Nguyên Hi Kỷ

Chương 4




Văn Bân nửa đêm bò lên giường tìm đồ ăn, động tác tất tất tác tác tựa như bác tí hoạt động ban đêm, dẫn tới bộ mặt lãnh nghiêm của Từ Phong.

“Tôi cứ nghĩ chuột nháo cơ chứ, cậu xem xem bây giờ là mấy giờ?”

Từ Phong vừa hai ngày không ngủ, vừa bị quấy giấc ngủ, mặt âm trầm, toàn thân cao thấp phát ra hàn khí.

Văn Bân ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, sờ sờ đầu, cười chê nói: “Này không phải ba giờ sao.”

“Cậu đang tìm cái gì?” Từ Phong đến gần từng bước, mắt nhìn Văn Bân.

“Mì ăn liền đâu?”

“Vứt.” Đúng lý hợp tình.

Văn Bân cười: “Vậy anh nấu cho tui mì đi?”

“Không rảnh.”

Ngữ khí cứng rắn lạnh lùng khiến Văn Bân trong lòng rất ư khó chịu, hừ một tiếng: “Vậy quên đi, tui tự mình đi ăn chút gì đó.”

“Văn Bân.”

Từ Phong lại dùng loại khẩu khí lạnh như băng này gọi tên, Văn Bân đứng nghiêm theo phản xạ, phía sau lưng dựng thẳng lên một mảnh lông tơ, không khỏi trở mình xem thường: “Nói thì anh cứ nói, nơi này chỉ hai chúng ta, không cần nghiêm túc gọi tên tui như vậy đâu? Anh làm giáo sư điểm danh sao.”

Từ Phong bình thản hỏi: “Tôi muốn biết, cậu rốt cuộc là sinh vật nào?”

Văn Bân ngẩn người, lúc này mới trợn mắt: “Quẹo mắng tui không phải người đâu?”

“Nửa đêm ba bốn giờ cậu lại đặc biệt tinh thần, đứng dậy tìm ăn, thói quen làm việc và nghỉ ngơi này —— sao cũng chẳng giống nhân loại đi.” Từ Phong lạnh lùng nói: “Trái lại rất giống con chuột.”

Đó là……

Đó là bởi vì ngủ không được, miên man suy nghĩ. Ngọn nguồn…… Còn chẳng phải do anh.

Văn Bân quay đầu không để ý tới hắn.

Từ Phong tiếp tục giáo huấn: “Về sau một ngày ba bữa đúng giờ ăn, nửa đêm ăn bậy đối thân thể không tốt. Lời nói của tôi cậu hình như luôn vào tai này ra tai kia?” Vừa nói, vừa tới gần từng bước.

“Tui đói.” Văn Bân nhếch miệng cười xán lạn, gặp Từ Phong mặt nghiêm lại gần, Văn Bân lại bài trừ thêm câu: “Thực đói mà, không lừa anh, ruột tui đều thắt lại, cái bụng đều lỏng, máu toàn thân đều không lưu động.”

“Vậy chịu đựng đi.” Từ Phong nói: “Tôi không thể dung túng cậu dưỡng thành thói quen hư được.”

Văn Bân ngẩn người.

Từ Phong hôm nay không biết là lạ ở chỗ nào ? Hở một tí là muốn quản mình, cái này không được ăn cái kia không được làm, phải là như vậy phải là như nọ……

Cũng chẳng phải cặp, quản cái gì quản.

Ngoài miệng tuy rằng mắng như thế, nhưng Văn Bân trong lòng vẫn là một hồi ngọt ngào kỳ quái.

Được người trông nom, cái loại cảm giác này kỳ thật cũng không tệ, hắc hắc.

Trước kia lúc được Chu ca trông nom, chính mình sẽ có chút không kiên nhẫn, thậm chí còn chống đối lại, nhưng hiện tại được Từ Phong trông nom…… Vì cái gì cũng không dám chống lại?

Thấy hắn bộ dáng nghiêm trang nói với mình”Không được phép”, cư nhiên còn có chút tim đập loạn xạ, cảm thấy người đàn ông này thật sự là đẹp trai đáng chết, thân là cùng giới quả thực ghen tị hắn……

Tâm hồn như thế nào lại dạo chơi rồi.

Văn Bân thu lại tâm trạng, trừng lườm hắn: “Anh quản tui để làm chi.” Dứt lời bước đến ghế sa lon bên cạnh ngồi xuống.

