Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 47: Nguyên anh




CHƯƠNG 5.

“Nhà cũ của tôi ở trấn trên là nhà trệt. Loại nhà ngói đỏ rất phổ biến hồi mấy thập niên bảy mươi tám mươi ấy, cậu cũng biết nhỉ? Không lớn, nhưng có một khu vườn nhỏ.”

“Ông ngoại tôi trồng hoa hồng, nho, rau củ trong khu vườn nhỏ đó. Ngoài cửa lớn còn có một mảnh thổ địa nhỏ, tôi theo giúp ông trồng bạc hà.”

“Cà chua khá là khó trồng, mỗi tuần đều phải dựng một giá kẽm nho nhỏ, thuận lợi cho dây leo.”

“Thế nên là, vừa đến mùa hè, cả sân đều là thực vật. Ngõ nhỏ lót đá ngang qua sân được lá nho che kín cả, gió thổi qua, cứ như trời đổ mưa ấy. Mặt trời không chiếu vào đến nhà, vì thế trong phòng rất râm mát. Hoa hồng kỳ thực là loài hoa rất ương ngạch, đủ độ ấm mới nở được. Hoa hồng ông ngoại tôi trồng đặc biệt giống mẫu đơn, màu vàng ấy, hương tỏa bốn phía. Lúc còn rất nhỏ ông ngoại mắc một cái ghế bé bé trên giá nho làm xích đu, để tôi chơi cho thỏa thích.

“Sau đó đến chạng vạng, là lúc trời không quá nóng, chúng tôi ngồi gặm bắp dưới giá nho. Bảy giờ chiều trạm radio trấn trên đúng giờ báo, sắc màu bầu trời xinh đẹp như thiêu đốt.”

“Sau này tôi cũng phải làm một cái sân, trồng những thứ mình muốn – nho này, bạc hà này, các loại rau này.”

Kỳ Vân nằm trên giường, ngẩn ra.

Không biết mấy giờ rồi nhỉ. Đêm nay xem chừng mất ngủ thật rồi.

Dở khóc dở cười, Kỳ Vân cảm thấy bản thân hình như đã qua khỏi thời kỳ xao động tuổi trẻ rồi cơ mà.

Thế nhưng vừa nãy thật không ngờ cậu lại mơ thấy một cái sân nho nhỏ, lá nho phủ kín, gió thổi qua, giống như trời đang đổ mưa.

Vừa yên bình, vừa hạnh phúc.

.

.

Hôm đó trong lúc vô ý Kỳ Vân phát hiện La Tĩnh Hòa lại trồng cây lựu trong chậu hoa, vốn còn đang tính chế giễu anh cơ. La Tĩnh Hòa tháo mắt kính xuống nghiêm trang mà nói, giấc mơ từ nhỏ của anh chính là dùng toàn bộ tiền mua một khu vườn thật lớn, sau đó trồng đủ loại rau củ hoa quả trong vườn.

Kỳ Vân trong lúc nhất thời có chút lúng ta lúng túng.

La Tĩnh Hòa cười hỏi, thực không có chí lớn gì cả nhỉ? Hồi tiểu học chủ nhiệm lớp hỏi về mơ ước của chúng tôi. Bạn học đều bảo muốn làm phi hành gia vũ trụ này kia, chỉ có mình tôi là bảo muốn tự trồng vườn rau trong nhà, bị mọi người chế giễu rất lâu.

Kỳ Vân bảo, không ngốc chút nào. Mơ ước rất đẹp, anh sắp thực hiện được rồi nhỉ?

La Tĩnh Hòa mang mắt kính lại, thực tự tin mà cười cười, sau đó lại cúi đầu lật tài liệu.

