Nguyện Gả Cho Đại Đương Gia!

Quyển 1 - Chương 50: Lập uy




“Tướng quân khiêm nhường rồi, tướng quân thường xuyên chinh chiến sa trường, ta chỉ bày một trận pháp nho nhỏ, sao có thể làm khó tướng quân chứ.” Vân Yên thản nhiên cười.

“Mạt tướng quả thực xấu hổ rồi.” Vẻ mặt Tướng quân ngượng ngùng, đối với nàng lại càng thêm bội phục sát đất.

“Tướng quân, ngày hôm nay đã mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn nghỉ ngơi.” Vân Yên nói.

“Dạ, nương nương nghỉ ngơi sớm, mạt tướng cáo lui.” Trong lòng tướng quân thầm cảm thán, nếu nương nương không lưu tình, hôm nay hắn đã mất mặt trước binh lính rồi.

Vân Yên xoay người đẩy cửa ra, đã thấy Long Hạo Thiên ngồi bên trong, nàng sửng sốt, hắn vào đây khi nào?

“Sao ngươi có thể nghĩ ra trận pháp rối rắm như vậy?” Hắn nhìn nàng chằm chằm.

“Trận pháp?” Vân Yên lắp bắp kinh hãi, “Không phải vậy, đây là trò chơi mà chúng ta thường xuyên chơi ngày còn ở hoàng cung.”

“Trò chơi?” Long Hạo Thiên cười lạnh đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng một lượt mới nói: “Bổn Vương lần đầu tiên mới được thấy một trò chơi thú vị như vậy, trò này là ai dạy ngươi?”

“Vân Hổ - Vân lão tướng.” Vân Yên không nghĩ ngợi liền trả lời, nàng học được những điều này đích thực là do cha dạy.

“Là ông ta?” Ánh mắt Long Hạo Thiên mơ hồ một chút, không có gì nghi ngờ, “Ông ta đúng là một nhân tài hiếm có, hữu dũng hữu mưu, còn đầy bản lĩnh, chỉ tiếc…”

“Chỉ tiếc là ông ấy đã bị ngươi giết có phải không?” Vân Yên tiếp lời hắn, vẻ mặt đầy thù hận.

“Là hắn đạo đức giả, Bổn vương đã nhiều lần cho hắn cơ hội, có điều hắn không biết quý trọng.” Long Hạo Thiên tiếc hận đáp.

“Hừ.” Vân Yên hừ lạnh một tiếng, ngữ khí cổ vũ: “Ông ấy là người trung quân ái quốc, thề chết cũng không làm tặc phản quốc, ông ấy là anh hùng của đại Vân triều chúng ta, mọi người đều kính trọng ông ấy, ngươi không được vũ nhục ông.”

“Vậy có phải ngươi hận Bổn Vương đã giết ông ta hay không?” Long Hạo Thiên cười lạnh.

“Oán hận không thể giết được ngươi, thay ông ấy báo thù.” Vân Yên nghiến răng nghiến lợi nói, nàng sao có thể không hận chứ.

“Hận? Ngươi không phải cũng gả cho Bổn Vương, ở dưới thân Bổn Vương sao?” Long Hạo Thiên vươn tay vuốt ve mặt nàng.

Vân Yên phẫn nộ ngoảnh mặt sang nơi khác, tựa như vừa nghe một câu chuyện cười, “Gả cho ngươi? Nếu ngươi không đến hỏi ta sẽ gả cho ngươi sao?” Nếu không phải là hắn bức bách, nàng cũng sẽ không thay Vân La xuất giá.

“Ngươi có thể cự tuyệt.” Chỉ là một nữ nhân, nếu bọn họ cự tuyệt hắn cũng không để ý.

“Cự tuyệt? Chúng ta có thể cự tuyệt sao? Chúng ta dám cự tuyệt sao? Mặc dù ngàn vạn lần không muốn, ta cũng không thể không theo chồng đến đây, chỉ bởi vì chúng ta sợ ngươi mất hứng, đến lúc đó dân chúng Vân triều chúng ta lại phải chịu tai ương.” Vân Yên châm chọc, nếu nàng có thể chọn đường sống, nàng cần gì phải hứng chịu nhục nhã do hắn mang lại.

