Nguyên Liệu Nấu Ăn Của Ta Trải Khắp Tu Chân Giới

Chương 29




Sự việc phát sinh quá nhanh, Trương Tuấn còn chưa phản ứng kịp thì đã hung hăng đập vào mặt đất, lực lượng to lớn khiến toàn thân hắn ê ẩm đau nhức.

Tuy nhiên, đối phương có vẻ như không muốn hạ sát thủ, chỉ thuần túy là ném hắn ra, ngăn không cho hắn tiếp tục quăng ra phù chú trong tay.

"Mẹ nó, đau.."

Trương Tuấn chật vật dứng dậy, đưa mắt nhìn lại, lúc này bên trong căn phòng kia, hỏa diễm đã bị dập tắt hoàn toàn.

Chu lão đã đi ra, theo sau còn có mấy tên đệ tử cả người cháy đen, ánh mắt tóe ra tia lửa căm hận nhìn chòng chọc thẳng vào Trương Tuấn.

"Tiền bối, mời ngài bắt lại tiểu tử này giao cho chúng ta, chúng ta và ngươi từ nay sẽ là hảo minh hữu.."

Chu lão âm trầm nói.

Trong miệng hắn "Tiền bối" chính là kẻ đã ném bay Trương Tuấn, là tên trung niên từ đầu tới cuối ngồi im lặng xem kịch kia, tư thái thong dong, phong phạm cao thủ hiển lộ rõ.

Tên kia không để ý đến họ Chu, hắn nhặt lên mấy tấm phù rơi vãi trên mặt đất quan sát đánh giá, trong mắt có chút hứng thú, đoạn nhàn nhạt cất giọng.

"Tiểu tử, báo ra sư môn."

Nói, chính là ngôn ngữ Đại Việt.

Ánh mắt tên kia chuyên chú nhìn vào khiến Trương Tuấn vô cùng khó chịu, toàn thân ngứa ngáy vô cùng.

Hắn ý niệm khẽ động, sử dụng do thám.

"Ting, do thám thành công, khấu trừ 800 điểm ngưỡng mộ."

Trịnh Quốc Viên, 38 tuổi, cao 173cm, nặng 65 kg.

Trưởng lão ẩn thế gia tộc Trịnh gia, tu vi Trúc cơ kỳ tầng tám.

Tính cách: Thông minh, mưu trí, cẩn trọng trong mọi việc.

Tu luyện Trịnh gia nội môn Huyền giai trung cấp công pháp Nạp Thổ Quyết, vũ kỹ Liệt Thạch Cước, Bá Vương Quyền...

Bà mẹ nó.

Trúc cơ kỳ tầng tám, cái này khó làm.

Chậm đã.

Một cái thằng người Đại Việt, còn là ẩn thế gia tộc gì đó, sao giờ này lại xuất hiện ở đây nói chuyện với một đám tàu khựa, không phải định bán nước đó chứ.

Tự nhận là mắt sáng như đuốc Trương Tuấn âm thầm hừ lạnh, thiện cảm với Trịnh Quốc Viên nháy mắt liền biến thành âm vô cực.

Hắn đảo mắt, ngạo nghễ trả lời.

"Tao là đệ tử Thiên Địa Hội, ê thằng già, Trịnh gia bọn mày định vì mấy thằng tàu khựa Xuân Vũ Môn này mà nhúng tay vào việc của Thiên Địa Hội à?"

Trịnh Quốc Viên không để ý đến thái độ hỗn xược của hắn, nội tâm chỉ có kinh ngạc.

Sao hắn lại biết mình là người Trịnh gia, còn có Thiên Địa Hội là cái tổ chức nào, làm sao chưa từng nghe nói.

Hắn đưa mắt nhìn về phía họ Chu vừa mới bước ra, trên thân quần áo hơi cháy, phát hiện tên kia cũng ngơ ngác nhìn lại mình không hiểu, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Chỉ là một tên đệ tử liền có tu vi Trúc cơ, trên người mang theo đông đảo phù chú, cái tổ chức Thiên Địa Hội này là từ đâu xuất hiện, lẽ nào cũng là một cái ẩn thế tông môn vừa mới xuất thế.

Càng nghĩ càng loạn, Trịnh Quốc Viên liền hỏi lại, giọng nói đã thay đổi hòa nhã hơn.

