một số kỹ thuật đối phó…

“Vậy Fred và Dale mang nạn nhân bị chết cháy đến.” Người phụ nữ có mái tóc vàng nhắc lại.

“Vâng.” Rachel liếc nhìn hiếu kỳ về người phụ nữ đó và đến người đã lấy quần áo của cô. Hai người có thể là chị em sinh đôi chỉ khác nhau mỗi màu tóc. Sau đó cái nhìn của Rachel lần nữa trượt trên người Etienne và sự mơ hồ lại lấp đầy cô. “Vâng, một nạn nhân bị chết cháy trong vụ nổ xe. Fred và Dale rời đi, và tôi bắt đầu tiến hành với thi thể nạn nhân và nhận ra rằng những mảng da cháy như đang rụng ra giống như là nó không phải là da bị cháy mà chỉ là như một thứ gì bị thổi vào người anh ta do vụ nổ. Sau đó tôi nghĩ mình đã nhìn thấy ngực anh ta chuyển động. Nên tôi thử kiểm tra nhịp tim, nhưng khi tôi đang làm…” Cô ngập ngừng. Đây là đoạn mà mọi thứ trở nên u ám. Không phải vì cô không thể nhớ- Rachel sẽ không thể nào quên được cái rìu đã lún sâu vào người cô- nhưng bởi vì bây giờ không có vết sẹo nào và mọi thứ thật vô lý.

“Nhưng khi cô đang làm…” người đàn ông với cuốn sổ ghi chép nhắc lại.

“Cánh cửa của nhà xác mở sầm ra.” Cô ép mình phải tiếp tục. “Người đàn ông đã ở đó, mặc quần kaki, với áo choàng đi mưa. Anh ta mở cái áo mưa ra và khẩu súng được đeo một bên vai và cái rìu được đeo ở vai kia. Anh ta hét lên với tôi.” Cái nhìn chăm chú của cô ánh lên sự không chắc chắn đến Etienne, rồi dời ra nơi khác.

“Anh ta hét lên lùi ra sau, và rằng nạn nhân bị chết cháy là ma cà rồng. Sau đó anh ta xông lên phía trước, đưa lên chiếc rìu khi anh ta đến. Tôi nhận ra rằng anh ta muốn chặt đầu nạn nhận bị chết cháy, nhưng tôi không thể để anh ta làm như vậy. Tôi không chắc rằng người đàn ông này đã chết. Tôi di chuyển đến giữa họ, hi vọng rằng có thể dừng anh ta lại, nhưng anh ta đã giáng xuống. Anh ta không thể dừng lại, và cái rìu…”. Giọng cô kéo dài, cô đột ngột sờ vào nơi xương đòn gánh.

Sự im lặng ngự trị một lúc, sau đó Rachel hắng giọng và kết thúc, “Anh ta đã rất sợ hãi bởi những gì anh ta đã làm. Anh ta cố gắng giúp tôi, nhưng tôi đã quá bất ngờ và sợ hãi, sau đó tôi nghĩ rằng một ai đó bắt đầu đến nhà xác. Anh ta hoảng hốt và nói với tôi rằng sự trợ giúp sẽ đến ngay, nói rằng hãy sống sót, sau đó quay đi và biến mất.”

“Đồ con hoang,” Etienne thở mạnh. Anh quay sang những người xung quanh. “Con đã nói rõ ràng là chúng ta cần phải gọi cho cảnh sát và xác nhận rằng hắn đã bắt cóc cô ấy. Để họ nhốt hắn lại.”

“Nhưng anh ta đã không bắt cóc tôi,” Rachel nói.

“Chuyện đó không quan trọng,” Etienne yêu cầu. “Đó sẽ là lời nói của cô chống lại hắn, và một người nào đó đã nhìn thấy hắn vào bệnh viện với vũ khí. Họ sẽ tin lời cô”

“Nhưng anh ta đã không bắt cóc tôi,” cô nhắc lại.

“Không, hắn chỉ cố gắng để giết cô thôi,” anh trả lời châm biếm. Quay lại với mọi người xung quanh, anh thêm, “Chúng ta có thể nói cô ấy gọi điện thoại cho cảnh sát từ trạm điện thoại công cộng gần nhà và khai rằng cô ấy chỉ vừa thoát ra được, sau đó…”

“Tôi sẽ không làm chuyện đó đâu,” Rachel cắt ngang. “Tôi sẽ nói với cảnh sát rằng anh ta đã vô tình chém vào tôi khi đang nhắm vào anh, và anh ta có vẻ ân hận, nhưng tôi sẽ không nói rằng anh ta đã bắt cóc tôi. Đó là sự dối trá.”