Kỳ Vân tùy tiện rút một quyển sách trên giá của anh. Tự lúc nào không hay biết, cả hai đã ở chung với nhau rất thoải mái. Nếu không phải cách một lầu bốn ở giữa, cả hai gần như là không khác gì sống chung một lầu. Công ty La Tĩnh Hòa tiếp một hợp đồng lớn, hai ngày nay anh ngay đến thời gian ngủ cũng không đủ. Kỳ Vân xung phong nhận việc nấu cơm, bị La Tĩnh Hòa ngăn lại, sau đó gọi điện kêu thức ăn bên ngoài. Thật lâu sau Kỳ Vân mới biết được nguyên nhân, phòng bếp được xem như là thánh địa tư nhân của La Tĩnh Hòa, Kỳ Vân đi vào chỉ biết phá hư đồ đạc.

Vì thế La Tĩnh Hòa đã trúng một cái gối đầu.

Có điều khi đó mấy việc thế này, hiển nhiên chẳng quan trọng gì nữa.

Thẳng đến một ngày nọ lúc Kỳ Vân mở cửa bất ngờ nhìn thấy Lý Húc Phi, người đàn ông có vẻ ngoài anh tuấn hiếm thấy kia, bạn thời trung học của La Tĩnh Hòa, cấp trên đương nhiệm.

Lý Húc Phi đứng ngoài cửa, nghi hoặc mà nhìn cậu, cậu là ai? Sao cậu lại ở nhà của Thanh Hòa?

Kỳ Vân lúc này mới sực tỉnh, cậu dường như đã có phần vượt quá giới hạn rồi, cậu và La Tĩnh Hòa ở chung với nhau đã đến mức quá kỳ lạ, quá nguy hiểm.

Cậu suýt nữa quên mất, trên thế giới này người như anh, chỉ là số ít.

Có vẻ như La Tĩnh Hòa không nhận ra không khí khó xử giữa cậu và Lý Húc Phi. Anh quàng vai Lý Húc Phi cười to nói: “Đại ca, đến nhà của tôi sẽ không banh ra vẻ mặt ông chủ như thế chứ? Đây là hàng xóm tôi đã nói với cậu ấy, đang tính giới thiệu với cậu đây.”

Lý Húc Phi nhìn Kỳ Vân, gật đầu, không nói gì.

Kỳ Vân nhận thấy được thái độ của Lý Húc Phi đối với cậu không mấy thân thiện, tuy rằng cũng không đến mức quá rõ ràng, nhưng Lý Húc Phi khá là không vui vẻ. Anh ta cùng La Tĩnh hòa vóc người ngang nhau, từ trên cao liếc mắt nhìn Kỳ Vân, khiến cậu có cảm giác rất áp bức.

Sau đó, La Tĩnh Hòa gọi điện rủ cậu sang ăn trưa, cậu đều bảo bận không sang được. La Tịnh Hoa ở đầu dây bên kia đáng tiếc mà nói, tôi vừa bận xong thì lại đến phiên cậu, Tôi làm rất nhiều đồ ăn, vốn nghĩ cậu nhất định sẽ thích chứ.

Kỳ Vân cầm điện thoại cười gượng, cười gượng nửa ngày cười không nổi nữa, đành phải luôn miệng nói thích mà thích mà.

Lúc đi ra thư viện, gặp phải người kia.

Kỳ Vân thực ra cũng không giật mình gì. Cậu chỉ thấy lạ sao lâu như thế Võ Khánh Chi mới xuất hiện. Hắn đứng dưới bóng râm bên đường của đại học T. Hàng phong hai bên đường đều đã nhuốm đỏ, gió thổi qua, lá phong bay lả tả. Võ Khánh Chi thoạt nhìn không tồi, cách ăn mặc vẫn tuấn tú như trước. Coi như không phát hiện, hay là tiến đến chào hỏi đây.

Võ Khánh Chi trầm mặc bước tới. Hắn nhìn Kỳ Vân nửa ngày, mới cười nói: “Trông cậu… tốt lắm.”

Kỳ Vân gật đầu: “Tốt lắm.”

Kế tiếp, vẫn là trầm mặc. Cả hai đều không biết nên nói gì cho phải. Một năm trước ầm ĩ quá mức, bất luận lúc đó phẫn nộ gần chết cũng được mà nổi giận không kiềm chế nổi cũng được, dường như tất cả nhiệt tình đều đã lãng phí ở “lúc đó” đến hầu như chẳng còn.

