Nguy Tình Thất Nhật (Bảy Ngày Yêu Nguy Hiểm)

Chương 51: Ngũ long gặp nhau




Ánh sáng soi qua ô cửa sổ, tiếng chim non ríu rít bay nhảy, cơn gió nhẹ làm tung bay rèm cửa, khí trời hôm nay đã ấm áp đôi chút. Cô giật mình thức giấc khi ánh nắng xuyên qua rèm cửa soi rọi căn phòng sáng chói. Cô nhìn xung quanh, nhớ về nhũng chuyện đã trải qua, cô thu người tựa lưng vào giường lớn, suy nghĩ rối bời.

Tiếng mở cửa, Trạch Hy bước vào, nở nụ cười trên môi bước tới. Trên tay cầm một tô cháo nóng hổi, đặt tô cháo nghi ngút khói trên bàn, anh bước đến sờ vào trán cô, cử chỉ nhẹ nhàng của anh, nếu không phải anh đối đầu với Will thì là một người tốt toàn vẹn.

"Đã hết nóng rồi, em ăn chút cháo, tối nay chúng ta sẽ rời khỏi Thượng Hải." - Trạch Hy nói.

"Nhanh như vậy." - Cô tròn mắt ngạc nhiên.

"Không phải em nói em muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt sao? Tôi luôn chiều ý người đẹp." - Trạch Hy vừa thổi cháo, vừa nhìn cô bằng ánh mắt ngọt ngào.

Ánh mắt của Trạch Hy đối với cô là sự nuông chiều, ân cần không chút toan tính. Nhưng cách anh giữ lấy cô bên cạnh đầy mưu tính. Tình yêu khiến con người thay đổi, nhưng tốt hay xấu chính là do mỗi con người nhận thức.

"Anh Trạch, tôi muốn chào Trung ca và bọn trẻ một câu. Trung ca có lẽ đang chuẩn bị cho chuyến đi của chúng tôi, tôi đã phụ lòng anh ấy." - Cô muốn quay về căn nhà tạm biệt mọi người.

"Tôi sẽ đưa em đi, trước tiên nên ăn một chút cháo, đêm qua nhìn em dường như rất mệt mỏi không còn chút sức lực." - Trạch Hy đưa muỗng cháo đến miệng cô nói: "A nào."

"Tôi ổn." - Cô lắc đầu, miệng không có chút vị giác, không muốn nuốt bất cứ món nào.

Hân Di thay đổi trang phục cùng Trạch Hy ra ngoài, Trạch Hy hứa đưa cô quay về chào mọi người nhưng về đến nơi đã không còn một ai ở bên trong, điện thoại cô dường như đã rơi mất, Trạch Hy lại không mang theo điện thoại.

Cô tiếc nuối nhìn xung quanh căn nhà quen thuộc, bao nhiêu kỉ niệm với bọn trẻ, bao nhiêu phi vụ trước kia mang tên Helen, bao nhiêu kí ức cùng Trung ca lăn lộn kiếm sống bên ngoài. Cô tiếc nuối những ngày tháng vui vẻ, tiếc nuối thời gian trôi qua, tiếc nuối kí ức ngày xưa, tiếc nuối người bạn tóc vàng và dường như bên trong cậu ấy cô không thể thấu hiểu. Vì sao khi cô gặp nạn, sợi dây chuyền kia lại trong tay Will.

"Chúng ta đi thôi, xem ra bọn họ không có nhà." - Cô nói.

Trạch Hy gật đầu, cả hai cùng bước ra khỏi con hẻm nhỏ , cô bước lên chiếc xe hơi màu đỏ sành điệu. Chiếc xe vừa lăn bánh rẽ bánh khuất khỏi con đường, một chiếc xe hơi màu đen lao tới, thắng gấp trước con hẻm quen thuộc, Will lao vào căn nhà nhỏ nhưng cô đã rời đi.

Cô ngồi trên xe của Trạch Hy, nhìn đường phố Thượng Hải đông người qua lại, với cô chỉ toàn nhũng kẻ xa lạ, cô tựa đầu vào ô kính cửa sổ, đôi mắt buồn rười rượi. Con đường về khu Ô Di đi ngang qua tập đoàn thời trang E.L, cô lại một lần nữa nhìn thấy Will trên màn hình chiếu ở trên cao, thời gian vừa qua, cô biết tình cảm cô dành cho anh không còn đơn thuần là tình cảm của hai đứa trẻ, mà chính là bắt đầu từ những ngày cô và anh va chạm ở Thượng Hải này.