Người chủ nhà cáu giận với sự bực tức. “Rachel, hắn ta đã cố để giết cô”

“Thật ra, không, anh ta đã không,” cô cãi lại. “ Đó chỉ là tai nạn”

“Được rồi, vậy hắn ta đã cố giết tôi,” anh gắt.

“Vậy, nếu anh là những con quỷ không linh hồn chuyên hút máu người như anh nói, thì ai có thể trách anh ta được khi anh ta cố giết anh!”

Mọi người há hốc mồm. Sau đó Marguerite bật cười lớn.

Etienne nhìn bà kinh ngạc. “Mẹ! Sao mẹ lại có thể cười chuyện đó?”

“Cô ấy thật thú vị, con yêu” bà bào chữa, sau đó quay lại và vỗ về bàn tay của Rachel. “Nó không phải là không có linh hồn, cháu yêu. Không một ai trong chúng ta không có. Và cả cháu nữa.”

Rachel nhìn bối rối. Marguerite rõ ràng là đã quyết định sẽ không thuyết phục cô, nhưng sẽ sử dụng phương thức khác. Bà nói, “Hãy để ta giới thiệu với cháu những đứa con của ta. Và dĩ nhiên cháu đã biết Etienne.”

“Và đây là con gái của ta Lissianna, và vị hôn phu của nó Gregory.” Maguerite mỉm cười khi bà hướng tay về phía bộ đôi, sau đó đợi cho Lissi và Greg bắt tay Rachel và chào đón cô. Bà tiếp đó xoay sang những người anh trai. “Và đây là những con trai cả của ta- Lucern và Bastien. Và hãy thôi cười khúc khích đi. Các con sẽ làm Rachel cảm thấy không thoải mái.”

“Uhm, xin lỗi,” Rachel cắt ngang, cô khó hiểu nhìn Marguerite. “Có phải cô nói các con của cô?”

“Vâng.” Marguerite mỉm cười.

“Nhưng mà cô quá trẻ để…”

“Cảm ơn, cháu yêu.” Marguerite ngắt lời bật cười. “Nhưng cô lớn tuổi hơn rất nhiều so với ngoại hình.”

Rachel nheo mắt. “Lớn hơn bao nhiêu?”

“Cô đã 736 tuổi rồi.”

Rachel chớp mắt, sau đó hắng giọng. “736?” cô lặp lại.

“Đúng,” Marguerite gật đầu.

Rachel cũng gật đầu.

Và mọi người đều gật đầu.

Sau đó Rachel lắc đầu, nhắm mắt lại, và Etienne rõ ràng nhận ra được những từ “Mình đang nằm mơ. Nhưng bây giờ thì đã trở thành ác mộng nữa rồi.”

Với sự ngạc nhiên của Etienne, mẹ anh bật cười thành tiếng lần nữa và lại vỗ về tay cô. “Đây không phải là giấc mơ. Hay là ác mộng. Hay là giấc mộng xuân,” bà giải thích. “Tất cả đều đang xảy ra. Chúng ta – mặc dù chúng ta không quan tâm lắm đến cụm từ- ma cà rồng, và cô thật sự là đã 736 tuổi rồi.”

“Cháu hiểu.” Rachel gật đầu lần nữa, lại nhắm mắt lại và lắc lắc đầu.

Cô chớp mở mắt ra và cô hét lên bất ngờ vì đau khi Marguerite với tới và nhéo cô. “Cháu không đang mơ” người phụ nữ đó nói. “Cái nhéo đó sẽ làm cháu tỉnh dậy. Tất cả mọi thứ đều đang xảy ra. Chúng ta là ma cà rồng. Và bây giờ thì cháu cũng như vậy.”

“Cô nói cứ như đây là một việc tốt,” Rachel lẩm bẩm. Sau đó cô thêm, “Cả gia đình này đều điên hết rồi”

“Nếu Bastien có thể giải thích theo khía cạnh khoa học của nó.” Greg bỗng nhiên nói. Anh mang một dáng vẻ cảm thông làm Etienne nhớ lại bản thân Greg cũng vừa mới trải qua những chuyện như thế này.

“Được thôi.” Bastien đứng dậy và di chuyển đến để ngồi cạnh Rachel trên ghế sofa. Etienne quan sát Marguerite đứng dậy và đi đến quầy bar để xem xét tủ lạnh. Anh đoán rằng mẹ mình đang thưởng thức thức uống từ kho dự trữ máu của anh. Anh e rằng đã không có ai dừng lại để ăn trước khi đến đây. Mọi người đều lo lắng về vấn đề này. Sự hiểu biết và ám ảnh của Pudge là điều đe doạ cho mọi người.