"Tiểu huynh đệ này, không biết Thiên Địa Hội là tổ chức phương nào, còn có, tại sao Xuân Vũ Môn lại chọc đến tiểu huynh đệ rồi?"

Trương Tuấn cười thầm, trên mặt âm trầm, lạnh lùng nói..

"Trịnh Quốc Viên, một tên trúc cơ tầng tám như mày không có tư cách hỏi đến Thiên Địa Hội. Xuân Vũ Môn bọn hắn mù mắt chó muốn bắt tao, đương nhiên phải bị diệt. Bây giờ tao cho mày hai lựa chọn, một là nhanh chóng cút khỏi đây, hai là cùng Thiên Địa Hội đối địch.."

Bà mẹ nó.

Lời này của Trương Tuấn nói khiến Trịnh Quốc Viên sợ thật rồi.

Thằng nhóc này là ai, vì sao họ tên đầy đủ, tu vi của bản thân hắn cũng đều biết vậy.

Chính mình chỉ mới đi ra hoạt động một đoạn thời gian, Thiên Địa Hội vậy mà đã biết, tổ chức bọn hắn lại là khủng bố như thế nào, tin tức sao có thể linh thông như thế được...

Đối phương lại còn hống hách cao ngạo như vậy, giống như không hề e sợ chính mình, muốn nói không có hậu thủ vững chắc mới là lạ...

Trước đó còn có chút kinh nghi, nhưng bây giờ, Trịnh Quốc Viên trong lòng đã mang theo e ngại, muốn hoàn hảo rút lui, không dây dưa vào bãi nước đục này.

"Thì ra là vậy, Xuân Vũ Môn đúng là không biết sống chết. Ta cũng chỉ là tình cờ đi ngang qua, vậy liền không tiếp tục xen vào việc này. Ta đi trước, tiểu huynh đệ, có dịp mời ghé qua Trịnh gia, lại ngồi hàn huyên cùng ta một trận.."

Trịnh Quốc Viên ôm quyền lễ độ nói, một bộ ta đây không liên quan, dứt lời liền phi thân nhảy lên nóc nhà, một cái nháy mắt đã hoàn toàn biến mất trong màn đêm.

"Họ Trịnh, ngươi trở lại. X con mẹ ngươi, Trịnh gia các ngươi không muốn tiếp tục hợp tác hay sao..."

Chu lão có chút kinh ngạc, lớn tiếng gào thét, nhưng xem ra là đã không có tác dụng.

Trương Tuấn lúc này mới thở phào ra một hơi.

Hắn chưa từng thực sự giao lưu với cao thủ tu luyện, lại còn là hơn mình nhiều cấp bậc như vậy nên cũng không muốn cứng chọi cứng với Trịnh Quốc Viên.

Bản thân có mỗi cái ưu thế thân pháp Quỷ Ảnh Mê Tung, về phần Triệt Quyền đạo, một cái môn võ thế tục, Trương Tuấn liền không nắm chắc có thể đối kháng được với hắn.

Mặc dù có thể mua đồ từ trong hệ thống để chơi, nhưng theo Trương Tuấn, như thế là vô cùng phí phạm.

Dù sao, nhiệm vụ cũng chỉ là tiêu diệt Xuân Vũ Môn, tên kia lại có liên quan gì, có thể không đánh vẫn là tốt nhất.

Lần này, Trương Tuấn xem như ý thức được, thực lực bản thân vẫn là tương đối cùi bắp, cần phải có phương pháp tăng lên thực lực mạnh mẽ, hay chí ít là khả năng chiến đấu, ít ra cũng phải đồng giai vô địch, hoặc là hung hăng vượt cấp giết địch như mấy anh main trong truyện a.

"Tiểu huynh đệ, lão phu xem ra, chúng ta bên trong có cực đại hiểu lầm, không biết tiểu huynh đệ có thể nguyện ý hòa giải.."

Họ Chu cũng không ngu, mặc dù Trương Tuấn và Trịnh Quốc Viên nói đều là ngôn ngữ Đại Việt, nhưng thái độ tên họ Trịnh kia chuyển biến như thế, xem ra kẻ trước mắt quả thật khó lường.

Chỉ là chết đi khoảng chục tên đệ tử mà thôi, chuyện nhỏ như con thỏ.