Từ Phong trầm mặc sau một lúc lâu, cũng theo qua, ngồi ở đối diện Văn Bân, mặt lãnh nghiêm áp gần.

Văn Bân rụt lui cổ về sau, thấy khuôn mặt hắn tại trước mặt mình không ngừng phóng đại, mắt thấy hình dáng xinh đẹp của đôi môi sẽ hôn tới……

Văn Bân nắm chặt nắm tay, bày vẻ mặt hung ác: “Anh đã đáp ứng không cưỡng ép! Anh dám đổi ý tôi giết…… Giết anh.”

Thanh âm tiếp sau cũng lạc mất, ánh mắt hơi lóe sáng, rõ ràng là sức lực không đủ,

Từ Phong nhếch nhếch khóe miệng, đem môi chuyển qua bên tai cậu: “Tôi thích quản cậu.” Nói xong, lại nhẹ giọng bổ sung: “Cậu xem, mấy năm nay không ai quản cậu, cậu liền trở nên không giống nhân dạng. Cũng nên có người quản lý trông nom, tôi chỉ cố mà làm tốt, gánh vác trọng trách này.”

—— Anh đang vì dân trừ hại hả?

Bên tai bị hô hấp ấm áp làm sợ tới mức giật mình, Văn Bân lông tơ dựng thẳng lên, rụt lui cổ: “Anh dựa vào cái gì quản tui? ! Mẹ tui còn chưa quản.”

Từ Phong dừng một chút, dời môi, quy củ ngồi ở bên cạnh Văn Bân, bình thản nói: “Chỉ bằng tôi là đàn anh của cậu, sao, không phục?”

Văn Bân cũng không biết sao, nghe thấy hắn nói như vậy ngược lại cảm thấy trong lòng thật buồn bực.

Vốn chỉ là đàn anh trông nom đàn em mà thôi, chính mình còn nghĩ, phương diện này nếu nhiều chút gì đó thì tốt rồi……

Không được tự nhiên vê nắm tay một hồi, lúc này mới ngượng ngùng nói: “Cuối tuần là sinh nhật đàn anh a?”

“Ờ.”

“Cái kia…… đàn anh lão nhân gia ngài tuổi thọ?”

Từ Phong trầm trầm mặt: “Hỏi cái này để làm gì.”

Văn Bân cười nói: “Anh không phải song tiến sĩ sao, tui tò mò, anh rốt cuộc đọc sách bao nhiêu năm, đọc lâu như vậy không phiền sao.”

Từ Phong thản nhiên nói: “Thạc sĩ ba năm, hai cái tiến sĩ kia cùng học, học ba năm, hiện tại hai mươi bảy, sắp tốt nghiệp, vừa lòng ?”

“Nga.” Văn Bân cúi đầu suy tư một lát: “Nói như vậy anh lớn hơn tui sáu tuổi, lúc tui còn chưa sanh ra anh đã ở nhà trẻ rồi, sự khác biệt còn không phải ít……”

“Cậu đang nghĩ bậy cái gì?” Bị Từ Phong mặt lãnh nghiêm cắt ngang.

Văn Bân ngẩng đầu cười: “A, không có gì, tui chính là…… Đột nhiên muốn rõ anh một chút, ha ha, cùng một mái nhà, ngay cả anh mấy tuổi cũng không biết, hình như có chút không tốt lắm.”

Từ Phong nhìn chằm chằm Văn Bân, nghiêm túc nói: “Với, vậy rõ hơn chút đi. Tôi là con một, ba mẹ đều là giáo sư bản giáo, hơn nữa biết tôi thích đàn ông, gây sức ép hết cả năm mới buông tha ý tưởng bẻ tôi trở về, hiện tại mặc kệ tôi không quản, mẹ của tôi thực hy vọng tôi tìm người đàn ông ổn định, chuyện sinh con cũng không cần lo lắng, cho nên cậu không cần có áp lực quá lớn.” Dừng một tí, hướng Văn Bân cười nói: “Vừa lòng chưa? Còn muốn hiểu biết thêm nhiều không?”

Văn Bân choáng váng.

Sinh con? Đang nói gì vậy?

“Tôi đi ngủ đây. Cậu cũng đi ngủ sớm thôi.”

Từ Phong nói xong, ra vẻ đứng đắn lại gần, lịch sự hôn lên trán Văn Bân ——

“Ngủ ngon.”

