Nguyên Hi Kỷ

Chương 25




1, Lần đó Hạ Phong bị Nhạc Viêm hiểu lầm là chuyện như thế nào?

Hạ Phong cười: “Do Vu Tường thi toán có 20 điểm gọi điện khóc lóc với tôi rằng nó muốn tự sát, tôi thân là bằng hữu của anh họ nó nên đi an ủi.”

Vu Tường nhảy dựng phẫn nộ: “Anh nói láo! Em rõ ràng thi 25 điểm…”

Không cần để ý đến bọn họ, quyền giải thích nằm trong tay tác giả…

Được rồi sự kiện này kì thật rất chi là xàm, lúc ấy Hạ Phong mang theo Vu Tường tới khách sạn đương nhiên không phải 419, mà do Vu Tường trốn nhà không có chỗ ở, Hạ Phong vừa vặn bắt gặp rồi kéo cậu ta vào khách sạn ngủ qua đêm mà thôi.

Tiểu Vu Tường, con chính là có số làm vật hi sinh, hôm nào má Điệp viết cho con thiên văn để con làm diễn viên chính nha., ngoan (Chị Điệp không chút ý thức được nợ bút nghiệt trái còn ở đó cười tủm tỉm an ủi Vu Tường, phía sau âm phong cuồn cuộn chính là một đám người đã lâu chưa được nhắc tới: Diệp Kính Huy, Ti Minhh, Nhan Cảnh, Nhung Tử đồng loạt phóng đao nhãn xèn xẹt. = =)

2, Chu Châu, từ khi nào anh bắt đầu thích Long Hành Thiên, có ấn tượng gì về anh ta?

Chu Châu nhìn Long Hành Thiên, lại nhìn Long Diễn, “Sau khi biết ảnh thích tôi từ lâu, đột nhiên cảm thấy rất cảm động, sau đó thì động tâm.”

“Vậy tại sao thích anh ta?”

“Con của ảnh rất đáng yêu, tôi muốn làm ba ba.”

Cái này mà cũng thành lí do = =|||

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình.

3, Tiểu Nhạc, anh thích làm công hay thích làm thụ? Công được hơn hay thụ được hơn?

Nhạc Viêm cong cong khóe môi: “Đương nhiên là công, nhìn Hạ Phong rên rỉ là một điều rất thỏa mãn. Trước mắt tỉ lệ công được điều chỉnh tới 4:6 rồi.”

Cụ thể thì xin xem trong phiên ngoại.

4, Tiểu Hạ, lúc chưa quen Viêm Viêm anh có từng 419 không?

Hạ Phong: “Có chứ, tinh thần và nhục thể có thể tách rời.”

Thấy Nhạc Viêm nhíu mày, Hạ Phong lập tức thay bằng gương mặt tươi cười: “Đương nhiên, lúc ở bên Viêm, tinh thần và thân thể của tôi đạt tới sự thống nhất cao nhất.”

5, “Nho Nhã, có muốn phản công một lần không?”

Văn Bân quay đầu “Từ Phong, anh thấy sao?”

Từ Phong cười dịu dàng: “Anh tôn trọng ý kiến của em.”

Văn Bân mặt đỏ ửng, thuận tiện lườm một đám xem kịch vui, lại gần nhỏ giọng: “Vậy đêm nay trở về, anh cho em ở trên…”

Từ Phong mỉm cười: “Ừ, anh sẽ “tự mình” dạy em.”

Hạ Nhạc Long Chu trao đổi nhau một ánh mắt bất đắc dĩ.

Kỳ thật đối với Vân Bân mà nói, ngoại trừ bị Từ Phong đè ra, thứ quan trọng thứ hai là… game của cậu. Giữa đĩa CD game và đè Từ Phong thì Vân Bân chọn cái trước…

6, “Tôi muốn quyến rũ yêu nghiệt Hạ Phong, bạn nhỏ Viêm Viêm sẽ đánh chết tôi chứ?”

“Tôi sẽ không đánh chết bạn.” Nhạc Viêm mỉm cười, nâng gọng kính, “Tôi chỉ có thể điều trị tâm lý của bạn.”

Hạ Phong tà ác cười: “Chớ nhắm vào tôi, sau khi ở cạnh Viêm, thân thể và tinh thần của tôi đều không muốn ngoại tình.”

7, “Từ Phong và Hạ Phong, trong thời thanh mai trúc mã dài đằng đẵng của hai anh, từng có gian tình gì không? Từng có bất cẩn va chạm khơi gợi tình cảm mãnh liệt hay ám muội gì không?”

Hạ Phong nhìn Nhạc Viêm, lại nhìn Từ Phong, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: “Cậu ta?”

Từ Phong nhìn Văn Bân, ủ Văn Bân vào lòng, chau mày nói với Hạ Phong, “Tôi hoàn toàn không có cảm giác với Hạ Phong, vẫn là Văn Bân hợp khẩu vị của tôi.”

