Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 35: Lâm Thanh ra tay




Editor: May

Tay cầm điện thoại di động của Đường Noãn bắt đầu run rẩy lên, hàm răng cô run lẩy bẩy, phí rất nhiều sức lực mới khiến cho chính mình phát ra âm thanh: “Cho tới nay, cô đều đang giám thị tôi?”

Người phụ nữ trong điện thoại đó, giống như từ đầu liền không nghĩ muốn hồi đáp vấn đề của cô, tự ý dùng loại âm điệu ôn nhu như nước kia, tiếp tục nói tiếp, nhưng Đường Noãn nghe được giọng nói êm tai nhu mỹ như vậy của cô ta, sau lưng liền sởn tóc gáy một trận: “Đường tiểu thư, còn có rất nhiều chuyện, tôi không muốn nêu ví dụ giống nhau cho cô, tôi chỉ muốn nói với cô, có một số việc, cô đã gặp phải, liền không thể toàn thân rút lui, càng huống chi, cô đã từng hành động qua, đã từng phạm pháp rồi, không phải sao? Cho nên, tiếp theo nên làm như thế nào là do cô, nếu như cô làm cho tôi vừa lòng, tất cả chuyện tôi biết rõ, mãi mãi cũng sẽ là bí mật, nhưng nếu như cô làm cho tôi không hài lòng... Đường tiểu thư, tôi nghĩ tiếp theo, cô liền sẽ trở thành điểm nóng người người mắng chửi, toàn dân nghị luận, lúc đó, sự nghiệp của cô, cuộc sống của cô, cô đều sẽ không còn gì nữa...”

“Chẳng lẽ cô không sợ tôi phơi bày ra tất cả chuyện tôi biết rõ, cùng ngọc nát đá tan sao?” Đường Noãn đánh trả.

“... Không việc gì, cô có thể thử xem, chẳng qua, kết quả ngọc nát đá tan, hủy diệt không đơn thuần là chính cô, cũng không đơn thuần là tôi, còn có đứa bé trong bụng cô...”

“Cô là một kẻ điên, cô...” Vừa nhắc tới đứa bé, Đường Noãn liền trở nên kích động lên, toàn thân cô vừa run rẩy, vừa nghiến răng nghiến lợi mắng lên.

Nhưng mà, mặc kệ cô mắng thế nào, người phụ nữ trong điện thoại đó, giống như là không nghe thấy lời nói của cô, bảo trì tao nhã và bình tĩnh: “Đường tiểu thư, tôi hy vọng cuối tuần, trước khi gặp gỡ cô, có thể nghe được tin tốt từ cô. Đường tiểu thư, gặp lại sau.”

Lập tức, điện thoại liền bị cắt đứt, Đường Noãn chỉ có thể nghe thấy tín hiệu tút tút tút báo bận, điện thoại di động cô giơ ở bên tai liền rơi xuống, gọi điện thoại cho người phụ nữ đó, nhưng mà, trong điện thoại vang lên lại là hồi đáp máy móc: “Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy.”

Đường Noãn nghiến răng nghiến lợi hít sâu hai ngụm khí, đột nhiên liền đập điện thoại di động đến trên vách tường đối diện.

...

Nửa tiếng sau, cuối cùng Đường Noãn vẫn xuất hiện ở dưới lầu công ty truyền hình TW.

Cô đưa cho tiền xe cho tài xế xe taxi, ngẩng đầu, ngắm tòa nhà văn phòng mình đã ngốc nhiều năm, tạm dừng một hồi lâu, mới xách túi, giẫm cầu thang từng bước một, bước vào chỗ tòa nhà văn phòng truyền hình TW.

Trong tòa nhà văn phòng rất an tĩnh, đèn điều khiền theo tiếng động, theo bước chân Đường Noãn, sáng lên một chiếc rồi một chiếc.

Cô nhấn thang máy, theo một tiếng vang đinh đông, cửa thang máy mở ra.

Đường Noãn giơ chân lên, đi vào, nhìn chằm chằm con số một loạt tầng lầu, cô nhìn rất lâu, mới đưa đầu ngón tay ra, nhấn số tầng đài truyền hình TW.

Cửa thang máy đóng lại, đi lên, theo từng con số màu đỏ nhảy lên, biểu tình trên mặt Đường Noãn, càng trở nên lạnh lẽo.

Đi tới tầng lầu mục tiêu, thang máy dừng lại, lại là một tiếng nhắc nhở đinh đông vang lên, cửa thang máy mở ra, Đường Noãn bước bước chân, chậm rãi đi ra ngoài.

Trong phòng làm việc, ngoại trừ có mấy ngọn đèn sáng giáp ranh, tất cả đèn khác đều không bật.

Trong phòng làm việc lớn như vậy, ánh sáng có vẻ đặc biệt mờ tối, giống như người phụ nữ đó nói với cô, đèn phòng làm việc của Tống Thanh Xuân sáng lên, có vẻ đặc biệt chói mắt.

Đường Noãn không bật đèn phòng làm việc, cô trực tiếp đi đến trước bàn làm việc mình, mở máy vi tính ra, ngồi xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.