Sau đó vẻ mặt nghiêm túc rời đi.

Thật lâu sau, Văn Bân vuốt nơi bị hắn hôn qua, nóng như lửa thiêu.

Vừa rồi tim đập thiếu chút nữa ngừng, hiện tại mới bắt đầu nhảy kịch liệt.

Nhảy cái rắm, người ta đi rồi mà còn nhảy! Âm thầm phỉ nhổ chính mình một phen, đè trước ngực, mắng nói: “Văn Bân tên ngu ngốc này, sớm biết rằng là lễ nghi…… Hẳn hôn lại mới không ăn thiệt. Lầm bầm.”

Đêm đó, Văn Bân rốt cuộc không mất ngủ nữa.

Sáng sớm hôm sau khi…tỉnh lại, trời đã sáng rồi, cửa mở ra đường khẽ hở, mùi trứng chiên lượn tới.

Văn Bân hít hít cái mũi, đứng lên rửa mặt, đối gương sửa sang lại một chút dung nhan ——

Kỳ thật diện mạo của Văn Bân với từ “Thô lỗ” một chút cũng không hợp, nhìn qua ngược lại thực thanh tú, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cậu ngậm cái mồm lại.

Văn Bân há mồm với Văn Bân câm miệng, hoàn toàn là hai loài cực đoan, khác biệt tựa như mèo xù lông tới cào đẹp mặt bạn, với mèo im lặng dịu ngoan ghé vào lòng bạn.

Văn Bân sờ sờ cằm, có đôi khi cũng biết không thể tưởng nổi, mẹ vì sao lại sinh mình ra thành vậy, hẳn phải sinh một bộ mặt tục tằng, thêm đâm đầy râu, trên người lại đến chút dữ tợn, cùng thằng cha lỗ mãng vách đại đao trong game cực giống —— vừa lúc cùng cái từ “Ông đây” này thực xứng đôi.

Bây giờ cái bộ mặt này, một tiếng “Ông đây” thật sự là không có lực uy hiếp.

Đặc biệt ở trước mặt Từ Phong, thói quen nói liên tục từ “Ông đây” này đều nói chả được, bị ánh mắt lạnh lùng của hắn trừng, chỉ có thể”Tui biết rồi” “uh” “Được” —— ngoan ngoãn gật đầu.

Có điểm sợ hắn.

Không chỉ là bởi chuyện hắn từng vì nói bậy mà cường hôn trừng phạt mình.

Còn có một thứ tâm tình khác, hình như là…… nghĩ muốn ở trước mặt hắn biểu hiện tốt một chút để hắn chán ghét ít đi một tí – tâm tình khẩn trương

Văn Bân lau khô mặt, sờ sờ cái ót xua đi suy nghĩ kỳ quái của ban sớm, xoay người tới trước bàn ăn.

Lưu Ba xem bộ dáng là cùng bạn gái đương nhiệm Tiểu Nguyệt gửi tin nhắn tình yêu ngọt ngào, cười toe cười tóet.

Về phần Từ Phong…… Không biết hắn đang gừi tin nhắn cho ai, theo trên sườn mặt hắn, nhìn ra một chút tình tự không kiên nhẫn.

Văn Bân lừ nhìn Lưu Ba, ngồi ở bên cạnh cậu ta, thấy trong di động cậu ta nhảy ra câu “Anh cũng nhớ em nha, tối hôm qua còn mơ thấy em !”, kích ra một thân da gà, khinh thường hừ một tiếng: “Mới sáng sớm cậu không mắc ói?”

Lưu Ba lườm Văn Bân: “Tình yêu chính là phải ngọt ngào, cọp mẹ —— cũng cần dỗ a. Ông bạn, cậu chưa nói qua yêu đương hả?”

Văn Bân lườm cậu ta một phát: “Ai nói, tui với Điềm Điềm quen nhau ba năm.” Nhớ tới Nhạc Điềm Điềm ngày đó, trong lòng không khỏi một trận chua xót ——”Ai, đáng tiếc, tui chính là sẽ không dỗ nữ sinh, quen với nhỏ hoàn toàn là đem nhỏ làm bạn hữu, lúc nhỏ đi nghiêm túc phê bình tui căn bản không hiểu tình yêu, nghĩ đến cũng có chút đạo lý……” Nói đến đây, thần sắc không khỏi có chút ảm đạm.

