Nguyên Hồn Của Ta Là Cổng Phó Bản

Chương 60: Tham sống sợ chết




Rốt cuộc là, Điền Lâm cũng không còn biện pháp ah, chỉ có thể tiến đến đem y phục trên người Ngân Vân cởi ra, không thể không nói nàng cơ thể vô cùng đẹp, đẹp đến một trình độ hoàn mỹ.

Bộ y phục trên người nàng là một bộ đồ đen bó sát, ôm lấy trọn cơ thể nàng, cho nên là, Điền Lâm vốn chưa có làm gì, chỉ là đem y phục trên người nàng cởi ra, liền khắp cơ thể nàng loạn chạm một lần.

Ngân Vân nằm một bên khuôn mặt bắt đầu rỉ ra nước mắt, lấy khuôn mặt đáng yêu kia của nàng, Điền Lâm rốt cuộc không chịu nổi, hỏi: "Ta phải làm sao ngươi mới chịu cùng ta làm đây?"

"Ngươi đi chết đi ta liền làm cùng ngươi." Ngân Vân giận dữ nói.

"Xin lỗi, ta không làm được." Điền Lâm lắc đầu nói, sau khi cởi lấy nàng y phục trên người, hắn mới bắt đầu đem y phục trên người mình cởi ra.

Ngân Vân ban đầu còn không có phản ứng gì, nhưng sau đó nàng hai mắt liền trợn trừng, bởi vì phía trước nàng, một cái dương v*t không khác gì một cái chày giã gạo xuất hiện, đem nàng đánh đến hồn phi phách tán.

"Ah?! Của ngươi thế nào lại bự như vậy?!" Ngân Vân khuôn mặt khiếp sợ ngồi bật dậy, đem tay chỉ về phía dương v*t của Điền Lâm, nàng rốt cuộc không còn cái bộ dáng phó mặc cho đời kia nữa, nàng cả người vội lui về phía sau, đến tại phía cuối tường.

"Thế nào? Thích không?" Điền Lâm nở nụ cười nói.

"Người chỉ là một cái học sinh lớp 10, thế nào lại to như vậy? Chích thuốc sao?" Ngân Vân khuôn mặt sợ hãi nói, thế nhưng là càng ngày càng đỏ...

"Ta là trò ngoan nha." Điền Lâm nhún vai nói: "Ngươi hứa với ta rồi? Không nuốt lời đó chứ?"

"Cái... cái này..." Ngân Vân nhìn lấy cái kia cự long, trong đầu một trận quay mòng, nàng không dám tưởng tượng tới, cái kia đâm vào cơ thể nàng rốt cuộc là dạng gì.

"Aizz, chỉ cần ngươi hứa với ta, về sau phải chịu trách nhiệm là được rồi..." Ngân Vân rốt cuộc thở dài, biết mình dù sao cũng không thoát nổi, đành nói.

"Tất nhiên ah." Điền Lâm nở nụ cười, ôm lấy Ngân Vân phóng lên giường: "Ta về sau sẽ đối xử tốt với nàng vô cùng, dù là ai cũng đừng hòng đụng vào nàng."

"Ngươi không chê ta già sao?" Ngân Vân quay đầu lại, ánh mắt đáng thương hỏi.

"Không, nàng không già, chỉ cần là người của Điền Lâm ta, nàng sẽ không bao giờ già." Điền Lâm hôn lên trán của Ngân Vân, rốt cuộc hắn lại va phải lưới tình.

"Ưm, vậy ta về sau là người của ngươi, ngươi nói gì ta cũng sẽ nghe." Ngân Vân nói, nàng không hiểu vì sao, rốt cuộc càng ngày càng có cảm tình cùng tên nàng.

"Tốt." Điền Lâm mỉm cười nói, sau đó đem Ngân Vân nằm xuống, hai tay đem đến trên bầu ngực nàng, nhẹ nhàng xoa nắn, không thể không nói nàng ngực rất bự, làm hắn cảm thấy như đang phía trên thiên đường êm ái.

