Nguyện Gả Cho Đại Đương Gia!

Quyển 1 - Chương 14: Nương tử, nàng còn có ta!




“Giết ngươi…”

Vân Yên nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn, nàng đã bị hắn bức đến phát điên rồi.

“Ta không thể làm cho ngươi yêu ta, cũng không thể để cho ngươi tra tấn ta, mà ngươi lại không chịu thả ta, cho nên ta chỉ có thể giết ngươi.”

Giết hắn rồi nàng sẽ tự do.

“Ha ha…”

Long Hạo Thiên lắng nghe, hắn bật cười ha hả liền hướng về người phía trước: “Vậy ngươi hãy chuẩn bị cho tốt, bổn vương đợi ngươi.”



Vân Yên lúc này mới kinh hãi, phát hiện bản thân mình đang nói cái gì.

“Bổn Vương sẽ cho ngươi ba cơ hội, nên tận dũng cho thật tốt.

Nếu qua ba lượt ngươi không giết được bổn vương.”

Long Hạo Thiên nhìn nàng chằm chằm, tạm ngừng lại, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Vậy thì Bổn Vương sẽ thay ngươi lựa chọn con đường thứ hai, Bổn Vương sẽ tra tấn ngươi.”



Ngón tay lạnh băng lướt qua mặt nàng, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.

Vân Yên lúc này mới ngồi phịch xuống, nàng cảm thấy khó thở, giết người… sao nàng dám? Chính là nàng không cam tâm tại sao cái gì nàng cũng không biết vậy mà lại bị cuốn vào đó.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~TT_TT~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

“Nương nương, người có sao không? Vương có làm khó dễ người không?”

Tử Liên đi vào, khẩn trương hỏi.

“Ta không sao.”

Vân Yên lắc đầu.

Tử Liên lại nhìn đến sắc mặt của nàng, thật sự khó coi.

Giúp nàng nằm xuống, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi

“Ngươi có chuyện gì thì nói đi.”

Vân Yên nhìn nàng, nàng vốn là người không thể giấu được chuyện trong lòng.

“Nương nương, vậy nô tỳ cả gan nói thẳng…”

Tử Liên đột nhiên quỳ xuống.

“Tử Liên, ngươi làm gì vậy? Có chuyện gì cũng đứng lên từ từ nói.”

Vân Yên ngẩn người, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng?

“Nương nương, người nghe nô tỳ nói…”

Tử Liên lúc này mới thật tình nói:“Nương nương, nô tỳ van cầu người không cần phải chọc giận Vương.

Nô tỳ tuy rằng không biết Vương cùng nương nương xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng Vương vẫn là người nắm quyền tất cả.

Mặc dù Nương nương không muốn tranh thủ tình cảm của Vương, nhưng cũng nên thuận theo người.

Nương nương là công chúa Vân triều, nô tỳ tin tưởng chuyện tình trong hoàng cung người cũng biết.

Vì sao nương nương không biết bảo vệ bản thân, tự đặt mình vào trong nguy hiểm.”



“Tử Liên, ngươi mau đứng dậy đi, lời ngươi nói ta đều hiểu.”

Vân Yên thực sự bị nàng làm cho cảm động.

Thân thủ tiến lên đỡ nàng đứng dậy, thở dài.

Nàng làm sao biết được? Hiện tại vấn đề căn bản không phải nàng thuận theo là có thể giải quyết được.

“Nương nương, người thông minh như vậy nhất định sẽ biết làm thế nào đúng không? Nương nương tốt như vậy, nô tỳ thực không muốn nhìn người chịu khổ.”

Trong mắt Tử Liên đã mang theo lệ.

“Nha đầu ngốc…”

Vân Yên thay nàng lau nước mắt.

“Ta sẽ cố hết sức tự bảo vệ chính mình.”



“Vâng.”

Tử Liên gật đầu.

Tâm trạng Vân Yên càng thêm nặng nề, có một số việc bản thân không thể khống chế.

Nàng không nghĩ nàng sẽ cam lòng như vậy, nhưng nàng nên làm thế nào? Chết không thể, trốn không thể, nàng chỉ có thể tiếp tục sống, nhưng nên sống như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.