Hòa giải là tốt nhất, nếu không xảy ra đánh nhau, ai biết đối phương có kéo cả dòng họ đến hội đồng cả đám mình hay không đây.

Trương Tuấn khẽ híp mắt, trả lời.

"Hòa giải, được, mày có thể xuất ra thứ gì?"

"Cái này, còn xem tiểu huynh đệ muốn gì, chỉ cần có, chúng ta nguyện đưa ra bồi tội."

Chu lão khéo léo đẩy đưa trả lại.

Ngụ ý, tiểu tử ngươi đừng nên quá tham lam, nên biết kiềm chế, dù sao chúng ta cũng đã đưa ra đủ thành ý.

Trương Tuấn nhàn nhạt cất giọng.

"Vậy sao, tao muốn bọn mày làm giúp tao một việc, cũng đơn giản thôi."

"Ồ, không biết tiểu huynh đệ là muốn chúng ta làm việc gì?"

"Cút về tàu khựa."

Họ Chu lạnh nhạt nhìn Trương Tuấn, ánh mắt thay đổi.

"Tiểu tử, yêu cầu này có chút quá phận. Trừ khi nhận được lệnh của thượng cấp, nếu không bọn ta không được tự ý trở về. Việc này xem như thôi đi, ngươi hãy nói ra một cái điều kiện khác."

Là thế sao.

Trương Tuấn cười lạnh.

"Như vậy đã là quá phận? Vậy thì bọn mày nên chết đi thôi."

"Cái gì. Tiểu tử hống hách, xem ra ngươi không biết Xuân Vũ Môn chúng ta là thế lực mạnh mẽ cỡ nào. Đừng tưởng có chút thực lực liền có thể phách lối, chỉ cần cao thủ chúng ta xuất động, thậm chí có thể hủy diệt cả Đại Việt."

Trương dương một câu, Chu lão liền gằn giọng.

"Lão phu khuyên ngươi nên biết điều, đừng vô duyên vô cớ chọc ra tai họa, bằng không hậu trường ngươi có cứng thế nào cũng sẽ bị hủy diệt mà thôi."

Nói thật giống như đúng rồi.

Trẫm có hậu trường là hệ thống, một cái môn phái rẻ rách ở đâu ra dám tuyên bố hủy diệt, đây là ngại sống lâu đấy mà.

Quả nhiên, Trương Tuấn vừa lóe lên suy nghĩ, trong đầu cũng liền phát ra một âm thanh hung dữ.

"Diệt, diệt cái bọn kiến hôi này cho anh."

Trương Tuấn giật mình kinh ngạc.

"Đù, mày là Susan, sao mày lại đột nhiên xuất hiện rồi?"

Âm thanh có nhân tính này đương nhiên là của thằng Susan, tựa hồ có chút giận dỗi.

"Vừa ngủ dậy, chú cứ làm đi, diệt tận gốc bọn Xuân Vũ Môn này cho anh."

Trương Tuấn đang muốn lên tiếng thăm dò, thì âm thanh lạnh lẽo khác của hệ thống liền xuất hiện.

"Ting, phát động nhiệm vụ: Tiêu diệt Xuân Vũ Môn.

Mô tả nhiệm vụ: Xuân Vũ Môn phân đà tuyên chiến, muốn tiêu diệt ký chủ. Thân là một thành viên hệ thống giả, uy nghiêm của hệ thống là không thể khinh thường, mời ký chủ ra tay tiêu diệt tận gốc bọn hắn để gây dựng nên uy danh.

Nhiệm vụ thời hạn: một năm.

Hoàn thành, ban thưởng: chưa biết.

Thất bại, trừng phạt: chưa biết."

Một cái nhiệm vụ phát ra qua loa như vậy, khiến Trương Tuấn vô cùng hoài nghi, đây là tác phẩm trong lúc vội vàng của con hàng Susan kia.

Chỉ là, thực lực đối phương ra sao chưa biết, địa bàn bọn nó ở đâu cũng không, một năm thời hạn, đây cũng quá ngắn đi chứ.

Mẹ nó, cái này muốn hoàn thành nhiệm vụ kiểu gì.

"Không ngắn, làm đi, anh tin tưởng chú."

Susan nhàn nhạt nói, đoạn lại vùi đầu vào ngủ say, mặc cho Trương Tuấn âm thầm hò hét.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.