Lưu Ba cười cười: “Nói như vậy, cậu thất tình ?”

Gặp Từ Phong nhíu mày, Văn Bân không khỏi có chút khẩn trương, vội vàng khụ một tiếng nói: “Xem như đi.”

“Như thế nào tui cảm thấy biểu hiện mấy ngày nay của cậu, không giống thất tình ngược lại giống mối tình đầu a.” Lưu Ba ngẩng đầu cười, sau đó hướng vẻ mặt bình thản Từ Phong nói: “Đúng không đàn anh, anh xem cậu ta, bộ dáng thẹn thùng, rõ ràng là mối tình đầu của cậu chàng thôi. Văn Bân này, nói tui nghe, coi trọng cô nương nhà ai?”

Văn Bân hung ác trừng mắt lườm lưu ba: “Câm miệng! Cậu không nói lời nào không ai bảo cậu là câm.”

Lưu Ba nhún nhún vai: “Tui vốn không muốn nói chuyện, đây chả phải cậu trêu chọc tui trước sao?” Nói xong, lườm Văn Bân một cái, cúi đầu tiếp tục gửi tin ngắn.

Văn Bân bực mình ngồi ở bên cạnh Lưu Ba, đột nhiên nghe Từ Phong đối diện mở miệng nói chuyện: “Văn Bân.”

Bị hắn thanh âm trầm thấp làm hoảng sợ, Văn Bân vội vàng gục đầu xuống đáp ứng: “ừ…… Chuyện gì?”

“Tôi buổi sáng còn có lớp, đi trước, trong tủ lạnh có đồ ăn, nếu cậu đói hâm trong lò vi ba một chút.”

“Nga, được.”

“Cơm chiều chờ tôi trở lại làm, đừng tự mình ăn tạp bậy bạ.”

Cái gì gọi là ăn tạp bậy bạ? Khẩu khí này thật đúng là giống giáo huấn heo.

Văn Bân gật đầu: “dzạ.”

“Tôi đi đây.” Từ Phong nói xong, một tay chống bàn, tao nhã lại gần, ở trên trán Văn Bân ấn xuống nụ hôn ——chụt một cái.

“Buổi tối gặp.” Tiêu sái xoay người rời đi.

Văn Bân ngay tại chỗ hóa đá, toàn thân cứng ngắc.

Lưu Ba quay đầu bình tĩnh lừ nhìn Văn Bân, quay đầu lại tiếp tục gửi tin cho Tiểu Nguyệt.

Thật lâu sau, Văn Bân mới vẻ mặt xấu hổ nói: “Ha ha, đàn anh quan niệm thật đúng là thoáng, hôn một cái rồi cùng nắm tay, đừng, đừng để ý đến anh ta.”

Lưu Ba ý vị thâm trường cười: “Ờ, cậu đi mà để ý anh ta, tui để ý bạn gái tui là đủ rồi.”

Sau đó cũng xoay người bỏ đi.

Văn Bân mặt đỏ lên.

“Kháo, mới sáng sớm, tên khốn kia, không chê ghê tởm!”

Ngoài miệng mắng, không tới chốc lát, ngay cả cổ đều đỏ.

Muốn hôn…… Ít nhất cũng đừng làm trò trước mặt người khác a.

Bị ý tưởng này làm sợ tới mức từ trên ghế nhảy dựng lên, dừng bữa sáng, Văn Bân lại thực không biết vị.

Thời điểm Từ Phong trở về mua một đống lớn rau củ tươi ngon, buổi tối tự mình xuống bếp, làm một bàn bữa tối phong phú nói để cho Văn Bân bổ sung dinh dưỡng.

Văn Bân ngồi ở đối diện ăn đến bất diệc nhạc hồ.

Sau khi ăn xong Từ Phong theo thường lệ cùng Lưu Ba tiến vào thư phòng chơi game, Văn Bân ở nhà bếp rửa chén, một bên rửa một bên suy tư, ngày mai cuối tuần, chính là sinh nhật anh ta, buổi sáng đi ra ngoài mua quà hẳn là tới kịp.

Buổi tối ở trên Q gặp “Tiểu Mễ Chúc” đã lâu không gặp, Văn Bân gửi tin qua hỏi: “Chu ca đó sao?”

“Đây.”

“Long đại ca có khỏe không?”

“Rất tốt.”

“Tiểu Long Tể có khỏe không?”