“Cô thấy đó,” Bastien bắt đầu, nắm lấy tay Rachel và mỉm cười với cô một cách mà Etienne đã không chú ý. “Ma cà rồng là một cụm từ mà chúng tôi đã không chọn. Nó đã được áp đặt cho chúng tôi, và chúng tôi phải chấp nhận tính thiết thực của nó khi hành xử với những người bình thường— ý tôi là những người không phải là ma cà rồng. Nhưng cụm từ đó không hẳn là đã chính xác.”

“Nó không?” Rachel cảnh giác.

“Không, ít nhất là trong cái cách mà ma cà rồng được biết đến. Chúng tôi không phải bị như vậy do bất kì lời nguyền rủa nào,” Bastien giải thích, “hay do Chúa trời loại bỏ chúng tôi. Do đó những biểu tượng tôn giáo không có ảnh hưởng gì đến chúng tôi cả.”

“Tôi hiểu rồi,” Rachel nói chậm rãi.

“Chúng tôi không bị ám bởi ma quỷ, người mà làm méo mó khuôn mặt và người ăn hay vui thích với sự tra tấn con người.”

“Uh-huh.”

“Có sự giải thích khoa học và căn cứ cho tình trạng của chúng tôi”

Điều đó làm cô chú ý. Cô đang lắng nghe, Etienne nhận ra được và cảm thấy bớt căng thẳng.

“Cô thấy đó, tổ tiên của chúng tôi đã có từ rất lâu đời,” Bastien giải thích. “Họ có từ trước thời La Mã, trước khi chúa Giê-su sinh ra. Và thật ra là trước khi sử sách được ghi chép lại.”

“Oh?” Rachel lần nữa nhìn không chắc lắm.

“Đúng vậy. Quê quán nguyên thuỷ của chúng tôi là một nơi mà một số người nhắc đến Atlantis.”

“Ah.” Từ ngữ điệu giọng nói của cô, Etienne biết rằng Bastien làm cô mơ hồ lần nữa. Vẻ nghi ngờ lại thể hiện ra trên mặt của cô.

“Những nhà khoa học của chúng tôi ở đó đã rất tiến bộ. Họ phát triển…à, giải thích đơn giản nhất là, đại loại là siêu vi sinh trùng.”

“Siêu vi sinh trùng?” Cô thả lỏng, trở lại với cơ sở khoa học xác thật lần nữa.

“Đúng vậy. Và họ đã kết hợp nó với một số công nghệ sinh học phức tạp để tạo ra siêu vi sinh trùng chuyên biệt hoạt động như những ký sinh trùng lành tính.”

“Ký sinh trùng?” Lúc này Bastien rõ ràng đã làm cô hứng thú, và Etienne cảm thấy niềm hy vọng của mình đang dâng lên rằng cô ấy sẽ chấp nhận mọi chuyện đã xảy ra.

“Đúng vậy. Chúng hấp thụ máu mà chúng ta tạo ra.”

“Vậy thí nghiệm khoa học đã vượt ra ngoài vòng kiểm soát?” cô hỏi rõ, thả lỏng người một chút khi Bastien gật đầu. “Nhưng những siêu vi sinh trùng như thế nào để vào người các anh?”

“Chúng được xem xét kỹ càng để giới thiệu,” Anh thừa nhận. “Cô thấy đó, chúng được công nghệ hoá để sinh sống trong đường máu và giúp phục hồi những hư hại do chấn thương gây ra- có thể nói chúng giống như những bác sĩ phẫu thuật hiển vi đang làm việc ở bên trong. Nhưng khi những siêu vi sinh trùng này được đưa vào máu của tổ tiên chúng tôi, nó được phát hiện ra không những phục hồi lại các mô tế bào mà còn tự tái sinh và chống lại bệnh tật.”

“Tôi hiểu. Vậy chúng phục hồi lại cơ thể các anh, kết quả là giữ cho các anh trẻ mãi và khoẻ mạnh, và đổi lại thì chúng hấp thụ máu ?” cô hỏi một cách chậm rãi.

“Chính xác.” Bastien mỉm cười.

Trong một lúc Rachel có lưỡng lự, sau đó cô nhận xét, “Tôi cho rằng chúng phải lấy một lượng máu lớn để liên tục phục hồi và tái sinh mô tế bào.”

“Đúng vậy,” anh thừa nhận. “Nhiều hơn mà một cơ thể người bình thường có thể sản sinh.”

“Do đó cần nhu cầu cắn cổ,” Rachel giả thuyết.

Etienne hắng giọng, làm mọi người trong phòng giật mình.

“Oh, đừng nhìn tôi,” anh nói một cách khó chịu khi mọi người quay lại nhìn anh. “Đó không phải là câu nói của tôi.”