Hạ Phong cau mày: “Thưởng thức của cậu tôi thật sự không thể hiểu nổi.”

Từ Phong cười: “Đều là hạt óc chó thôi.”

Hai người bị gọi là hạt óc chó bên cạnh, đồng thời hừ một tiếng.

8, “Thầy Hạ: Không thống kê hết, anh nhắm chừng từng có bao nhiêu đối tượng 419?”

Hạ Phong cúi đầu trầm tư thoáng chốc, “419 người?”

Bên cạnh vang lên tiếng hít khí, Hạ Phong mỉm cười giải thích: “Vậy giữ số đuôi đi, chắc có 9 người.”

“Thầy Nhạc thì sao?”

Nhạc Viêm mỉm cười, “Tôi thì giữ hàng trăm và hàng chục, 41 người.”

Bên cạnh lại vang lên tiếng hít khí.

Trong không khí tia lửa văng tùm lum, anh chàng quay phim chạy trối chết, màn hình đen kịt, có thể nghe thấy một ít âm thanh gặm cắn kỳ lạ, không biết là ai cắn ai.

9, “Đồng chí Long, và đồng chí Chu khi ** bị con của anh quấy rầy bao nhiêu lần?”

Long Hành Thiên xoa xoa tóc tiểu Diễn: “Ừm, tiểu Diễn ngủ rất sớm, không có tồn tại vấn đề này.”

Long Diễn trốn ra sau lưng Chu Châu: “Ba, lần trước con thấy ba đè lên ba ba Chu bắt nạt ba ba. Ba không phải nói muốn đưa con qua ở với ông nội sao?”

Long Hành Thiên cười: “Ba nói lúc nào?”

Long Diễn trừng mắt: “Con muốn tố ba ngược đãi trẻ em, còn không cho người khác biết!” kéo áo của Chu Châu, tủi thân nói: “Ba ba Chu~ con không muốn qua ở với ông nội, ông nội rất dữ TOT…”

Chu Châu sờ sờ mũi: “Cái đó… Vậy buổi tối con phải đi ngủ sớm đó.”

“Con ngủ từ rất sớm mà, hơn nửa đêm đột nhiên có tiếng động đánh thức con dậy, con mới tới phòng mấy ba xem, thấy các ba đánh nhau…” Nói xong nghi hoặc nghiêng đầu suy tư, “đánh kịch liệt đến cả quần áo cũng kéo rách, phận làm con đương nhiên phải tới khuyên can nha, tại sao muốn đưa con qua ở với ông nội, hai ba chơi kì quá…”

Hiện trường phát ra tiếng cười trộm, cùng với giọng nói thì thầm khe khẽ: “Không có trẻ nhỏ thiệt là tốt.” hay “Không cần đi thụ tinh ống nghiệm.”

10, Trong truyện còn hai đứa nhỏ chưa được kết duyên, bạn nhỏ Long Diễn và bạn nhỏ Vu Tường có hy vọng phát triển không?

Vu Tường khiếp sợ nhìn bộ dạng Long Diễn: “Hiện tại thân thể và trí óc của nhóc còn chưa phát dục xong, tôi chẳng quởn chờ nhóc mười năm sau trưởng thành rồi mới nói chuyện yêu đương, tôi càng thích mấy đại thúc thành thục đẹp trai.”

Thì ra con đã có tự giác làm thụ từ sớm, mệt lão nương muốn cho con làm công, làm mẹ thất vọng quá đó….

Vu Tường cười tủm tỉm: “Bà không biết đại thúc thụ phổ biến hơn đại thúc công sao?”

Hình như là đúng vậy, nhưng mà con xác định con mới mười sáu tuổi có thể có kinh nghiệm công phong phú hơn đại thúc sao…

Long Diễn chạy tới kéo tay Vu Tường: “Anh Vu Tường, em cũng thích đại thúc thành thục đẹp trai…”

Ế, Long Hành Thiên và Chu Châu mấy người dạy dỗ thằng nhỏ thế nào vậy hả!

“Ví dụ như chú Tiêu, lần trước mua đồ chơi cho em.”

Một đám mây đen lượn qua, Tiểu Phàm ngồi ở thính phòng đột nhiên mỉm cười: “Tiểu Diễn, gọi chú một tiếng đại thúc thử xem?”

Chu Châu vội vã kéo con mình ra sau bảo vệ, cười nói thân thiết: “Tiêu luật sư cũng tới đây à~”

Tiêu Phàm cười: “Đâu còn cách nào khác, nghe nói sẽ có người hỏi tôi mấy câu, không thể không rút bớt thời gian lên sàn.”

Bên cạnh truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ, Diệp Kính Văn trưng ra cái vẻ thiếu đánh: “Vấn đề JQ của tôi với Tiêu Phàm có người cứ bám chặt không tha… Thiệt không biết phải làm sao, mau chóng giải quyết rồi còn về nhà.”