Chu Châu bên kia trầm mặc một hồi, lúc này mới đánh qua cái biểu tình cậu thực phiền, thêm một câu: “Nói thẳng đi, muốn tôi giúp cái gì?”

Văn Bân sờ sờ đầu, hắc hắc cười ra tiếng: “Ách…… Kỳ thật cũng không có gì đặc biệt, sinh nhật một người bạn của tui, tui muốn tặng quà, anh cũng biết tui đây thần kinh mỏng mà, hùi trước tặng đồ cho Điềm Điềm đều bị nhỏ ghét bỏ, càng không biết sinh nhật nam sinh tặng cái gì mới tốt, anh cho tui chút ý kiến ik.” Nói xong lại lập tức bổ sung một câu: “Bạn bè thuần khiết, anh đừng tưởng bậy.”

“Nga.” Chu Châu dừng một lát, đánh qua câu: “Tôi không tưởng bậy.”

Cũng làm cho Văn Bân có chút ngượng ngùng, chà chà tay, tiếp tục đánh chữ: “Ví dụ….. nếu sinh nhật Long lão đại, anh sẽ tặng gì?”

“Tôi với anh ta không phải bạn thuần khiết, tính chất bất đồng, không thể so nhau.”

Văn Bân cười chê nói: “Không có việc gì, cho cái ví dụ, nói thử đi.”

“Tôi lần trước tặng cà- vạt anh ấy rất thích.” Chu Châu gửi đến khuôn mặt tươi cười: “Bất quá mà, nếu cậu muốn tặng Từ Phong, cà- vạt không thích hợp, cậu ta hiện tại cũng không mặc quần áo chính thức, không bằng tặng đồ rẻ thôi, kỳ thật quà tặng, quan trọng nhất là tâm ý.”

Văn Bân lại ngượng ngùng, sờ sờ đầu, “Tui chưa nói là Từ Phong, khụ khụ, anh đừng nghĩ bậy.”

“Ừ, tôi thật không có nghĩ bậy. Nếu Từ Phong, cậu không bằng tặng cho cậu ta chiếc khăn quàng cổ đi.”

“A? Hiện tại mới mùa hè……”

“Đúng vậy, thời khắc đổi mùa khăn quàng cổ mới có ích, tiếp qua nửa năm mùa đông rồi, thời điểm luôn luôn phải dùng đến.”

“Anh xác định không phải đang giỡn chơi tôi?”

“Luật sư nói chuyện phải chịu trách nhiệm pháp luật nhá, tôi làm sao có thể giỡn chơi cậu đây? Đúng không? Tôi thương cậu như vậy, tựa như em trai ruột thịt……”

“Ngưng ngưng, lông tơ tui đều vểnh lên rồi, cám ơn anh nha.” Nói xong, lại cảm thấy bản thân hỏi xong vấn đề thì rời đi có chút vong ân phụ nghĩa, vì thế tiếp tục nói: “Long lão đại còn đang chơi game chứ?”

“Ờ, đang chơi huyễn tưởng, thiết lập cái gia tộc rách nát.”

Văn Bân ngẩn người: “Cá…… Tính……”

“Cậu nhàm chán có thể tới tìm tụi tôi.”

“Ách, tui không tám nữa, mấy anh chơi vui vẻ, bai bai, tui muốn ngủ.”

Đương nhiên không thể ấn theo cách nói Chu Châu đi mua khăn quàng cổ, Văn Bân biết anh ta tuyệt đối là đang trêu cợt mình, còn nói cái gì “Luật sư nói chuyện phải chịu trách nhiệm pháp luật “, phi, lúc anh rưới nước ô mai lên đầu tui sao không để ý trách nhiệm pháp luật.

Nhưng anh ta thật ra có câu nói rất đúng, quà tặng này, không nhìn giá cả thế nào, quan trọng nhất là tâm ý.

Cho nên……

Vậy mua gì rẻ rẻ, dù sao trong tay lại không nhiều tiền lắm.

Đến tinh phẩm nhỏ lân cận chọn cả buổi, nhìn trúng một cái vòng cổ, hỏi chủ quán, nói là bằng bạc, giá cũng không dọa người, ít nhất ở trong phạm vi thừa nhận của Văn Bân.

Vòng cổ đó kiểu dáng thực bình thường, vòng trang sức tương đối thô, thích hợp nam sinh đeo, đơn giản hào phóng, hình như khá hợp khẩu vị của Từ Phong.