“Chúng ta không còn hút máu nữa.” Lissianna nói nhẹ nhàng. Cô di chuyển đến chỗ ngồi phía bên kia của Rachel. “Đúng là trong quá khứ có một số sự cần thiết, và đôi khi vấn đề về sức khoẻ hay…ờ…chứng ám ảnh”- Cô liếc nhìn về Greg và cặp đôi trao nhau nụ cười- “đã làm một hai người trong số chúng tôi chuyển về cách cũ. Tuy nhiên, cắn con người đã không được tán thành từ khi có sự ra đời của ngân hàng máu.”

“Ngân hàng máu.” Rachel mắt trợn tròn. “Trời, chúng giống như là nhà hàng thức ăn nhanh, McDonald’s cho ma cà rồng.”

“Giống như là nhà hàng đặc sản hơn là McDonald’s. Tất cả đều được làm lạnh.” Lissianna nhăn mặt với sự chán ghét. Cô đã bị buộc phải “cắn cổ” cho tới gần đây do bệnh trạng tệ hại của chứng sợ máu. Không có gì yếu nhược hơn cho một ma cà rồng là đủ xui xẻo đến mức chỉ cần nhìn thấy dấu hiệu của máu là xỉu- đó là điều mà Lissianna đã phải chịu đựng từ thời thơ ấu. Bây giờ cô đã được chữa trị, nhưng Etienne biết rằng cô vẫn đang cố để làm quen với những bịch máu được làm lạnh.

Rachel vẫn lặng yên, vẻ khó chịu hiện lên mặt của cô. “Và bây giờ thì tôi giống như cô à?”

Lissianna nắm lấy tay cô để cả cô và Bastien đều cầm tay cô. “Đúng vậy,” cô nói một cách trang trọng. “Etienne đã chuyển đổi cô để cứu sống cô. Bây giờ cô là một ma cà rồng.”

Vai của Rachel hạ xuống, “Nhưng tôi còn không thích bánh máu pudding hay là thịt bò bít-tết tái. Nếu nó mà chỉ hơi hồng một tí là tôi đã muốn buồn nôn. Tôi sẽ không bao giờ có thể—“

“Chuyện đó có thể xoay sở được,” Lissianna làm cô yên lòng. “Nếu cần thiết thì cô vẫn có thể hấp thụ máu bằng cách truyền máu như cô vẫn làm.”

Rachel nhìn không có vẻ ấn tượng lắm. “Nha sĩ của tôi sẽ thích nó cho xem. Lần đầu mà ông chụp hình X-quang, ông ta sẽ hết hồn”.

“Điều đó sẽ không cần phải lo lắng. Cô sẽ không cần phải đi nha sĩ nữa.” Bastien quả quyết với cô.

“Tôi sẽ không cần?”

“Không,” Lissianna trả lời. “Hay là bác sĩ. Bây giờ cô miễn nhiễm với sâu răng hay bệnh tật. Máu cô sẽ lo những chuyện đó.”

“Không còn chích ngừa cảm cúm hay những cái khoan của nha sĩ?” Rachel hỏi.

Lissianna quay lại và mỉm cười chiến thắng với Etienne. “Em biết là anh chưa trình bày nó đúng cách với chị ấy mà. Em đoán là anh cũng chưa nói với chị ấy về sự cực khoái.”

“Anh đã nói với cô ấy là cô ấy sẽ sống mãi mãi và không bao giờ già. Điều đó phải có sức ảnh hưởng hơn là đi khám bác sĩ hay nha sĩ,” Etienne nói một cách cáu kỉnh.

“Có thể là đối với người chưa bao giờ phải chịu đựng nó,” Rachel nói một cách lơ đễnh. Sau đó cô hỏi. “Sự cực khoái?”

“Đây là tín hiệu tôi phải rời đi rồi.” Greg cầm lấy chiếc cốc và hướng về phía cửa. “Khi mà các phụ nữ bắt đầu bàn luận về tình dục…”

Bastien vỗ nhẹ tay Rachel và cũng đứng lên. “Đúng vậy, tôi nghĩ phần này tốt nhất là nên để lại cho các phụ nữ.”

“Hmm.” Lucern càu nhàu đồng ý, nhưng anh có vẻ như vẫn muốn ở lại để ghi chép. Anh miễn cưỡng đứng dậy và hướng về phía cửa, tiến đến Etienne cùng lúc với Bastien. Như thể đã trao đổi suy nghĩ-mà có thể là vậy-mỗi người họ nắm lấy cánh tay của anh (Etienne) và lôi anh ra đến cửa.

“Hãy đi nào em trai bé nhỏ. Em có thể cho chúng ta xem phần bổ sung mới nhất cho game mới của em,” Bastien nói.

Etienne không phản đối. Mà cũng chẳng ích lợi gì nếu anh làm vậy. Dù là ma cà rồng cũng không thể giúp đỡ gì được để đối phó với những ông anh thích ra oai như Lucern và Bastien.