Long Diễn đột nhiên chớp chớp mắt, nói: “Chú Tiêu với chú Diệp, chính là hai vị cấu kết làm việc xấu trong truyền thuyết sao?”

Diệp Kinh Văn cười gian ác: “Bé Diễn ngoan, nói cho chú, cái từ cấu kết làm việc xấu này ai dạy bé?”

Vì tránh cho hỗn chiến giữa CP, tiểu Long Diễn bị nhân viên công tác dùng kẹo que dụ ra hậu trường = =||

Dưới sự bức ép “dâm uy” của bác sĩ Diệp và luật sư Tiêu, lại vì Lâm Vi và Về Đằng đang ở nhà tắm rửa chờ hai bọn họ về, cho nên câu hỏi hôm nay của bọn họ sẽ được cho qua, sau này sẽ lôi tất cả mọi người trong năm bộ ra giải quyết một thể.

11, Mối tình đầu của các vị là ai?

Long Hành Thiên: “Tôi đương nhiên là Chu Châu, từ thời đại học nhìn thấy cậu ấy, thì đã thích rồi.” Dịu dàng nhìn Chu Châu, nắm tay anh.

Chu Châu nắm lại tay Long Hành Thiên, mỉm cười: “Em cũng vậy.”

“Hả? Em cũng tiếng sét ái tình với anh sao?”

Chu Châu lắc đầu, nói rất thẳng thắn: “Ý của em, mối tình đầu của em cũng là anh, cảnh tượng lần đầu gặp mặt là gì em còn không nhớ rõ, sao có thể tiếng sét ái tình?”

Hạ Phong không đỏ mặt tí nào: “Đêm đầu không phải Nhạc Viêm, nhưng mối tình đầu thì hẳn vậy.”

Cái gì gọi là hẳn vậy = =||

Nhạc Viêm: “Người tôi thích đầu tiên là Hạ Phong, người mang đến vui thích duy nhất cũng là Hạ Phong.”

Cho nên đêm nay Hạ Phong anh tắm rửa chờ anh ta công đi, Nhạc Viêm lại bắt đầu cảm động anh rồi.

Văn Bân vò đầu nói: “Mối tình đầu của tôi là Nhạc Điềm Điềm, nhóc con đó xuất ngoại thì bỏ tôi, kỳ thật người yêu thích nhất là Từ Phong, ha ha…”

Từ Phong mỉm cười: “Mối tình đầu của tôi là Văn Bân, nụ hôn đầu tiên cũng là bị em ấy cướp mất.” Quay đầu, mỉm cười: “Đúng không Văn Bân?”

Văn Bân đỏ mặt: “Em không nhớ rõ.”

“Không sao, tối về sẽ ôn tập lại.”

….

Một đám cầm thú!

12, Hỏi hai tên BT Từ Hạ, từ khi nào thì phát hiện tính hướng của bản thân? Lúc ấy có cảm tưởng gì?

Từ Phong và Hạ Phong nhìn nhau cười, “Bọn tôi đều trời sinh là gay.”

Hạ Phong nghiêm trang nói: “Lúc trung học.”

Từ Phong gật đầu: “Ừ.”

Hạ Phong cười: “Xem GV có cảm giác hơn AV.”

Tên mặt dày cũng quá trực tiếp rồi đó.

13, Nho Nhã trước khi gặp Từ Phong thích kiểu con gái như thế nào, có từng chủ động theo đuổi ai đó chưa?

Văn Bân vò đầu: “Chưa từng chủ động theo đuổi, nhóc con Nhạc Điềm Điềm kia chủ động theo đuổi tôi, tôi đáp ứng.”

Lúc ấy cho dù heo mái già chủ động theo đuổi cậu ta, mà cậu ta cũng đáp ứng, đồ không có thần kinh = =||

14, ở trong lòng anh ai là BT nhất? Xin đưa ví dụ chứng minh.

Hạ Phong: “Tôi cảm thấy tôi BT nhất.”

Nhạc Viêm mỉm cười: “Tôi cũng thấy anh BT nhất.”

Văn Bân: “Tôi cũng thấy Hạ Phong BT nhất.”

Từ Phong: “Tôi tôn trọng ý kiến của Văn Bân nhà tôi.”

Chu Châu quay đầu đưa mắt xuống khán đài, sau khi phát hiện Diệp Kính Văn và Tiêu Phàm đã rời khỏi thì mới thở phào nhẹ nhõm, “Ở hiện trường, quả thật Hạ Phong BT nhất.”

Long Hành Thiên gật đầu: “Lại còn khát máu nhất, suốt ngày chém người ở trong game.”

Câu hỏi này cuối cùng nhận được sự nhất trí, thiệt là không dễ dàng mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.