Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 41: Kí ức của Lâm Thanh




Editor: May

Sau khi Tống Thanh Xuân rời khỏi công ty TW, liền đi biệt thự Tô Chi Niệm.

Trong biệt thự của anh không có một ai, dép lê bài trí ở cửa, vẫn còn lưu giữ bộ dạng cô ra khỏi cửa vào sáng sớm ngày hôm qua, chỉ là liếc mắt, Tống Thanh Xuân liền biết, Tô Chi Niệm cũng chưa từng về biệt thự của anh.

Giống như Đường Noãn nói, cô ở trong phòng ngủ Tô Chi Niệm, thật nhìn thấy đơn anh đi bệnh viện hẹn trước phẫu thuật thắt ống dẫn.

Đơn giải phẫu áp ở dưới sổ nhật ký của Tô Chi Niệm, tất cả nội dung sổ nhật ký của anh, cô đều từng xem qua, Tống Thanh Xuân tùy ý lật xem một lượt, phát hiện đến cuối cùng, nhiều ra một phần nhật ký mới.

Là viết vào ba ngày trước.

“Tiểu hạt vừng, thực xin lỗi.”

“Ta yêu con, nhưng càng yêu mẹ con.”

“Nếu như con lên thiên đường, có thể hận ba, nhưng phải nhớ, mẹ con rất yêu con.”

Ba câu nói ít ỏi, khiến cho hốc mắt Tống Thanh Xuân bỗng dưng ửng đỏ, trong sổ nhật ký còn kẹp một tờ giấy mỏng, cô lấy ra, mở ra, nhìn thấy lại là một bản thiết kế bia mộ.

Từ chữ viết trên hình vẽ, Tống Thanh Xuân có thể nhận ra, xuất phát từ tay của Tô Chi Niệm.

Bản thiết kế vẽ rất xinh đẹp, không giống bia mộ nghiêm túc như bình thường, có bóng hơi, cũng có con gấu nhỏ, còn có chuột Mickey.

Phía dưới đánh dấu ba chữ “Tiểu hạt vừng”, khiến cho Tống Thanh Xuân bỗng chốc liền rõ ràng, bia mộ này là thiết kế cho ai.

Khóe mắt Tống Thanh Xuân, có một giọt nước mắt lăn xuống.

Thật ra Tô Chi Niệm cũng rất để ý đứa bé này, nhưng mà, anh càng để ý cô, đúng không?

Cho nên dù anh đau, cũng phải bảo trì đủ lý trí, thay cô làm ra lựa chọn tốt nhất.

Thậm chí, anh vì để tránh cho sau này xuất hiện ra sai lầm tương tự, còn đi bệnh viện hẹn trước phẫu thuật thắt ống dẫn...

Trên thế giới này, có bao nhiêu đàn ông, biết rõ sinh non hại thân, nhưng vì chính mình vui vẻ, vẫn khiến cho phụ nữ phá thai một lần lại một lần.

Nhưng Tô Chi Niệm thì sao? Anh thà rằng làm phẫu thuật, tổn thương thân thể chính mình, cũng không muốn thân thể cô chịu một chút tổn thương...

Tống Thanh Xuân hít mũi một chút, sờ tìm điện thoại di động từ trong túi xách, điện thoại di động không khởi động máy gần hai mươi bốn tiếng, vừa khởi động máy liền nhận được vô số nhắc nhở tin nhắn cuộc gọi nhỡ, tuyệt đại đa số đều là Tô Chi Niệm, còn có tin nhắn anh gửi cho cô.

Tống Thanh Xuân nghĩ, buổi trưa ngày hôm qua, cô bỏ lại một mình anh chạy đi, anh nhất định tìm cô đến phát điên rồi.

Tống Thanh Xuân vội vàng gọi điện thoại cho Tô Chi Niệm, nhưng mà, không khéo là, điện thoại di động của anh đã tắt máy.

Có lẽ điện thoại di động của anh hết pin rồi đi, thế giới lớn như vậy, cô đi nơi nào tìm anh đây? Cô có thể chờ ở nhà, nhưng nếu anh không tìm được cô, luôn không trở về nhà thì phải làm sao?

Tống Thanh Xuân đứng yên trong phòng ngủ một lúc, bỗng nhiên giống như là nghĩ đến cái gì, xách túi, nhanh chóng chạy xuống lâu, đón xe đi đầu hẻm Minh Kính. -

Tô Chi Niệm tìm Tống Thanh Xuân suốt cả một ngày một đêm.

Lúc này thật cực kỳ giống như sáu năm trước, sau lần anh say rượu ngủ nhầm với cô, cô trốn tránh anh, anh tìm cô khắp thành Bắc Kinh.

Tuy anh có siêu năng lực vượt qua người thường, nhưng khi một người trốn tránh một người khác, anh phát hiện, anh và những siêu năng lực vượt qua người thường này, đều hoàn toàn không có tác dụng gì.

Lại là một buổi tối đến, thành Bắc Kinh đủ kiểu đèn neon, một chiếc tiếp một chiếc sáng lên, từ sau khi Tống Thanh Xuân rời đi, Tô Chi Niệm vẫn luôn chưa chợp mắt, mắt có chút đau, chân cũng có chút mềm, theo thân thể càng lúc càng mỏi mệt, trái tim chậm chạp đều không tìm được Tống Thanh Xuân kia, cũng đã bắt đầu trở nên tuyệt vọng theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.