Ngụy Trang Thành Trai Thẳng

Chương 10




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Cho nên Trần Hạo bây giờ giống như chính nhân quân tử mắt không liếc ngang. Tuyệt đối sẽ không dừng lại trên người Long Đình.

Cũng vì như vậy, lúc hắn khoanh chân ngồi xuống, không có phát hiện Long Đình lười biếng ngồi xuống chiếc ghế dựa của mình, ánh mắt xéo qua giống như một tiểu yêu tinh đầy giảo hoạt.

“Ðan dược bí phương này mình đã từng nếm qua, nếu ăn chung như vậy có lẽ sẽ có hiệu quả? Cho dù không bằng đan dược, nhưng chí ít cũng có một chút hiệu quả... Dù sao nó cũng dung nhập một giọt tinh huyết của mình... Có lẽ đủ rồi, vừa rồi mới chỉ nhìn mình mà đã chảy máu mũi... Nếu như mình chủ động thêm chút nữa, không phải gạo sẽ nấu thành cơm sao? Hừ hừ, bổn tiểu thư nhất định phải thấy ngươi xấu mặt...”

Cảm ứng được khí tức của Trần Hạo đang bước vào cảm ngộ tu luyện, Long Ðình vội vàng thu liễm khí tức, lấy ra nhiều linh quả, linh dược hơn.

“Nếu không có gì bất ngờ, nửa canh giờ nữa sẽ phát huy tác dụng... Xấu mặt thì xấu mặt, thuốc giải vẫn nên pha chế trước, mình thực sự không muốn gạo nấu thành cơm...”

Long Đình không nhanh không chậm lựa chọn linh quả và linh dược pha chế thuốc giải, vẻ đắc ý trên mặt càng lúc càng rõ ràng.

“Hả? Tại sao lại thiếu một loại? Mình rõ ràng... ây da...”

Long Đình đứng bật dậy, suýt chút nữa kinh hô thành tiếng, liền bịt chặt miệng mình, nhìn về phía Trần Hạo.

“Mình mình... làm thế nào bây giờ?” Long Ðình hoảng hốt. Nàng đúng là có loại linh quả này, nhưng vừa rồi đắc ý quá đưa cho Trần Hạo, nàng cũng tiện tay cầm mấy quả ăn, cũng không để ý đã ăn loại gì, bây giờ đúng là khó xử.

Càng bị kịch hơn là nàng bây giờ muốn nôn cũng không nôn ra được, nàng từ nhỏ ăn linh dược, linh quả, ngâm trong nghìn loại quả nước trưởng thành, đối với linh dược hấp thu rất nhanh, tuyệt đối vượt qua tưởng tuợng của mọi người.

“Trần Hạo! Mau tỉnh lại...”

Hí!

Long Đình liền lao đến bên cạnh Trần Hạo, một tay túm chặt lấy vai Trần Hạo, lắc lấy lắc để.

“Muội...”

Trần Hạo bị làm cho giật mình, chỉ nói một chữ “Muội” rồi không nói gì nữa, hai con ngươi trong phút chốc giống như hai khối hỏa diễm thiêu đốt nhìn chằm chằm về phía Long Ðình. Cùng lúc đó, khí tức trên người Long Đình giống như một loại triệu hoán nguyên thủy nhất, điên cuồng nhất.

Ầm ầm ầm ầm...

Dục vọng lúc này điên cuồng tấn mãnh hơn lúc trước trăm ngàn lần, khiến Trần Hạo mất đi lý trí, bộc phát lập tức.

“Á...”

Long Đình kêu lên một tiếng sợ hãi, nhưng chỉ kêu được một nửa, đôi môi mềm mại của nàng chưa từng nếm qua mùi vị chiếc hôn, liền bị một loại khí tức bam tử mãnh liệt bịt lấy, đồng thời, hai cánh tay có lực giống như vòng sắt ôm lấy nàng, tựa hồ muốn ép vào trong thân thể đối phương.

“Tại sao? Tại sao lại nhanh như vậy?”

Long Ðình kinh hoảng, dù bị tập kích bất ngờ làm cho hỗn loạn thậm chí có chút ý loạn tình mê. Nhưng lý trí vẫn còn tồn tại. Theo như tính toán của nàng, chí ít phải nửa canh giờ nữa, linh dược mà nàng dày công pha chế mới bị Trần Hạo hấp thu, đến lúc đó, Trần Hạo mới có phản ứng.

Nhưng bây giờ mới chỉ qua mấy phút thời gian lại đã phát tác.

“Không đúng, không đúng... Có lẽ không phải dược lực phát tác, là hắn vốn dĩ có suy nghĩ với mình, lúc này không phải cũng vậy hay sao?”