“Sự cực khoái,” Marguerite nói khi cánh cửa đã được đóng sau lưng các quý ông.

Rachel nhìn chăm chú mẹ của Etienne. Người phụ nữ- một người phụ nữ rất lớn tuổi, nếu bà thật sự là 736 tuổi- đang mỉm cười hân hoan một cách tinh quái khi đi đến ngồi xuống chỗ trống của Bastien. “Cháu sẽ không thể tin được.”

Lissianna cười khúc khích vào sự nhiệt tình của mẹ, sau đó giải thích, “Marguerite có thể giải thích tốt hơn em. Em được sinh ra đã là một ma cà rồng nên chưa bao giờ trải nghiệm qua đời sống tình dục của người thường cả. Nhưng mẹ bắt đầu là người thường và sau đó được chuyển đổi thành ma cà rồng như chị vậy. Theo mẹ nói thì, sự khác biệt là vượt ra khỏi sức tưởng tượng.”

“Có thể nói.” Marguerite để lưỡi của mình lên răng cửa và làm một tiếng xuýt xoa. “Trong năm đầu tiên lần nào cô cũng ngất xỉu.”

“Ngất xỉu?” Rachel há hốc mồm. “Nguyên cả năm đầu tiên?”

“Oh, cháu yêu!” Marguerite vỗ vỗ tay cô. “Sự khác biệt không thể chỉ giải thích được. Nó quá mạnh mẽ. Con sẽ kết hợp với chồng của con và trải nghiệm sự khoái lạc của anh ta và cả của con gộp lại.”

“Vậy, giống như sự khoái lạc được nhân đôi?” Rachel hỏi.

Marguerite lắc đầu. “Giống như là hơn gấp 20 lần. Bằng cách nào đó mà máu này làm tăng tính nhạy cảm. Khứu giác của cháu sẽ gấp 10 lần tốt hơn bao giờ hết, cháu sẽ có khả năng nghe rõ hơn, nhìn xa hơn, và nhạy cảm hơn với sự đụng chạm.”

“Tình dục, tốt hơn gấp 20 lần?” Rachel cố gắng để tâm trí của mình quanh vấn đề nhưng không thể. Có thể nó sẽ giúp ích nếu cô có nhiều kinh nghiệm hơn để tham khảo. Rachel đã không dùng nhiều thời gian hay cố gắng trong quan hệ xã hội mấy năm gần đây. Cô đã đính hôn khi ở đại học, nhưng sau khi bắt quả tang được hôn phu của cô đã ngủ với bạn cùng phòng của cô, cô tập trung hết sự chú ý của mình vào công việc.

“Có nhiều kinh nghiệm hơn cũng không giúp ích được gì, cháu yêu.” Marguerite nói một cách thông cảm. “Cháu sẽ hiểu khi trải nghiệm những gì cô đang nói.”

Rachel nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, không chắc chắn, nhưng sau đó hắng giọng hỏi, “Có phải cô vừa đọc suy nghĩ của cháu?”

“Cô e rằng là như vậy.” Marguerite cắn môi. “Cô xin lỗi. Nó là một tật xấu. Trong tương lai cô sẽ cố để không xâm nhập vào suy nghĩ của cháu.”

Rachel nhún vai. Cô chỉ cần phải đề phòng suy nghĩ của mình. Và cô hứng thú hơn với những việc khác hơn vào lúc này. “Bây giờ cháu cũng có thể đọc được suy nghĩ?”

“Chưa đâu. Cháu sẽ phải học để có thể làm được nó. Có rất nhiều thứ cháu cần phải học.”

“Như cái gì?” Cô hỏi tò mò.

Marguerite cân nhắc. Rachel nghi ngờ rằng bà đang cố quyết định nên nói điều gì để đừng làm cô bị áp đảo. Cuối cùng, người phụ nữ lớn tuổi đó nói, “Cháu sẽ thấy mình sẽ mạnh hơn rất nhiều so với cháu lúc trước. Nhanh hơn, cả thể xác lẫn tinh thần. Cháu cũng sẽ có khả năng nhìn trong bóng tối.”

“Như những con thú săn mồi ban đêm,” Rachel nói.

“Đúng vậy. Mắt của cháu sẽ sáng lên khi ánh sáng chiếu vào chúng trong bóng tối, như là của nhưng con thú ăn đêm.”

Rachel ý thức đưa tay rờ lên mặt và liếc nhìn Marguerite đến Lissianna. Họ đều có màu mắt xám bạc. Etienne cũng vậy. “ Bây giờ mắt của cháu có giống như của cô không?”. Cô đã không để ý khi cô nhìn vào gương ở trên lầu.