Hai miếng bạc ghép lại, mặt trên cũng không có từ ngữ buồn nôn kỳ quái.

Văn Bân không chút do dự mua, nhờ chủ quán gói kỹ.

Mang theo tâm tình không yên tới quán ăn giao hẹn, Từ Phong với Hứa Diêu đã sớm tới rồi, Tiểu Nguyệt và Lưu Ba cũng ngồi ở đó, Văn Bân tới rồi, Từ Phong ngẩng đầu lên, mỉm cười ——

“Còn tưởng rằng cậu lại muốn muộn chứ.”

Khóe môi khẽ nhếch ấy, chiếc mũi thẳng, mi giãn ra, còn có cặp mắt thâm thúy ấy, thẳng tắp nhìn chăm chú nhìn.

Thực con mẹ nó dụ dỗ người ta mà, dụ trái tim người ta nhảy loạn xạ.

Văn Bân khụ một tiếng, trở về vẻ tươi cười xán lạn, trong lòng bàn tay lại bắt đầu đổ mồ hôi.

Hứa Diêu lạnh lùng nhìn Văn Bân, hỏi Từ Phong: “Có thể mang thức ăn lên đi.”

Từ Phong nhìn xem đồng đồ, gật đầu.

Đồ ăn rất nhanh được bưng lên, Hứa Diêu đem bánh ngọt mang lên để qua một bên, mọi người bắt đầu tự lo mục đích dùng bữa của bản thân.

Di động Từ Phong đột nhiên vang lên, mắt nhìn hiển thị của điện báo, chau mày tiếp lấy.

“Alo, Hạ Phong cậu đang làm gì đó, hiện tại mới gọi điện trả lời? Tắm rửa…… Được rồi, trong vòng mười phút cút qua đây cho tôi.” Nhướng nhướng mày, bỏ điện thoại vào lại trong túi.

Văn Bân dựng thẳng lên lỗ tai lúc này mới khôi phục bình thường, vẻ mặt dường như không có việc gì buồn đầu dùng bữa.

Từ Phong gắp miếng sườn đặt trong bát Văn Bân, “Ăn nhiều một chút.”

Văn Bân buồn đầu gặm sườn, Từ Phong lại bất động thanh sắc gắp miếng thịt bò qua, “Nếm thử cái này.” Văn Bân tiếp tục buồn đầu gặm.

Bởi vì ngồi ở bên cạnh hắn, lại cúi thấp đầu, Văn Bân thực dễ dàng nhìn thấy tay Từ Phong.

Trên tay có vết sẹo, tuy rằng cũng không đáng sợ, chỉ là thực rõ ràng, thực chói mắt.

Thời điểm tụ họp lần đó, hắn kéo mình ra, cảnh tượng tay bị phỏng nồi lầu lại hiện lên ở trước mắt.

Lúc ấy hận không thể bỏng chết hắn, hiện tại nhìn —— cư nhiên có điểm đau lòng?

Phía sau đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm ôn nhu: “Ngại quá, đã tới trễ.”

Hạ Phong vẻ mặt mỉm cười đi tới, ngồi ở bên cạnh Văn Bân, vỗ vỗ vai Văn Bân: “Văn Bân bạn học đã ở a, gặp thầy giáo cũng không chào.”

Văn Bân đảo cặp mắt trắng dã, lành lạnh nói: “Thầy Hạ khoẻ.”

Hạ Phong nhún nhún vai, từ trong túi lấy ra cái hộp nhỏ, ném cho Từ Phong: “Đưa cho cậu, sinh nhật vui vẻ.”

Từ Phong tiếp nhận, cám ơn cũng không thèm liền cất vào túi.

Tiểu Nguyệt tò mò hỏi: “Không mở ra sao?”

Từ Phong đáp: “Cậu ta hàng năm đều đưa một viên đá cho anh, nói cái gì ‘ có tâm ý là tốt rồi, quà cáp là cái gì cũng không quan trọng ’, anh đã có hơn hai mươi viên đá rồi.”

Hạ Phong cười nói: “Vậy chung quy tốt hơn so với cậu đưa cho tôi mỗi hộp không, trong hộp tôi ít nhất còn có đồ.”

Hai người nhìn nhau cười.

Cái loại thân mật khắng khít và ăn ý này của hai người bọn họ, khiến Văn Bân trong lòng có chút khó chịu nho nhỏ.

