Nguyện Gả Cho Đại Đương Gia!

Quyển 1 - Chương 26: Vận công ép xuân dược




“Hiện tại đã tin chưa? Ngươi sẽ không ngu dốt nghĩ rằng chúng ta đều chờ ngươi tới giết chứ?”

Hắc Ưng nhìn nàng.

Vân Yên bưng lấy chỗ đau đớn trên cổ tay, “Không phải bây giờ mới tin, mà ta luôn biết rằng, muốn giết ngươi cùng hắn, ta không có khả năng.

Chỉ có điều ta không còn lựa chọn nào khác, biết rõ là thiêu thân lao vào lửa nhưng ta vẫn phải làm.”

Đều là do Long Hạo Thiên ép nàng.

“Ta nói rồi, ngươi có thể thay đổi tất cả, chỉ cần làm cho hắn yêu ngươi.”

Hắc Ưng nhắc lại.

“Yêu ta?”

Vân Yên cười lạnh, “Vậy giết ta còn thoải mái hơn.”



“Đã biết là đường cùng vì sao không thử một chút? Biết đâu vẫn còn hi vọng?”

Hắc Ưng chằm chằm nhìn nàng, không biết vì sao hắn có cảm giác nàng sẽ thay thế vị trí của nữ nhân kia trong lòng Long Hạo Thiên.

“Vậy ta phải thử một lần?”

Vân Yên bỗng nở nụ cười, “Ta nghe nói thời điểm đó sự phòng ngự của nam nhân là yếu nhất, có lẽ, ta sẽ thành công không chừng, giết hắn, so với việc làm hắn yêu ta đơn giản hơn nhiều, không phải sao?”



“Vậy ngươi thực sự quá coi thường nam nhân rồi, đối mặt với nữ nhân mình yêu đó chính là điểm trí mạng của nam nhân, nhưng đối mặt với nữ nhân mình không thương, nam nhân luôn có sự cảnh giác, nhất là đối mặt với ngươi.”

Hắc Ưng lắc đầu trào phúng nói.

“Thật không?”

Vân Yên đột nhiên sán gần hắn, đưa tay đặt lên ngực hắn, vuốt vạt áo hắn, tay trái liền cầm chủy thủ muốn đâm vào sau lưng hắn.

Hắc Ưng vừa ôm lấy thân thể của nàng, vừa chuyển tay bắt lấy tay trái nàng, “Không phải lúc nào mỹ nhân kế cũng có tác dụng, vì sao ngươi không dùng mỹ nhân kế làm cho hắn yêu ngươi?”



Vân Yên đột nhiên cảnh giác nhìn hắn: “Vì sao ngươi hi vọng làm cho hắn yêu ta như vậy? Chẳng lẽ ngươi có âm mưu gì sao?”



“Không biết tốt xấu, ta chẳng qua muốn tốt cho ngươi.”

Hắc Ưng buông nàng ra.

“Tốt cho ta, vô sự xum xoe không phải đạo.”

Vân Yên hừ lạnh.

“Haha… ta vốn là cường đạo.”

Hắc Ưng cười.

Vân Yên liếc hắn một cái, không thèm để ý đến hắn, nhìn chủy thủ trong tay, thở dài:“Xem ra thanh chủy thủ này là chuẩn bị cho chính mình.”



“Nếu ngươi muốn chết thì sẽ không chờ đến bây giờ.”

Hắc Ưng không chút lưu tình mà vạch trần nàng, hắn hiểu rất rõ Long Hạo Thiên.

“Các ngươi rốt cuộc muốn ta làm sao bây giờ? Cả hai đều ép ta, các người có bao giờ suy nghĩ qua, ta chỉ là một nữ nhân, vì sao phải đem mối thù của các ngươi quẳng lên vai ta?”

Vân Yên không kiềm được quát lên, nhớ lúc rời khỏi Vân triều, đến nơi này, nhớ những ngày bị làm nhục ở nơi này, nước mắt nhịn không được mà lăn dài.

Nhìn thấy nàng như vậy, Hắc Ưng có chút không đành lòng, thân thủ ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Ngươi có thể thay đổi tất cả, làm cho hắn yêu ngươi, có lẽ sẽ không khó như vậy.”



“Ta hận các ngươi, thật sự hận các ngươi.”

Vân Yên khóc, trong lòng vừa bất lực vừa do dự bùng lên.

Nàng vẫn tỏ vẻ kiên cường, nhưng mà hóa ra nàng cũng yếu đuối như vậy.

“Thật là một màn ân ái tuyệt vời, Bổn vương có phải đang quấy rầy các ngươi hay không.”

Âm thanh lạnh như băng của Long Hạo Thiên xuất hiện ở cửa.

Vân Yên cả kinh, vội đẩy Hắc Ưng ra, tại sao nàng lại tựa vào ngực hắn?

Hắc Ưng nhìn hắn, “Vì sao chúng ta luôn trùng hợp như vậy?”

Thật ra hắn đương nhiêu hiểu rõ nơi này luôn có tai mắt của cả hai người.

“Cút mau…”

Long Hạo Thiên chỉ nổi giận quát lên.

Hắc Ưng nghĩ đến những chuyện hắn vừa trải qua, đột nhiên nói đến: “Đúng rồi, nói cho ngươi biết, chất độc và chủy thủ của nữ nhân ngu xuẩn này không thể giết được ta, phiền ngươi đổi cho nàng loại khác, nếu không thật là quá sỉ nhục ta rồi, haha…”

Nói xong bật cười lớn rời đi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.