Ngụy Kiều Hoàng

Chương 14: Linh Thảo Long Tộc(3)




Edit + Beta: Hwan

**********

Từ sau khi tiểu xà Nam Cung Vân này ở phủ Vân Yên, Lưu Vân phát hiện mình bị Hàn Yên bỏ rơi, tiểu hồ ly của hắn có bằng hữu mới nên quên cả người yêu này, cả ngày chỉ lo cùng tiểu xà đáng giận kia chơi đùa, một chút cũng không để ý đến vẻ mặt đố phu của hắn, oán khí tận trời.

Ngày hôm đó, Lưu Vân khó được sáng sớm liền tỉnh dậy, theo thói quen mà hướng bên cạnh sờ soạng.

Quả nhiên, Lưu Vân oán hận mà ngồi xuống, tiểu hồ ly nọ đã đi mất, dùng đầu ngón chân cũng biết nó lại đi tìm thanh xà kia rồi.

Lưu Vân phát tiết mà dung ngón chân cọ thanh gường, thầm hạ quyết tâm: đêm nay không thể lại mềm lòng, nhất định phải đem tử hồ ly kia lăn qua lăn lại đến ngày mai cũng không xuống khỏi gường được, nhìn xem nó còn có tình lực để tìm thanh xà kia không.

Lưu Vân càng nghĩ càng cảm thấy tích tụ đến ngay cả việc ngủ yêu thích cũng không ngủ được, nhanh chóng mặc hảo quần áo, hắn muốn bắt tiểu hồ ly trở về, đem nó khóa bên người.

Tiêu Phàm cùng Mạc Duy ăn xong điểm tâm đang chuẩn bị đi y quán, đột nhiên nhìn thấy Lưu Vân với vẻ mặt sát khí vọt vào đại sảnh, ánh mắt tìm tòi khắp nơi, tựa hồ đang tìm cái gì.

Tiêu Phàm cùng Mạc Duy có chút kinh ngạc Lưu Vân rời gường sớm như vậy, Tiêu Phàm mở miệng hỏi: “Ngươi nếm qua điểm tâm chưa? Có cần ta chuẩn bị cho ngươi không?”

Lưu Vân phất tay, không có hứng thú nói: “Không cần, cám ơn.”

Nhìn thấy hắn ở trong đại sảnh đổi tới đổi lui, Mạc Duy có chút tò mò hỏi: “Ngươi đang tìm cái gì?”

“Các ngươi có nhìn thấy Hàn Yên hay không?”Lưu Vân một bên hỏi, một bên nhìn khắp nơi.

“Hàn Yên?” Tiêu Phàm lắc đầu, “Chúng ta không có gặp qua nó.”

Nghĩ một chút, Lưu Vân hỏi: “Vậy ngươi các có hay không nhìn thấy tuyết hồ?”

“Thì ra ngươi đang tìm hồ ly mà ngươi dưỡng sao?” Tiêu Phàm bừng tỉnh đại ngộ.

Lưu Vân gật đầu, “Ngươi có nhìn thấy nó sao?”

“Có a.”

“Nó ở nơi nào?” Lưu Vân vội vàng hỏi.

“Tại trong hoa viên, mới vừa rồi đi qua, nó còn hướng chúng ta gật đầu, hồ ly này thật có linh tính.” Đến bây giờ Tiêu Phàm còn không biết hồ ly đó là Hàn Yên.

Tại hoa viên? Lưu Vân nhíu nhíu mày, chính mình mới vừa rồi cũng đi tìm trong hoa viên, chình là cũng không có thấy Hàn Yên a?

“Được rồi, hồ ly của ngươi còn mang trên người một tiểu thanh xà, mới vừa rồi chúng ta còn tưởng tiểu xà kia cắn nó, khi đến gần, lại phát hiện hồ ly cùng xà đang thân thiết, một hồ ly cùng một con rắn, thật đúng là quái dị!” Mạc Duy với vẻ mặt nghi hoặc nói.

Lưu Vân không để ý tói nghi vấn của Mạc Duy, nói cảm ơn xong lại phóng ra hoa viên tìm lần nữa.

Tiêu Phàm cùng Mạc Duy nhìn nhau, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Tiểu hồ ly cùng tiểu xà đều là người (thú) hiếu động ham chơi, bọn họ ước định là sớm sớm bò lên nóc nhà xem mặt trời mọc.

Tiểu hồ ly bán híp mắt nhìn mặt trời từ từ mọc lên, cảm thấy cả người lười biếng, nó ở trên nóc nhà lăn vài cái, nằm thành một đoàn bên gười tiểu xà, nằm úp sấp  hỏi y: “Sao ngươi lại buồn bã ỉu xìu? Cảm thấy mặt trời mọc không đẹp sao?”