Nhẹ giọng hừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục ăn thịt.

Hạ Phong sáp qua, hạ giọng nói: “Ghen?”

Văn Bân nhếch miệng cười: “Ăn thịt.” Bộ dáng nghiến răng nghiến lợi kia, tựa như thịt đang nhai chính là tên Hạ Phong.

Hạ Phong mỉm cười, “có mang quà cho đàn anh cậu không đấy?”

Văn Bân ngẩng đầu, gặp ánh mắt của Từ Phong lại lộ ra một chút chờ mong.

Văn Bân liền gục đầu xuống từ trong túi lấy ra hộp quà, đưa cho Từ Phong, “đàn anh sinh nhật vui vẻ.”

Nửa đường bị hai ngón tay của Hạ Phong kẹp lấy.

Văn Bân ngẩng đầu căm tức nhìn anh ta, thấy Hạ Phong vẻ mặt tươi cười sâu xa: “Chậc chậc, cái hộp kiểu này sao nhìn thế nào cứ giống vật đính ước thế nhỉ.”

Bị Từ Phong vẻ mặt bình tĩnh chộp lại, “Không liên quan chuyện của cậu.”

Từ Phong vừa định bỏ vào túi, Lưu Ba lại đột nhiên nói: “Đàn anh không mở ra xem? Quà tụi em đều mở ra xem qua rồi.”

Tiểu Nguyệt cũng cười: “Đúng rồi lão ca, như thế nào đến Văn Bân thì muốn chơi riêng vậy.”

Văn Bân cảm thấy đồ mình tặng hình dáng rất ưa nhìn, không khó coi cũng không dọa người, liền sang sảng cười, khoát tay: “Vậy mở ra nhìn xem đi, hắc hắc, quà thực bình thường, đầy đường đều có bán.”

Từ Phong vẻ mặt nghiêm túc đem hộp mở ra, lúc nhìn thấy vòng cổ ấy, lấy ngón tay nhẹ nhàng chà xát mở hai mảnh bạc, trên mặt không che giấu được vẻ vui sướng tràn đầy.

Hướng Văn Bân cười cười, “Cám ơn cậu.” Ánh mắt ôn nhu.

Văn Bân lúc này mới yên lòng lại, “Ừ…… Thích là tốt rồi.”

Mọi người cơm nước xong, hát bài ca sinh nhật, ăn bánh ngọt, sau đó giải tán……

Hết thảy ấn theo trình tự tiến hành.

Bởi vì Từ Phong thực nghiêm túc, tiệc sinh nhật hôm nay cũng thực nghiêm túc, căn bản không có cảnh bôi trét mặt huyên náo thường lệ.

Rượu trái lại uống một tí, làm cho Văn Bân khiếp sợ chính là, Hạ Phong cư nhiên đi vung quyền.

Vẻ mặt bình thản tươi cười, tao nhã vươn tay ra ——

“Ca lưỡng hảo, mi thua, uống đi.”

Văn Bân chỉ cảm thấy da đầu run lên.

Thế nào lại có người như vậy, tính cách biến hoá đa dạng? Bất quá, Từ Phong và anh ta cùng nhau lớn lên….. Cũng không phải người đứng đắn gì.

Lưu Ba với Tiểu Nguyệt đi dạo phố, Hạ Phong tiện đường đưa Hứa Diêu mỹ nữ trở về.

Bốn người đi rồi, Văn Bân thì kiên trì ngồi vào xe Từ Phong.

Không biết là có phải do cùng một chỗ với hắn hay không, không khí bên trong xe có chút nặng nề, Văn Bân vê vê mồ hôi trong lòng bàn tay, thắt dây an toàn.

Từ Phong đột nhiên nói: ” Vòng cổ kia……”

“Ách?”

“Cậu là ý này sao.” Nói xong liền phủ thân mình qua.

Trái với Văn Bân thắt dây an toàn tự trói mình lại, Từ Phong thì có vẻ hoạt động thoải mái, một cánh tay chống lưng ghế dựa của Văn Bân, tay kia thì đặt ở trên vai Văn Bân.

“Phải không?”

Văn Bân lăng lăng nhìn khuôn mặt hắn gần ngay trước mắt, “Phải….. Cái…… ?”

Chữ “gì” còn chưa nói ra, đã bị hắn đột nhiên ngăn ở giữa môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.