Ngụy Quân Tử Thấy Chết Không Sờn

Chương 292




Hạ Hồng Hoa không hiểu là chuyện gì, càng không biết cách mở nó ra. Cuối cùng phải gọi Trần Hiểu Đông tới đây, hai người cùng nhau nhìn về phía máy tính, nhận video rồi cẩn thận xem.

Lúc Trần Hiểu Đông nghe xong câu cuối cùng, cả người đứng ngồi không yên, lập tức bật dậy hô to một tiếng: "Thật là con bà nó hả giận! Phu nhân, lần này người dân cả nước đều biết được bộ mặt của ba người kia, về sau sẽ không có người chịu thu nhận bọn họ, làm chúng hủy bỏ giao ước với chúng ta. Xứng đáng!"

"Hắc, Hắc Đào Z..." Hạ Hồng Hoa mơ hồ cảm thấy giọng nói kia có chút quen tai, kết quả đã chạm tới gần mép mão lại đột nhiên không nhớ nổi đã nghe qua ở đâu: "Vì cớ gì mà cậu ấy muốn giúp tôi?"

Trần Hiểu Đông cười to một tiếng: "Khẳng định là gặp chuyện bất bình nên rút đao tương trợ! Phu nhân, người không biết những cao thủ trên mạng đều thích làm ra bất ngờ lớn cho người ta!"

"Nhưng công ty của chúng ta không có người như cậu ấy, đến lúc truyền thông lại gọi tới thì tôi nên giải thích như thế nào đây?" Dù sao Hạ Hồng Hoa vẫn là một bà chủ, suy nghĩ khác rất nhiều so với những người khác.

Trần Hiểu Đông buồn rầu. Thật ra thì cậu cũng không biết rõ sự tình này là như thế nào. Vì sao Hắc Đào Z lại nói rằng cậu ta thuộc công ty của bọn họ?

Nếu công ty bọn họ có một đại thần như vậy, phu nhân làm gì phải phát sầu đến nước này?

Cậu đang suy nghĩ thì cửa lớn bị đẩy ra, tay trái thiếu niên đặt ván trượt xuống, tay phải phủi phủi đầu tóc ướt nhẹp của mình, toàn thân mang theo bụi bậm từ bên ngoài, lộ ra gương mặt tuấn tú làm điên đảo chúng sinh kia: "Mẹ, sao hôm nay về nhà sớm thế ạ?"

Hạ Hồng Hoa vừa thấy con gái liền vui vẻ trong lòng, lôi kéo Phó Cửu nói: "Cửu Cửu, công ty của chúng ta được cứu rồi!"

"A?" Trong lòng Phó Cửu đã sớm biết chuyện như thế nào, việc không có ích lợi, cô sẽ không tùy tiện ra tay, chỉ nhếch môi mỏng, tà nịnh cười: "Có phải những nhà đầu tư đó gọi cho người bảo là muốn hợp tác lại hay không?"

Hạ Hồng Hoa vui vẻ, giọng cũng lớn theo: "Không chỉ riêng nhà đầu tư, ngay cả truyền thông cũng gọi điện tới, một hai phải giúp công ty chúng ta tuyên... Khoan đã, sao con lại biết nhà đầu tư muốn hợp tác lại?"

"Chuyện của mẹ đương nhiên là con phải để ý rồi." Phó Cửu vươn cánh tay ra ôm lấy vòng eo khổng lồ của Hạ Hồng Hoa, kéo người tới trên ghế sô pha.

Hạ Hồng Hoa nghe thế liền cảm động, cũng không muốn chỉnh đốn lại sự kiện này, đôi tay thô ráp kia luyến tiếc buông con gái ra: "Cửu Cửu à, chờ mẹ kiếm lời sau vụ này liền đem công ty giao lại cho con, những chuyện đó cũng không khó làm. Con yên tâm, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh hỗ trợ cho con, không để con bị người khác chê cười."

"Có mẹ ở bên tất nhiên con sẽ yên tâm." Phó Cửu nhẹ nhàng cười, ôm lấy vai bà: "Trước hết chúng ta nói về chuyện kia đi, bọn họ muốn tuyên truyền giúp công ty chúng ta như thế nào?"

Hạ Hồng Hoa hoàn toàn không có ý định nói lời khách sáo với con gái, vô cùng ảo não sờ tóc xoăn của mình một chút: "Nói là muốn phỏng vấn đại thần trong trò chơi, Hắc Đào Z. Nhưng quan trọng là công ty của chúng ta không có người này, cũng không thể biến ra một người như vậy!"

"Ưm..." Phó Cửu cười, ba phần phong lưu: "Mẹ nói đúng, không làm thế được."

Một câu khích lệ làm Hạ Hồng Hoa trở tay không kịp, mặt bà nhanh chóng đỏ lên. Con gái nhà bà sao có thể đẹp trai như vậy nha?

Phó Cửu quay đầu nhìn vào mắt Hạ Hồng Hoa, tiếp tục nói: "Mẹ, nếu lần sau lại có phóng viên gọi điện thoại cho ngài, ngài cứ nói cho bọn họ rằng Hắc Đào Z là vương bài tuyển thủ của công ty chúng ta, đợi đến ngày thi đấu Điện Cạnh mới có thể gặp mặt người nọ, người nào trong phòng điều khiển cảm thấy có hứng thú thì lúc này có thể tìm ngài để ký hợp đồng hợp tác."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.