Hiện tại giữa hai người bọn họ, ngay đến sức lực nói chuyện cũng không còn thừa lại.

“Hiện tại tôi đã tìm được công việc. Cũng không tệ lắm.” Võ Khánh Chi nói.

“Không học lên tiếp sao?”

“Có lẽ sẽ thi lên viên chức nhà nước đi.”

“Ừ.”

“Cậu hiện tại… vẫn một mình ư?”

“Một mình.”

Lúc lặng im chỉ nghe thấy tiếng lá thông xào xạt trên đầu. Kỳ Vân thở dài: “Nếu không có gì muốn nói thì không cần nói đâu. Tôi có việc, đi trước.”

Võ Khánh Chi không hé răng, Kỳ Vân đi về phía trước, trên đường khá nhiều người qua lại, mấy nữ sinh đeo đàn violon trên lưng lướt qua cậu. Đi được một đoạn xa, Kỳ Vân vẫn không nhịn được, quay đầu liếc mắt nhìn lại. Võ Khánh Chi không đi, vẫn đứng dưới tán cây phong đỏ rực, nhìn theo bóng cậu. Lá phong tung bay rơi xuống đất, người đến người đi. Đều là lướt ngang qua nhau mà thôi.

Lần này là đi thật rồi. Kỳ Vân quay đầu, bước nhanh rời đi.

“A lô?” Giọng nam bên kia di động ôn hòa trầm tĩnh.

“A, là tôi. Cái đó… Hôm nay anh có rảnh nấu cơm không?”

La Tĩnh Hòa tựa hồ đang cười: “Ừ, có. Sao thế?”

“Ai… Ăn cơm quán nhiều ngày như thế rồi, tôi cảm thấy bản thân có chút đáng thương…”

“Ừ.”

“Này này.”

“Sao?”

“Khụ, ý tôi là… cái đó…”

“Cái gì?”

“…” Hôm nay mới phát hiện tính cách La Tĩnh Hòa hóa ra cũng rất xấu xa nha.

“…”

“Không đùa cậu nữa. Hôm nay tôi nhờ bạn mua giúp một hộp cua đại áp (1) chính cống, trước sau Lễ Trung thu cua lớn nhất đấy. Tối nay cậu rảnh thì cùng gặm cua đi. Vậy nhé.”

“A a a khoan cúp máy đã!”

“Sao thế?”

“Vị cấp trên gì đó của anh… có đến không?”

“Cậu ấy không đến. Cậu muốn cậu ấy đến?”

“Không phải không phải, tôi sợ anh ta, thấy anh ta là tôi cứ cuống cả lên.”

“Khoa trương thế á.” Điện thoại đầu kia giọng nói bỗng nhiên xa ra, dường như là nói “Thư ký Lý phiền cô đánh giúp tôi văn bản này”, sau đó giọng nói lại trở nên rõ ràng lần nữa: “Vậy tối nay quyết định thế nhé. A đúng rồi, cậu mang một chai rượu đến đây đi. Thiệu Hưng (2) là ngon nhất.”

“Ừm. Vậy tôi không quấy rầy anh nữa, anh làm việc tiếp đi nhé.”

Gập di động, tâm tình Kỳ Vân bỗng trở nên tốt lên nhiều. Tiệc cua tối nay không biết La Tĩnh Hòa sẽ làm trình bày thế nào. La Tĩnh Hòa là một người ấm áp, Kỳ Vân thực sự rất muốn gần gũi anh. Bất chấp lo lắng nhiều đến đâu, tới gần hơi ấm, chính là bản năng của con người mà thôi.

————————————————————————————————————

(1) Cua đại áp: một loại cua đồng (cua nước ngọt), tên khoa học tiếng Trung của cua đồng là cua càng nhung, tên tiếng Anh là Chinese Mitten crab. Loại cua này có sản lượng lớn nhất ở sông Trường Giang, nên nói cua đại áp là đặc biệt chỉ cua càng nhung của sông Trường Giang.

(2) Rượu Thiệu Hưng: Hiệu rượu lâu đời nổi tiếng của Trung Quốc


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.