Nghĩ đến đây, quanh người Long Đình đột nhiên tản phát ra sóng năng lượng cường hãn, một luồng khí tức huyền ảo, cổ lão, mênh mông, từ mi tâm nàng tản phát ra, mạnh mẽ tách thân thể nàng ra khỏi Trần Hạo, hắn sắp trở nên điên cuồng.

Ầm ầm!

Khoảnh khắc phân tách, xung quanh Trần Hạo tuôn ra năng lượng cuồng bạo, dưới tình huống hắn hoàn toàn bị dục vọng bao phủ, trong nháy mắt, một thân đạo bào không có bất cứ thủ hộ gì, liền nổ thành bột mịn, hắn đã biến thành trần như nhộng, lần nữa lao về phía con mồi.

Sâu trong đôi mắt hoàn toàn mất kiểm soát, hoàn toàn điên cuồng của hắn, có một tia linh quang trí tuệ chớp động mà Long Đình không nhìn thấy. Cũng chính là Trần Hạo không hoàn toàn điên cuồng, còn một tia lý trí tồn tại, nhưng hắn không thể khống chế, không thể kìm nén dục vọng trong lòng được.

“Nôn ra, mau nôn ra! Nôn hết những gì lúc nãy ăn ra đây!” Long Ðình hoảng hốt gọi, vung tay phát ra một đường năng lượng ngăn cản Trần Hạo phát điên.

Nếu lúc này Trần Hạo hoàn toàn tỉnh táo, nhất định sẽ bị năng lượng đáng sợ của Long Đình làm cho giật mình. Phải biết rằng sự điên cuồng của hắn lúc này là sức mạnh đỉnh phong của hắn, cho dù không công kích nhưng bất cứ Nhân Tiên cảnh đỉnh phong cao thủ nào cũng không thể ngăn cản, nhưng năng lượng Long Đình tiện tay phát ra lại có thể trói buộc Trần Hạo.

Ba!

Cùng lúc đó, ngón tay thon dài như ngoc của Long Đình vỗ vào lưng Trần Hạo. Long Đình biết chỉ có thể tự mình ra tay, muốn Trần Hạo tự mình nôn ra là chuyện không thể.

“Phụt!”

Dưới chưởng lực huyền ảo của nàng, Trần Hạo nôn ra chỉ là máu tươi.

Đồng dạng, năng lượng Long Ðình đánh vào trong người Trần Hạo cũng bị phun ra, linh quả Trần Hạo ăn vào chẳng còn tung tích.

Long Đình tựa hồ mất đi toàn bộ khí lực, nhìn Trần Hạo lần nữa thoát khỏi trói buộc của nàng, tiếp tục lao đến nàng, Long Đình rơi vào mâu thuẫn cùng giăng co kịch liệt.

“Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào bây giờ?”

Mua dây buộc mình, nghịch lửa, là những khắc họa chân thực Long Ðình lúc này.

Hơn hai mươi loại linh quả, cộng thêm tinh huyết của nàng. Đó là một loại đan dược trong đơn thuốc mà nàng biết, cũng là bí phương chỉ Long gia nàng mới có, cũng chỉ có dùng tinh huyết nữ tử mới có thể luyện chế thành công. loại đan dược này dược hiệu mạnh thế nào, trong ghi chép đã nói rất rõ, nam nhân một khi trúng độc, ngoài cùng chủ nhân của giọt tinh huyết thực sự âm dương giao hòa ra, thuốc giải duy nhất chính là dùng tinh huyết của chính nữ nhân đó luyện chế thuốc giải, mới có thể giải cứu.

Còn bây giờ, linh quả pha chế thuốc giải lại thiếu một loại.

Xuy!

Trần Hạo lao đến, một tay xé toạc áo ngủ của Long Ðình, Long Đình vốn đã chân không thượng trận, nhất thời bị Trần Hạo ép dưới người.

“Không... Không được...”

Trần Hạo cả người nóng rực, mềm nhũn, nếu không phải nàng biết bí mật của Long gia thì sẽ không xảy ra tình trạng như thế này.

Da thịt tiếp xúc, hỏa nhiệt công kích kiên quyết khiến nàng khép chặt hai đùi.

“Không được, không được, Trần Hạo... Chúng ta không thể! Huynh tỉnh lại đi...”

Long Đình dùng chút sức mạnh cuối cùng, lần nữa thúc giục năng lượng hùng hồn tinh thuần hơn nữa ẩn chứa khí tức cổ lão huyền ảo trong người, bất ngờ đẩy Trần Hạo ra, đồng thời giam cầm.

Phần phật...

Năng lượng lạnh như băng từ trên trời giáng xuống, tưới lên người Trần Hạo và bản thân nàng.

Tỉnh táo, nàng phải tỉnh táo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.