Nguyên Huyết Thần Tọa

Chương 33: Giấc mơ bên em




Editor: May

Một mình Đường Noãn ngồi yên ở trên giường bệnh rất lâu, sau đó liền quan sát phòng bệnh tốt nhất trong bệnh viện một lần, cuối cùng tầm mắt liền rơi ở trên túi hàng hóa xa xỉ gần như chất đầy toàn bộ ghế sofa, nhìn nhìn, Đường Noãn liền cong môi, nở nụ cười trầm thấp.

Đồ trên cả ghế sofa này, ít nhất cũng tốn hơn mười vạn đi, có lẽ người khác cố gắng cả đời cũng không chiếm được nhiều sản phẩm tinh mỹ xa xỉ như vậy, mà cô thì sao? Bị đánh một trận, hoài thai một cái, liền có toàn bộ. A, nếu như bụng sinh khí, có thể sinh một bé trai, vậy liền có thể nắm giữ một biệt thự giá trị mấy ngàn vạn...

Suy nghĩ một chút, trận đòn này của cô, đứa bé trong bụng của cô, vẫn thật là đáng giá đó...

Tiếng cười của Đường Noãn, càng lúc càng đại, cười đến cuối cùng, khóe mắt của cô có nước mắt thấm ra.

Cô đột nhiên nghĩ đến Tần Dĩ Nam, nếu như cô và Tần Dĩ Nam còn ở cùng một chỗ, nếu như hiện nay ở trong bụng của cô là con của Tần Dĩ Nam, anh sẽ đối với cô như thế nào?

Có lẽ anh không thể cho cô hàng hóa xa xỉ đắt tiền chất đầy một ghế sofa, cũng có lẽ không thể cho cô một biệt thự giá trị mấy ngàn vạn, anh có thể cho cô chỉ là căn hộ có diện tích không quá 60 mét vuông và chỉ thanh toán trước được 80 vạn hoặc là 200 vạn thôi, nhưng mà... lúc cô sinh bệnh, anh sẽ canh giữ ở bên người một tấc cũng không rời; vào lúc cô đi mệt mỏi, anh sẽ ngồi xổm ở trước mặt cô, rửa chân cho cô; vào lúc cô đói, anh sẽ tự mình xuống bếp nấu cơm cho cô; vào lúc cô bị người bắt nạt, mặt mày ôn nhuận của anh có thể phát ra lệ khí hủy diệt...

Rõ ràng cô đã từng coi Tần Dĩ Nam như con cờ đối phó với Tống Thanh Xuân thôi, một con cờ cô thờ ơ như không, có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào... Hiện tại cô làm sao? Sao lại thường xuyên nghĩ đến anh chứ?

...

Một đống đồ Hoàng tổng xách tới kia, Đường Noãn đều không cần thứ nào, buổi sáng thứ năm, trước khi cô ra viện, mí mắt cũng không nháy mắt một cái một mạch đưa toàn bộ những món quà kia cho y tá nhỏ của bệnh viện.

Hai ngày nay y tá nhỏ vẫn luôn chăm sóc cô, nhận lấy rất nhiều quà tặng, cho nên khi cô ra viện, đặc biệt nhiệt tình tiễn cô ra tầng phòng bệnh nội trú, thậm chí còn dùng điện thoại di động của mình, giúp cô gọi một chiếc xe taxi.

Chẳng qua Đường Noãn không thể lên xe taxi y tá nhỏ gọi giúp cô, bởi vì, cô gặp Tô Chi Niệm.

Trong bệnh viện người đến người đi, nhưng người đàn ông kia, tự phụ và chói mắt trời sinh, luôn có thể khiến người ta nhấc mắt liền nhìn thấy trong biển người mênh mông.

Suy nghĩ cẩn thận một hồi, cô đã lâu đều không có ngẫu nhiên gặp gỡ anh.

Theo thói quen nhiều năm sai khiến, khi đầu óc cô còn chưa làm ra quyết định, cả người liền đã len lén theo dõi Tô Chi Niệm.

Đường Noãn vốn cho rằng Tô Chi Niệm là có chỗ nào đó trên thân thể không khỏe mới tới bệnh viện, không nghĩ tới, hóa rai không phải, anh tới bệnh viện, lại có thể là hẹn trước thời gian để phẫu thuật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.