Nguyên Huyết

Chương 117: Fanwai 3 dự định sẽ gửi một chiếc nhẫn trong năm nay




Lữ Thuần ăn mặc trang điểm lộng lẫy, người đẹp khí sắc tốt, lại cười rất vui vẻ, chói đến Hựu Hựu thẩn thờ, nàng ta kẹp một con cá nhỏ đút cho hạc trắng, quay đầu mỉm cười với Hựu Hựu: “Hoàng trưởng tử, ta đẹp không?’’

Hựu Hựu rủ mắt khẽ gật đầu.

Lữ Thuần cười lớn: “Người anh minh thần vũ như bệ hạ vậy, lại có đứa con trai mắc cỡ như thế. Chẳng lẽ, lúc bệ hạ còn tấm bé cũng thế sao?’’ Ánh mắt nàng ta lách về phía Chung Duy Duy: “Chung đồng sử, ngươi và bệ hạ cùng nhau lớn lên, rõ nhất chuyện lúc hắn còn nhỏ, có phải thế này hay không?’’

Chung Duy Duy đối diện với Lữ Thuần, tập trung tất cả lực chú ý lại, ý chí chiến đấu sục sôi: “Chuyện này hạ quan không có cách nào trả lời nương nương, nghe nói Vi mỹ nhân và bệ hạ mới là thanh mai trúc mã, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, sao người không đi hỏi nàng?’’

Lữ Thuần che miệng cười, ý vị sâu xa: “Vi mỹ nhân... À ừm, nghe nói nàng ta bị bệnh không dậy nổi, chúng ta vốn nên đi thêm nàng ta một chút.’’ Nàng quay đầu phân phó thủ hạ: “Đi hỏi các nương nương quý nhân của các cung, xem xem có ai đồng ý đi thăm Vi mỹ nhân, cùng đi.’’ Lại hỏi Chung Duy Duy: “Đồng sử muốn đi không?’’

Hạc trắng không kịp đợi, thò đầu vào trong thùng tha cá nhỏ, Chung Duy Duy thừa dịp lấy cái kẹp trong tay Lữ Thuần, kẹp một con cá nhỏ đút cho hạc trắng, lạnh nhạt nói: “Bệ hạ ra lệnh hạ quan trông nom hoàng trưởng tử cho tốt, không được vô cớ rời khỏi, sợ rằng không thể đi cùng chư vị nương nương, làm phiền nương nương hỏi thăm sức khỏe Vi mỹ nhân thay mặt hạ quan.’’

“Nhất định, nhất định.’’ Lữ Thuần kề sát bên tai Chung Duy Duy, khẽ nói: “Ngày hôm qua ngươi bảo Tiền cô cô đến Tây Thúy cung tìm ta tán này tán nọ, là sợ ta liên thủ với Thái quý phi, với Vạn An cung, làm điều bất lợi với đứa trẻ này sao?’’

Chung Duy Duy kinh ngạc nói: “Nương nương nói cái gì vậy? Sao hạ quan không hề biết?’’

Lữ Thuần chăm chú nhìn nàng, giọng vang vang: “Người ngay không nói lời mờ ám, Chung Duy Duy, tâm tư của ngươi ta hiểu hết, nói thật với ngươi, bổn cung không giống với những cô gái son phấn bình thường, chuyện ngu xuẩn như vậy bổn cung còn khinh thường. Lần sau nếu như ngươi cần đồng minh, có thể bảo người đến tìm bổn cung.’’

Chung Duy Duy nhếch khóe môi nhẹ nhàng cười một tiếng: “Không dám. Xem ra nương nương là người thông minh hiếm gặp.’’

“Ta đương nhiên thế!’’ Lữ Thuần đắc ý cười, trong nụ cười đầy ắp vẻ khiêu khích, “Ngươi đối với bệ hạ vô tình, bất luận như thế nào đều sẽ không làm phi, đúng không?’’

Nụ cười của Chung Duy Duy không thay đổi: “Nương nương băng tuyết thông minh.’’

Lữ Thuần sát gần nàng: “Đã như vậy, ngươi ta sao không liên thủ? Tính ta đây không giống với Vi Nhu cay nghiệt thiếu tình cảm, trở mặt vô tình, chỉ cần làm việc giúp ta, nhất định sẽ lấy được thù lao và lợi ích gấp bội, ngươi không thiệt thòi đâu, ta có thể lấy danh nghĩa tổ tiên Lữ thị ra thề.’’

Chung Duy Duy lạnh nhạt nói: “Hạ quan đã đáp ứng làm việc giúp tiên đế, đến nay lại phụng chỉ ý bệ hạ làm đồng sử, hơn nữa thân mang trọng trách chăm sóc hoàn trưởng tử, thân kiêm mấy chức, sợ rằng không có tinh lực dốc sức vì nương nương.’’

Lữ Thuần thu lại nụ cười: “Không biết điều! Chúng ta chờ xem!’’

Chung Duy Duy cười híp mắt hành lễ với nàng, làm một thủ thế: “Nương nương đi trước một bước, hạ quan sẽ theo sau.’’

Lữ Thuần bị Chung Duy Duy chọc giận đến cười, khẽ hếch cằm, cười lạnh một tiếng: “Thỉnh Chung đồng sử nói lại lời của bổn cung với bệ hạ, gần đây bệ hạ ít có giao thiệp với hậu cung, trong cung nhiều oán giận, bên ngoài cũng vì vậy nói bóng nói gió rất nhiều. Xin bệ hạ dựa theo an bài của đồng sử trước đó, bớt thì giờ lâm hạnh chư vị cung phi, dẹp an lòng người. Còn nữa, tối nay bổn cung bày bạc yến, mời bệ hạ hạ cố đến chơi.’’