“Giống như là xám xanh hơn, cháu yêu.” Marguerite đánh giá. “Màu nguyên thuỷ là màu xanh lá cây à?”

“Vâng.” Bây giờ thì Rachel tò mò muốn xem.

Cô chỉ vừa mới có suy nghĩ đó thì Lissianna đứng dậy và di chuyển đến cái bóp nằm ở trên quầy bar. Cô nàng tóc vàng nhanh chóng moi ra, và quay lại, một hộp phấn trong tay cô. Mở hộp phấn, người phụ nữ trẻ đi lại. “Em 202 tuổi.” Cô nói, đưa Rachel cái gương.

Rachel xoay sở được nụ cười ngượng ngập vì đã được trả lời câu hỏi mà cô đã không hỏi, nhắc nhở mình rằng cô phải để ý đến suy nghĩ của mình khi ở chung với gia đình này. Sau đó cô nhìn vào trong gương xem xét mắt của cô.

“Wow,” cô hít thở. Sự lo lắng về việc kiểm soát suy nghĩ đã nhanh chóng bị lãng quên. Sau đó cô nhăn mày. “Cái này sẽ rất thú vị khi phải giải thích với gia đình của cháu.”

Ngước nhìn lên, cô vừa kịp bắt sự trao đổi cái nhìn giữa người mẹ và cô con gái. “Gì vậy?”

Lissianna lắc đầu, nhưng nụ cười của cô hơi gượng gạo. “Nói rằng đó là kính áp tròng.”

“Ý nghĩ hay đó,” Marguerite nói. Nhưng lời nói thân mật đó có vẻ đáng nghờ, và bà đứng dậy. “Bây giờ thì cháu nên đi nghỉ. Cháu mệt rồi.”

Kỳ lạ là, trong lúc người phụ nữ đó nói những từ đó, Rachel thật sự cảm thấy mệt. Cô có ý niệm mơ hồ rằng đọc được suy nghĩ không phải là thứ duy nhất mà họ có thể làm được.

“Cô có thể kiểm soát được suy nghĩ ” cô vặn hỏi.

“Nó là một mẹo hữu ích có thể giúp được việc săn bắn vào những ngày xa xưa,” Marguerite nói một cách bình tĩnh.

Ít nhất là bà ấy đã không nói dối, Rachel nghĩ sẽ bỏ qua. Sau đó một ý nghĩ đã làm cô giật mình. “Vậy Etienne đã kiểm soát suy nghĩ của cháu lúc nãy?” Cô không nói rõ về khoảng khắc cuồng nhiệt trong phòng ngủ, nhưng cô cũng không cần phải nói. Sau cùng thì Marguerite có thể đọc được suy nghĩ của cô.

“May mắn là, Etienne không thể đọc được suy nghĩ của cháu cũng như kiểm soát cháu,” Marguerite nói.

“Tại sao đó lại là may mắn?” Rachel hỏi. Đáng lẽ đó phải là điều cô nghĩ, nhưng tại sao Marguerite lại?

“Vì một người bạn đời tốt là người mà không thể đọc hay kiểm soát đối phương. Nếu không, nó sẽ không phải là sự kết hợp. Nó sẽ là chủ nhân và con rối.”

Lời nhận xét làm Rachel hơi mơ hồ, vì cô chỉ mới gặp tất cả họ và không phải là bạn đời của ai cả, nhưng một câu hỏi khác đến với tâm trí cô. Cô hỏi, “Etienne bao nhiêu tuổi rồi?”

“312”

“312”, Rachel lặp lại. Sự lo lắng quay trở lại. Người đàn ông đó đã 312 tuổi. Cô đã cố để nhảy chồm lên một ông lão. “Thật sự anh ta đã rất rất rất già”

“Đừng lo lắng,” Marguerite nói. Lần này giọng bà mềm mỏng, thì thầm nhỏ nhẹ. Như thể bà hầu như đã không nói mà thổi ra những từ đó. Hoặc là gần như chỉ nghĩ ra chúng. “Thả lỏng người. Mọi thứ sẽ bớt lo lắng hơn sau khi cháu nghỉ ngơi.”

“Vâng.” Từ ngữ như tự trượt ra khỏi miệng của Rachel. Không phải là Rachel không muốn quan tâm. Nhưng suy nghĩ duy nhất trong tâm trí cô là cô đã mệt mỏi rã rời và cần phải nghỉ ngơi.

“Đến đây,” Marguerite nói, đứng dậy. Rachel làm như cô được bảo.

“Thật tuyệt vời!” Bastien cười nhăn nhở và vỗ vào vai của Etienne khi đóng chương trình lại. “Cái này sẽ trở thành big hit còn hơn cái đầu tiên.” Lucern và Greg gật đầu.