Vậy nên, cô muốn rời bỏ. Cô sợ sự thật sẽ khiến cô đau lòng hơn, hoặc như cô biết bản thân không hề xứng đáng. Dù là thế nào, cô và anh mãi mãi không còn điểm cắt.

"Anh Trạch, chúng ta cần làm rõ một số chuyện. Thật ra tôi đồng ý cùng anh rời đi không phải vì...:" - Cô ngồi trên xe nói, muốn giải thích rõ ràng về sau không phải khó xữ cho cả hai.

Trạch Hy đưa ngón trỏ lên miệng, mỉm cười nhìn cô rồi lắc đầu nói: "Tôi hiểu, nhưng tôi vẫn muốn mối quan hệ giữa chúng ta mơ hồ như vậy, hơn là phải nghe sự rõ ràng không mong muốn."

"Nhưng..."

"Xem như là chúng ta trao đổi đi." - Trạch Hy lại xen vào.

Trao đổi... Trạch Hy chấp nhận một cuộc trao đổi lỗ vốn nặng như vậy. Cô cũng không phải cô gái ngốc mà không nhận ra tâm ý từ anh, huống chi anh còn thể hiện quá ư là rõ ràng. Cô ngồi yên trên xe mà suy nghĩ, chuyện này là do anh ta tự sắp xếp, sau này để sau này suy nghĩ.

Trạch Hy để cô một mình trên xe mà ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, vẻ mặt rất nghiêm trọng, đôi mắt lâu lâu lại hướng về phía cô. Một lúc sau anh quay lại, ngồi lên chiếc ghế im lặng cho xe rời đi, không hướng về khu Ô Di nữa, Trạch Hy quay đầu xe phóng nhanh bạc mạng.

"Anh Trạch, chúng ta đang đi đâu vậy?" - Cô bám vào thành cửa, xanh mặt với tốc độ này.

"Hộ chiếu của cô là giả sao, vì sao lại không nói sớm." - Trạch Hy vừa nhìn về phía trước vừa nói.

"Tôi... tôi không nghĩ ra." - Co bắt đầu lo lắng.

Trạch Hy nhếch môi cười: "Tôi lại thích cảm giác phiêu lưu như vậy. Helen, chúng ta sẽ rời khỏi Thượng Hải trong vòng 20p nữa."

Chiếc xe càng tăng tốc nhanh hơn, con đường này hai bên đều trống trải, xem ra đã đi xa thành phói. Hân Di từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, hiện tại chiếc xe đậu trước một bãi đất rộng lớn cách xa Thượng Hải, phía trước là những ngọn cỏ khô phất phơ theo gió, tiếng động cơ ầm ầm bên tai, cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xay ra thì Trạch Hy mở cửa chiếc xe màu đỏ của anh, mời cô xuống.

Trạch Hy nắm lấy tay cô mà kéo đi, không cho cô một chút cơ hội nào để mở miệng dò hỏi. Cô nên tin tưởng Trạch Hy, là bởi cô hiện tại không có đường lui.

"Chúng tôi sẽ đi Nhật." - Trạch Hy nói với một gã mặt bộ vest lịch lãm đang đón bọn họ.

"Vâng, thưa cậu Trạch." - Hắn ta cúi đầu lễ phép, sau đó nói vào bộ đàm điều gì đó.

Lúc này Trạch Hy mới nhìn về phía cô. còn cô, có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh.

"Đi Nhật ư, không phải nói anh sẽ sang Sing." - Cô thắc mắc.

"Trạch Thị lại cảm thấy thị trường ở Nhật tiềm năng hơn, nên đã đổi chuyến đi." - Trạch Hy vừa nhìn đồng hồ vừa nói: "Phi cơ sắp đến rồi, chúng ta đi thôi."

"Nhà anh có phi cơ ư, xem ra là kẻ có rất nhiều tiền?"

"Điều đó thì ý nghĩa gì khi người tôi thích lại không hề yêu tôi. Nếu cô ấy vì tôi giàu có mà thích tôi, tôi nhất định sẽ cực lực tìm ra rất nhiều tiền."

"Cô gái nào lại ngốc như vậy nhỉ?" - Cô ngây ngô hỏi, sau khi dứt lời đã hiểu bản thân đang tự mắng chửi mình.