"Ưm ~" Ngân Vân nhẹ rên một tiếng, từng đợt kích thích xung truyền lên não, đem cơ thể nàng run lên, nàng dù sao đây cũng là lần đầu, rốt cuộc cũng không cách nào kiềm chế được a.

Điền Lâm nhẹ nhàng đem tay đặt xuống dưới nàng âm đ*o, kiếm lấy đường tiến vào trong...

"Aaaaa." Ngân Vân hét nhẹ một cái, nàng cảm thấy phía dưới mình như đang có gì đó tiến vào, cả người nóng ran lên.

Điền Lâm ngón tay phía trong cơ thể Ngân Vân không ngừng xào nguấy, đem cơ thể nàng run lên bần bật, khuôn mặt nàng càng ngày đỏ lên, hai chân khép lại, phía dưới cũng bắt đầu tiết ra dịch nhầy, nàng lúc này, vô cùng đáng yêu.

"Nàng cảm thấy sướng sao?" Điền Lâm nở nụ cười, hôn lên môi Ngân Vân một nụ hôn, khiến nàng cảm thấy từng trận ấm áp.

"Hì, để ta nếm thử hương vị phía dưới nàng xem sao?" Trên mặt Điền Lâm xuất hiện lên một vòng tiếu dung, hắn cả người thoắt cái lùi xuống phía dưới, đem cái miệng đặt đúng chỗ âm đ*o Ngân Vân.

"Không, dơ lắm, đừng..." Ngân Vân vội vàng hét lớn, thấy ánh mắt Điền Lâm đang chầm chầm nhìn về phía tiểu Vân Vân của mình mà không khỏi cảm thấy xấu hổ.

"Đối với ta, nàng không có gì là dơ cả." Điền Lâm yêu thương nói, sau đó đem cái lưỡi tiến vào bên trong thăm dò.

"Ưm ~ Ưm" Ngân Vân rên khẽ từng trận, cả người càng thêm nóng ran, hai tay vịn chặt lấy đầu Điền Lâm, rốt cuộc vẫn là không muốn hắn dừng lại.

"Sướng sao?" Điền Lâm ngước đầu lên nhìn lấy Ngân Vân nói, sau đó đem tay chạm thử vào tiểu Vân Vân của nàng, cảm thấy nó đã ẩm ướt, mới hỏi: "Ta có thể đút vào không?"

"Ưm." Ngân Vân nhẹ gật đầu, làm cho Điền Lâm vô cùng vui mừng, vội vàng cả người đẩy về phía trước, đem cái kia dương v*t vừa vặn đút vào bên trong.

"Aaaaaaaaaa!" Ngân Vân đau đớn hét lớn, âm đ*o bắt đầu tuôn ra từng đợt máu tươi.

"Ta... ta... xin lỗi..." Điền Lâm nhìn thấy Ngân Vân đau đớn lo lắng nói: "Vừa rồi là do ta vô ý, xin lỗi ngươi..."

"Không sao, ngươi cứ tiếp tục đi, ta cảm thấy rất sướng khoái..." Ngân Vân nở nụ cười nói, nàng rốt cuộc không hiểu vì sao, bây giờ nàng lại không muốn Điền Lâm dừng lại, hay nói đúng hơn, là nàng không muốn xa hắn, không muốn xa hắn một giây nào.

"Ừm." Điền Lâm gật đầu, sau đó cẩn thận nhẹ nhàng đẩy mông lên xuống.

"Ưm ~ a~ ưm ~" Ngân Vân trong miệng phát ra từng đợt rên khẽ, khiến Điền Lâm càng thêm khoái lạt.

Môt giờ sau đó, Điền Lâm rốt cuộc hét dài một tiếng, đem lượng tình trùng bên trong phóng xuất ra đến, cuối cùng cả hai mới ôm nhau ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.