“Nó hay lắm à?”

Cả bốn người đàn ông quay về phía cửa và bất ngờ bởi giọng nói của Lissianna. Greg mỉm cười với sự xuất hiện của cô và di chuyển đến phía cô, tay anh vòng qua quanh cô chào đón. Anh hôn mạnh lên trán cô.

“Đã diễn giải xong cho Rachel về khoái cảm trong tình dục của ma cà rồng rồi hả?”

“Hmm.” Cô mỉm cười và hôn lại anh, sau đó quay về phía người anh của mình. “Cô ấy đang bị làm cho mê hoặc, Etienne, chúng ta đã làm tăng cơ hội của anh.”

“Ha ha.” Etienne tắt máy tính và đứng dậy. “Mẹ đâu rồi?”

“Bà đã đưa Rachel lên phòng cho cô ấy ngủ”

Etienne bật cười. “Ấp ủ cô ấy như một đứa trẻ?”

“Cô ấy vẫn là một đứa trẻ,” Lucern nhận xét, dẫn đầu ra khỏi tầng hầm của Etienne. “Cô ấy chỉ mới 25”

“Gần 30 rồi,” Etienne sửa lại.

“Vẫn là một đứa trẻ,” Lucern nói với một cái nhún vai.

“Đối với anh ai cũng là trẻ con, Lucern” Lissianna trêu đùa.

“Không phải ai cũng vậy, chỉ những người dưới 400 tuổi.”

“Ý anh là mọi người trừ anh, mẹ, Bastien, và có thể khoảng hơn một trăm những ma cà rồng cổ trên thế giới,” Etienne nói với vẻ khó chịu. Vào cái tuổi 312 anh cảm thấy mệt mỏi khi bị gọi là trẻ con. Đôi lúc anh còn mong ước được làm người bình thường, có một vòng đời và gia đình bình thường. Nhưng cảm giác đó luôn luôn bị bỏ qua.

“Vậy, chúng ta phải làm gì với Pokey bạn của anh đây?” Greg hỏi khi họ quay trở lại phòng khách.

“Pudge,” Etienne sửa lại.

“Mẹ anh nói tên hắn ta là Pokey.”

“Thần kinh của bà dường như bị khoá với tên của hắn ta.”

“Anh đã nghĩ về việc đó,” Bastien lên tiếng. Mọi người đều lắng nghe. Khi Lucern đã quyết định chọn theo đuổi ngành viết lách và những sáng tạo khác sau cái chết của cha họ, hơn là quản lý công việc gia đình, Bastien là người đã đảm nhận vai trò đó. Họ đều tôn trọng anh vì chuyện đó, và mọi nỗ lực mà anh đã làm thay cho mọi người. “Như chúng ta đã bàn, khi nhân viên bệnh viện và cảnh sát đã nghĩ rằng Pudge bắt Rachel đi với hắn ta, nó sẽ có lợi nếu chúng ta thuyết phục được cô ấy sẽ khai như vậy. Họ sẽ bắt và cho hắn ta vào tù vì tội bắt cóc. Etienne phải thuyết phục được cô ấy làm chuyện này.”

“Một ý tưởng hợp lý,” Lucern nhận xét. Nhướn mày về Etienne anh hỏi, “Em nghĩ rằng mình có thể làm được không?”

“Em có thể thử,” Etienne quyết định. Sau đó anh cười. “Em có nhiều thời gian để thuyết phục cô ấy khi cô ấy ở đây.”

“Nếu cô ấy đồng ý ở lại,” Lissianna chỉ ra.

“Cô ấy sẽ.”

“Cô ấy không phải là một con chó hoang, Etienne,” Marguerite nói một cách khô khốc, bước vào phòng. “Con không thể giữ cô ấy lại như con muốn.”

“Không, cô ấy không phải là một con chó hoang,” anh đồng ý. “Nhưng cô ấy bây giờ là người của chúng ta.”

“Thì sao?” Lissianna nói. “Chuyện cô ấy là người của chúng ta không có nghĩa là anh có thể giữ cô ấy lại để trói buộc cô. Cô ấy sẽ rất có thể muốn trở lại cuộc sống của chính mình.”

“Nhưng cô ấy cần phải được ăn,” anh phản kháng

“Đúng vậy, cô ấy sẽ,” Bastien đồng ý. “Và chắc chắn rằng ngân hàng máu của chúng ta sẽ chào đón cô nếu cô ấy cần nó.”

Đầu của Etienne quay ngoắt lại về phía anh mình. “Nếu cô ấy cần nó? Dĩ nhiên là cô ấy sẽ cần nó.”

“Không nhất thiết,” Greg bình luận. “Cô ấy làm việc ở bệnh viện. Cô ấy có thể tự mình xoay xở được.”