"Nhưng có lẽ bởi vì điều đó, tôi lại không thể không thích cô ấy."

Hân Di cúi đầu. Cô hiện tại liệu có phải là quyết định sai lầm, cô đi theo Trạch Hy chẳng phải là muốn nói cho anh cơ hội. Một người giàu có, đẹp trai như anh ta lại đi thích một cô gái như cô, thật khiến người ta suy nghĩ.

Vài tháng sau...

Will ngồi trong phòng làm việc, anh tựa đầu vào thành ghế, đôi tay đưa lên cao ngang mắt, trên tay cầm một sợi dây chuyền đính chiếc chìa khóa nhỏ. Anh nhớ cô, Hân Di.

Sau ngày cô chính thức biến mất không một lời từ biệt, anh tìm gặp Tống Hành Trung và nghe anh ta kể lại mọi việc. Rõ ràng cô nhận ra anh, rõ ràng không còn một khoảng cách nào giữa cô và anh, ấy vậy mà cô lại chọn cách rời đi. Anh có lục tung Thượng Hải, cũng không thể tìm ra.

"Giám đốc, chuyện của cô Hân Dư, luật sư đã chuẩn bị xong thủ tục khởi kiện." - Alex từ bên ngoài bước vào nói.

"Dừng mọi việc lại đi." - Anh đáp.

"Cậu vẫn chưa nhận ra cô ta là loại người ra sao ư." - Alex thật sự tức giận.

"Cô đặt vé để Tiểu Dư sang Thượng Hải đi, cô ấy là em cùng cha khác mẹ với Tiểu Di mà, tôi nên đối đãi với cô ấu tốt hơn một chút."

Alex nhìn ánh mắt tức giận của Will liền hiểu ý, tuy trong lòng chỉ lo sợ giám đoíc sẽ làm chuyện ảnh hưởng đến bản thân vì loại người như cô gái không đứng đắn.

Ở đất nuớc xa lạ, Hân Di chỉ có thể ở trong nhà không ra đường vì khác biệt ngôn ngữ, cũng như không biết đường đi sợ lạc mất. Cô hằng ngày lên mạng tìm kím tin tức về E.L, mà quan trọng là tin tức của Will. Ngay cả Trạch Hy cũng nói, cô cứ như là đang giúp anh điều tra đối thủ, Will làm gì ở đâu, gặp ai đều không bỏ qua mắt.

"Giám đốc E.L chuẩn bị kết hôn cùng thanh mai trúc mã từ khi còn bé." - Cô đọc tiêu đề trên bài báo, nhìn bức ảnh của Will và Hân Dư.

"Lần trước họ đính hôn, anh có đưa em đi cùng, sao em lại hoảng hốt vậy?"

"À, không có gì." - Trạch Hy về nhà quá bất ngờ nên cô vội vàng gắp máy tính lại: "Anh Trạch, tôi có thể giúp anh làm gì không, tôi ăn ở do anh bao cả, cảm thấy thật ngại. Tôi lại không biết tiếng Nhật không thể ra ngoài tìm việc."

"Công ty tôi chuyên về thời trang, em nghĩ mình có thể làm gì giúp tôi?"

"Thiết kế thời trang thì sao?" - Cô nói.

"Em nghĩ nó đơn giản như em nói."

"Thật ra từ bé tôi đã thích vẽ quần áo, sáng tạo trang phục nhưng rất tiếc không thể phát triển." - cô chóng cằm nhớ ngày còn bé bên cạnh mẹ.

"Nếu đã thích thú như vậy, em có thể trong thời gian rãnh rỗi mà thiết kế, tôi sẽ cho em nhận xét."

Cô gật đầu mỉm cười. Cuộc sống bên cạnh Trach Hy thật nhàn hạ đến nhàm chán mặc dù anh đã rất quan tâm cô, nhưng chi nhánh mới phát triển Trạch Hy xem ra cũng rất bận.

Cô nói cô thích vẽ, anh liền mua cho cô bút màu vẽ. Sợ cô buồn lại trang bị rất nhiều trò chơi trong nhà, biết cô thích nấu ăn nên dù bận ra sao cũng tranh thủ về ăn cơm cùng cô. Bọn họ hai người trong một nhà, hai phòng và sống không có danh nghĩa nào.

Từ khi có bút vẽ, cô thích thú sáng tạo quên ăn quên ngủ. Cô cứ thế mà vẽ ra, từng đường nét không chuyên lại tạo thành đặc biệt.