Tiểu xà lôi kéo đầu, rầu rĩ nói: “Không phải.”

“Vậy tại sao ngươi lại không vui?” Tiểu hồ ly một bên vứt cái đuôi, một bên ân cần hỏi.

Tiểu xà liếc nhìn tiểu hồ ly tâm tình khoái trá một cái, gục đầu xuống, trầm mặc rồi một hồi lâu, mới sâu kín nói: “Ta nhớ Phong ca ca.”

“À.” Tiểu hồ ly hiểu rõ mà gật đầu, nếu là thay đổi chính mình, cũng sẽ nhớ tới tiểu long như vậy.

“Ngươi nói — ” Tiểu xà chần chờ một chút.

“Hả, chuyện gì?” Tiểu hồ ly khó hiểu hỏi.

“Ngươi nói, Phong ca ca có thể quên ta hay không?” Tiểu xà bất an hỏi.

“Tại sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Tiểu hồ ly thay đổi tư thế tiếp tục nằm hỏi.

“Cũng đã ba ngày rồi, nhưng hắn cũng không có tới tìm ta, hắn nhất định là không thích ta.” Tiểu xà lã chã muốn khóc.

“Sẽ không, Phong ca ca của ngươi sẽ không không thích ngươi.” Tiểu hồ ly an ủi y.

“Vậy sao hắn không tới tìm ta? Chẳng lẽ hắn không lo lắng không thấy ta sao?”

“Cái này?” Tiểu hồ ly ôm đuôi của mình, nói: “Có thể hắn còn chưa hết giận đi.”

“Cũng lâu như vậy rồi, hắn còn không hết giận hả? Hắn nhất định là ước gì ta không quay về làm phiền hắn rồi.” Tiểu xà thương tâm nói.

Nghĩ một chút, tiểu hồ ly nói: “Sẽ không, có thể Phong ca ca của ngươi là hồ ly hẹp hỏi đi, cho nên mới tức giận lâu như vậy.”

“Phải không?”

“Nhất định rồi.”Tiểu hồ ly khẳng định nói, “Tiểu long bình thường cho dù tức giận cũng chỉ là tức giận như vậy, lập tức không có việc gì, chính là Phong ca ca của ngươi, ngày đó ta nhìn thấy bộ dáng nổi trận lôi đình của hắn, vừa nhìn chỉ biết là đồ hẹp hòi.”

Tiểu xà nghiêm túc suy nghĩ một chút, tràn đầy đồng cảm nói: “Đúng vậy, lần trước ta chỉ là thừa dịp hắn ngủ trưa liền cắt một nhúm tóc của hắn, hắn liền giận ta hai ngày.”

“Ngươi cắt tóc của hắn làm gì?” Tiểu hồ ly khó hiểu hỏi.

Tiểu xà cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Ta nghe người nhà ta nói, nếu đem tóc của mình và người mình thích cột lại cùng nhau sẽ ở bên nhau cả đời.”

“Thật vậy chăng?” Tiểu hồ ly tỏa sáng hai mắt, tự hỏi có muốn hay không cũng đi cắt tóc Lưu Vân.

“Cái này ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là nghe nói.”

“Nghe nói hả?” Tiểu hồ ly quyết định mặc kệ chuyện này là thật hay giả, nó đều phải thử một chút.

“Ai!” Tiểu xà thở dài một hơi, sầu bi nói: “Ngươi nói lúc nào Phong ca ca mới tìm ta về?”

Tiểu hồ ly lắc đầu, nó không đành lòng nhìn tiểu xà không vui, vì vậy nó nói: “Có lẽ Phong ca ca của ngươi từ một nơi bí mật nào đó đi theo ngươi, hắn biết ngươi ở chỗ này rất an toàn, cho nên liền cố ý không tới tìm ngươi, cho ngươi sốt ruột.”

“Là như thế này sao?” Cõi lòng tiểu xà đầy hy vọng hỏi.

“Có khả năng.” Tiểu hồ ly nói, đột nhiên nó nghĩ đến chính mình đã thật lâu không có đi qua dòng sông nhỏ đùa cá, vì vậy nó hăng hái bừng bừng mà đối với tiểu xà nói: “Không bằng chúng ta đi bắt cá đi.”

“Bắt cá? Ở chỗ này của ngươi có cá sao?”

“Có a, đợi lát nữa ta dạy cho ngươi một loại phương pháp bắt cá, hết sức thú vị.”

“Được đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.