Chung Duy Duy gật đầu: “Hạ quan nhất định sẽ chuyển lời cho bệ hạ.’’

Lữ Thuần sờ sờ đầu Hựu Hựu: “Hoàng trưởng tử, ta ở tại Tây Thúy cung, trong cung có nuôi hai con hươu sao, rất là vui, nếu ngươi muốn đến chơi, bất cứ lúc nào bảo người đến nói, ta tự mình đến đón ngươi.’’ Nói xong nghênh ngang mà đi, cực kỳ ngạo mạn.

Biến đổi của Lữ Thuần thật là lớn, dịu dàng tự nhiên, thân thiện trước đó đều không thấy đâu nữa, thay vào đó là sự liều lĩnh ngạo mạn chẳng hề che giấu. Chẳng lẽ là cảm thấy con đường trước kia đi không thông, cho nên thay đổi sách lược? Chung Duy Duy sờ cằm, đăm chiêu nhìn bóng lưng Lữ Thuần nghiêm túc suy tư.

Cát Tương Quân giận dữ bất bình, nhỏ giọng nói: “Nàng ta thật đúng là coi mình là phi vị duy nhất trong cung này, liều lĩnh như thế... Tiểu Chung, nàng ta dựa vào cái gì đến an bài muội làm việc chứ, muội là ngự tiền nữ quan của bệ hạ, lại không phải là của nàng ta, đừng truyền lời cho nàng ta! Nàng ta muốn mời bệ hạ dự tiệc, không biết tự mình đi mời à? Muốn bảo bệ hạ lâm hạnh hậu cung, cũng để tự nàng ta đi nói!’’

Chung Duy Duy cười cười: “Không, lời này ta phải nói với bệ hạ, đây là chức trách của ta!’’ Thấy Hựu Hựu nhao nhao muốn thử, liền đưa cái kẹp cho cậu, cầm tay dạy cậu kẹp cá ném cho hạc trắng.

Cát Tương Quân ở bên cạnh khẽ kêu lên: “Không thể nào, muội muốn cho nàng ta toại nguyện thật sao? Bệ hạ không thích người Lữ thị và Vi thị, muội cũng không phải không biết, muội đi nói nhất định sẽ bị mắng đó, hà cớ gì?’’

Chung Duy Duy ngẩng đầu nhìn về phía xa: “Xuỵt, lại có người đến.’’

Trần Tê Vân mặc cung trang xanh nhạt kết bạn với  Hồ Tử Chi một thân cung trang xanh thẳm đến, Trần Tê Vân có chút ngượng ngùng chào hỏi với Chung Duy Duy, rồi dè dặt làm lễ với Hựu Hựu, thấy Hựu Hựu rủ mắt không để ý tới nàng, liền đứng ở một bên, không nói thêm lời nào với Hựu Hựu, ngay cả liếc mắt nhìn thêm cũng không có, dáng vẻ rất sợ chọc phải phiền toái.

Hồ Tử Chi lại khác Trần Tê Vân, trước cung cung kính kính làm lễ với Hựu Hựu, lúc này mới chào hỏi Chung Duy Duy, đưa một gốm sứ con nít cho Hựu Hựu: “Đây là của người nhà ta mang đến từ phiên bang, bên trong có đến mấy em bé, cái này nhỏ hơn cái kia, vừa khéo lồng lên, có lẽ hoàng trưởng tử sẽ thích.’’

Cái này ngược lại có tấm lòng hơn so với vàng ngọc, Chung Duy Duy bảo người nhận, nói chuyện cùng Hồ Tử Chi: “Gần đây nhiều chuyện, đã lạnh nhạt quý nhân nhiều, mong rằng người đừng trách cứ.’’

Hồ Tử Chi là một mỹ nhân trong nhóm vào cung này, gia thế nhân phẩm tương đối vượt bậc hơn, dựa theo bản tấu hầu hạ trước kia của Chung Duy Duy, nàng ta đứng thứ tư, nhưng từ sau Trần Tê Vân Trọng Hoa liền ngưng triệu kiến cung phi,  đã nói muốn sắc phong Trần Tê Vân làm Tần cũng chẳng có động tĩnh, ngược lại giáng Vi Nhu thành mỹ nhân, làm cho nàng tiến thoái lưỡng nan, hết sức lo lắng vất vả.

Mặt nàng ta đỏ lên, nhỏ giọng hỏi Chung Duy Duy: “Vốn là ta không muốn đến dự cuộc náo nhiệt này, nhưng mà có mấy lời nói quả thực khó nghe, nói bệ hạ là bởi vì không muốn gặp lại ta, cho nên dứt khoát ngừng triệu hạnh. Nếu là thật, xin đồng sử hãy loại bỏ ta khỏi danh sách đi, để tránh lỡ đại sự của những tỷ muội khác.’’

Trước kia Chung Duy Duy đã cầm tiền của Hồ Tử Chi, mặc dù tiền kia chẳng rơi vào trong tay nàng, mà là bị Trọng Hoa cầm đi, nói cho cùng là ăn thịt người miệng mềm, bắt người tay ngắn, khí thể không to lớn nổi, lúc này đáp lại: “Chuyện không có, là gần đây bệ hạ nhiều việc, cho nên mới không thể không dừng lại, hôm nay khi ta về sẽ góp lời với bệ hạ. Quý nhân an tâm trở về chờ đợi đi.’’

“Tâm ý nho nhỏ không thành kính ý, thỉnh đồng sử vui vẻ nhận cho.’’ Hồ Tử Chi ngượng ngùng cười một tiếng, lặng lẽ kín đáo đưa một cái hà bao cho Chung Duy Duy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.