Etienne không nói gì nhưng anh cảm thấy miệng mình cứng lại với sự không hài lòng. Anh hoàn toàn không hề thích ý nghĩ sẽ mất cô, và thoáng phải vật lộn với những nguyên nhân đằng sau nó. Anh hoàn toàn bối rối bởi sự cuồng nhiệt của mình, anh chỉ vừa mới biết cô và không nên cảm thấy quá nặng nề về chuyện này- nhưng anh đã. Anh muốn nghĩ rằng nó không có chuyện gì liên quan đến phản ứng cuồng nhiệt của cơ thể khi cô hôn anh, hay sự khoái cảm mà anh cảm nhận được khi cô leo lên trên người anh.

Cái nhìn chăm chú của anh trượt từ cánh cửa đến phần nhìn thấy được của phía trên cầu thang trong khi gia đình anh tiếp tục bàn tán. Lúc này Rachel chắc đã ngủ trên giường của anh, mẹ anh chắc đã lo chuyện đó. Đó là điều tốt nhất. Cơ thể cô mới đây đã phải trải qua một trận chấn thương kinh hoàng- một vết thương chí mạng, sự chuyển đổi, chữa lành. Và cô cũng vừa trải qua trận khủng hoảng về tinh thần. Nó không phải là chuyện dễ dàng để chấp nhận rằng cuộc đời bạn đã thay đổi một cách đột ngột.

Etienne nhăn mày. Cuộc sống của anh cũng bước sang một bước ngoặt bất ngờ không đoán trước được cùng với cô, và bản thân anh cũng cảm thấy sợ hãi. Đột nhiên, anh phải đối diện với sự chăm sóc và quan tâm tới một người khác. Điều gần nhất anh có thể nghĩ là bản năng bảo vệ của một người anh trai khi Lissianna còn là một đứa trẻ, nhưng nó cũng không mạnh mẽ như vậy. Anh cảm nhận được mối liên kết với người phụ nữ đang ngủ trên giường mình, người mà anh không thể định nghĩa hay hiểu được. Có thể là vì anh là người đã chuyển đổi cô, và nó đã tạo ra mối liên hệ mà anh không được báo trước. Dù gì đi nữa, anh cảm thấy cuộc sống của mình bây giờ đã kết hợp chặt chẽ với của cô ở mọi mức độ.

Mặt khác, anh có thể đơn giản là quan tâm hơn đến cuộc sống xã hội của mình. Nó sẽ không tốt nếu anh sống độc thân quá lâu.

“Đã bao lâu rồi?”

“Hai hay ba thập niên,” Etienne trả lời trước khi anh định thần lại. Sau đó anh nhìn chằm chằm. “Mẹ, nó thật không lịch sự khi đọc suy nghĩ của người khác.”

Bà chỉ mỉm cười dịu dàng với anh. Marguerite có mối liên kết chặt chẽ với từng đứa con của mình, có thể từ lúc mới sinh ra. Bà luôn có khả năng đọc được suy nghĩ của họ và khả năng đó không được đối ứng qua cho những đứa con của bà. Mỗi người họ có thể đọc suy nghĩ của người thường – hoặc là thường thường là họ có thể, Etienne tự nhắc mình, nhớ lại tâm trí Rachel dường như đóng chặt trước anh. Họ có thể đọc được suy nghĩ của nhau khi không đề phòng, nhưng thường thường là ai cũng cảnh giác. Nhưng không ai có thể đọc được suy nghĩ của Marguerite.

“Đã trễ rồi và mẹ có chuyện phải làm,” người phụ nữ tuyên bố, và bắt đầu đứng dậy. “ Ngoài ra, chúng ta nên để Etienne xem xét chuyện phải làm như thế nào để thuyết phục Rachel thực hiện theo kế hoạch. Chúng ta có thể gặp và bàn bạc chuyện này vào tối mai.”

Etienne nhẹ cả người, khi mọi người đều đồng tình. Anh tiễn họ, đóng và khoá cửa lại, sau đó hướng lên lầu tiến về phía phòng mình, không thể ngăn bản thân mình.

Người khách của anh đã ngủ với sự ngây thơ của một em bé. Khi cô nằm đó cuộn tròn dưới chăn của anh trên giường anh, không có dấu hiệu nào về cô gợi đến sự tinh quái, thậm chí là một người phụ nữ đầy sức sống đang trốn ở dưới. Etienne hơi mỉm cười về sự hồi tưởng của mình. Rachel là một cây pháo, như tóc của cô đã gợi ý, và Etienne đang rất thưởng thức cái show này. Anh không thể chờ được cho đến hoàng hôn và một đêm mới bắt đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.