Trạch Hy quăng tập thiết kế của đội thiết kế lên bàn mà tức giận hét.

"Tôi cần là sự khác biệt, là sự sáng tạo phá cách. Tôi không cần nhũng bộ thiết kế quá an toàn như vậy, nếu sử dụng nó trong đợt hàng đầu tiên chào thị trường. Các vị muốn tôi biến mất khỏi thị trường này sao."

"Giám đốc, tôi sẽ làm lại, sẽ đặc biệt và sáng tạp hơn." - Trưởng phòng thiết kế cuối người nói.

"Cho các vị ba ngày, nếu còn nộp thiết kế không ra gì, tôi sẽ dẹp ngay phòng của cậu."

Tiếng chuông tin nhắn vang lên, cơ mặt anh giãn ra, nhìn dòng tin nhắn của cô thật ấm áp. Anh gơi mỉm cuời, nhắn đáp trả lời cô, đây là lần đầu cô chủ động nhắn tin cho anh.

Khi Trạch Hy quay về nhà, nhìn thấy Hân Di đang nằm ngủ trên bàn. Phía dưới là những thiết kế do cô tự mình tạo nên. thì ra cô nói có thứ muốn cho anh xem là những hình vẽ này, xem ra rất có sáng tạo và khác biệt, Trạch Hy dường như đã đầu tư đúng chổ.

Những ngày sau đó công việc của Trạch Thị rất nhiều, Trạch Hy có lần phải nhập viện vì chứng bao tử do ăn uống không điều độ. Cô lại nghĩ ở xứ người này anh có lẽ chỉ có mình cô là thân thiết, anh xayr ra mệnh hệ nào cô thật sự không muốn.

"Tôi... tôi..." - Cô mang cơm đến Trạch thị, mở miệng không dám nói sợ bọn họ không hiểu.

"Chị cần gì ạ?" - Cô lễ tân nói.

"Cô biết tiếng Việt ư." - Hân Di kinh ngạc.

"Vâng ạ, em là du học sinh ạ." - Cô gái mỉm cuời.

"Thật tốt quá. Cô có thể cho tôi gặp Giám đôc Trạch Hy không?"

"Chuyen này..."

"Khong sao, tôi biết thể nào cũng không đuợc mà. Tôi sẽ gọi anh ấy."

Hân Di bấm gọi Trạch Hy, Trạch Hy đang trong phòng họp nhưng nhìn thấy cô gọi liền nghe máy. Anh cho thư kí riêng xuống đón cô vào phòng mình, đây là lần đầu cô đến nơi này tìm anh, xem ra có chuyện quan trọng.

Cô đuợc mời lên phòng Trạch Hy , nhìn qua cũng biết nó cầu kì ra sao, nhũng quyển sách trên kệ kia, không biết anh ta đã đọc hết hay chưa.

Tiếng gõ cửa bên ngoài, sau đó một người đàn ông bước vào nhìn cô cuời khá gian xảo. Ông ta hỏi cô trợ lý phía sau điều gì đó, rồi bước về phía cô.

" Cô có phải là bạn gái của giám đốc." - Qua người phiên dịch.

Cô lắc đầu phủ nhận và cũng là khẳng định.

" Cô đùng giấu nữa, khi nãy thư kí Yoko đích thân xuống đón cô tôi đã biết vị trí của cô ra sao rồi. Tôi chỉ muốn chào hỏi mà thôi."

Cô gật đầu chào lại, nghĩ rằng đây là thủ tục của người Nhật.

"Đây là thiết kế của phòng kinh doanh, chúng tôi đã làm lại hơn muời lần rồi nhưng giám đốc đều không dùng. Lần này hy vọng cô sẽ nói giúp chúng tôi."

Ông ta nói thật nhanh rồi đặt nó vào tay cô mà chuồn lẹ. Thì ra là nghĩ cô là người yêu mà nhờ vả, thật là biết cách mà.

Cuộc họp khá lâu, cô viết một mẫu giấy đặt lên bàn và hộp cơm rồi ra về. Cô xuống thang máy, bước ra chưa đến cổng ra vào đã nghe tiếng goi.

"Tiểu Di, là cậu rồi. Thật sự là cậu mà."

Một bàn tay kéo tay cô lại. Nhìn cô thật kĩ rồi ôm chầm cô vào lòng để thỏa bao nhiêu mong nhớ đau thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.