“Nếu đã là không thể, vậy ngươi nên tốt nhất ngoan ngoãn một chút, nếu không chọc giận Bổn Vương thì hậu quả ngươi cũng có thể tưởng tượng được.” Long Hạo Thiên uy hiếp, đây hẳn là thái độ cần có của nàng sao?

“Có quan hệ gì sao? Mặc dù ta không nói câu nào ngươi cũng sẽ đem oán khí phát tiết trên người của ta.” Vân Yên biết tất cả đều không phải lý do, lý do chính là bởi vì quan hệ của hắn và Hắc Ưng, cùng với nữ nhân kia.

“Ha ha…” Long Hạo Thiên đột nhiên cười phá lên, “Vậy ngươi xem như phải nhẫn nhục chịu đựng sao?”

“Tùy ngươi muốn nói thế nào cũng được, ngươi còn chuyện gì không? Không có việc gì ta muốn ngủ rồi, ngươi ra ngoài đi.” Vân Yên không muốn cùng hắn nói thêm gì nữa, trong mắt nàng, hắn chính là một kẻ điên, nàng quyết định mặc dù về sau không phản kháng hắn, nhưng cũng sẽ không để hắn thấy mình yếu đuối.

“Đây là lời mà phi tử nói với Vương sao?” Long Hạo Thiên nhìn chằm chằm nàng, cảm thấy khó chịu với ánh mắt chán ghét của nàng.

“không phải, nhưng ngươi cho rằng ta là phi tử của ngươi sao? Ta không phải là phạm nhân của ngươi, muốn đánh liền đánh, muốn mắng liền mắng ư?” Vân Yên cũng bật cười, nhưng là nụ cười bất đắc dĩ cùng bi ai.

“Vậy được, ngươi chính là phạm nhân của Bổn Vương. Hôm nay trong lòng Bổn Vương rất muốn cùng ngươi tranh cãi, mau đến cởi áo ra, Bổn Vương muốn ngủ.” Long Hạo Thiên giang hai tay, chờ nàng cởi áo mình ra.

“Ngươi muốn ngủ ở đây?” Tâm Vân Yên cả kinh, hắn không phải lại muốn…

“Có vấn đề gì sao?” Long Hạo Thiên nhìn vẻ mặt không tình nguyện của nàng, hỏi tới.

“Không vấn đề gì.” Vân Yên nói xong, bắt đầu cởi bỏ áo khoác của hắn, nơi này hết thảy đều là của hắn, nàng có thể có vấn đề gì?

Long Hạo Thiên có chút ngạc nhiên, nàng hôm nay cư nhiên thuận theo như vậy?

Rột rột rột… bụng nàng đột nhiên réo lên.

Sắc mặt Vân Yên thoáng ngẩn ra, lập tức chuyển sang đỏ ửng.

“Ngươi chưa ăn cơm sao?” Long Hạo Thiên nghe ra tiếng kêu từ bụng nàng.

“Không muốn ăn.” Vân Yên nói.

“Là không muốn ăn hay cố ý không ăn.” Long Hạo Thiên nhìn nàng, không đợi nàng trả lời liền cất giọng hô: “Người đâu.”

“Vương, có gì cần dặn dò?” Một binh sĩ đi vào.

“Đến phòng bếp dặn dò chuẩn bị một ít thức ăn mang lại đây.” Hắn ra lệnh.

“Dạ.” Binh sĩ quay người rời đi.

Vân Yên nhìn hắn, hắn làm gì vậy? Nàng cũng không tốt bụng cho rằng hắn quan tâm mình.

“Không cần cảm kích Bổn Vương, Bổn vương có thể giết ngươi, nhưng Bổn Vương tuyệt đối không cho phép ngươi chết đói, có điều ngươi có thể ăn no mà chết.”

“Ngươi nghĩ rằng ta sẽ cảm kích ngươi sao, thật là tự mình đa tình.”

Rất nhanh sau đó, ngoài cửa vang lên tiếng của binh sĩ kia: “Vương, đồ ăn đã chuẩn bị xong, mang vào được chưa ạ?”

“Đem vào.” Long Hạo Thiên hạ lệnh.

Binh sĩ đem đồ ăn trên tay để xuống bàn liền lui ra ngoài.

Vân Yên cười cười, ngồi xuống, miệng nhỏ lập tức hoạt động, nàng không muốn giống như trước đây, nếu không thể trốn thoát, vậy nàng phải cố gắng tự chăm sóc mình tốt một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.