Ngụy Kiều Hoàng

Chương 13: Linh Thảo Long Tộc(2)




Edit + Beta: Hwan

*********

Hàn Yên cùng Lưu Vân hai mặt nhìn nhau mà nhìn Nam Cung Vân khóc đến thê lương, không rõ vì cái gì mà y lại khóc.

Hàn Yên ngồi xổm xuống bên người y, có chút vô thố hỏi; “Ngươi – ngươi, vì sao lại khóc a? Ngươi không muốn theo hắn trở về, hắn hiện tại đi rồi, ngươi vì sao lại thương tâm?”

“Hắn không thích ta, không thích …” Nam Cung Vân nghẹn khóc thút thít nói.

“Tại sao nói như vậy?” Hàn Yên ngồi xuống bên cạnh y, lấy khăn đưa cho y.

Nam Cung Vân tiếp nhận, xoa xoa nước mắt, con ngươi hồng hồng nói: “Ta trước kia cũng đào tẩu qua rất nhiều lần như vậy, nhưng là mỗi lần hắn đều kiên nhẫn dỗ ta trở về, chính là lần này hắn — hắn lại cứ như vậy — cứ như vậy đi — còn nói ta sau này không cần trở về, ô ô ô…”

Nói xong, Nam Cung Vân lại không khỏi thương tâm.

Hả? Hàn Yên có chút dại ra, một lát sau, nó mới phục hồi tinh thần lại, an ủi Nam Cung Vân: “Ta nghĩ hắn chỉ là tức giận nên nói thế, hết giận rồi sẽ tới tìm ngươi trở về.”

Nam Cung Vân khóc gật đầu, y đại khái cảm thấy ở trước mặt người khác khóc như vậy thật không có ý tứ, vì vậy liền ngừng tiếng khóc.

Y phát ngốc trong chốc lát, lau khô nước mắt trên mặt, “Ta phải đi rồi, đa tạ các ngươi.”

“Ngươi muốn đi đâu?”Hàn Yên hỏi.

Nam Cung Vân mắt đỏ lên, gục đầu xuống, hắn tức giận đến như vậy nói chính mình không cần trở về, vậy mình có thể đi chỗ nào? Y không khỏi mờ mịt.

Hàn Yên thử thăm dò, “Không bằng ngươi tạm thời ở chỗ này đi, dù sao nơi này cũng rất lớn.”

Nam Cung Vân do dự rồi, “Như vậy có thể hay không làm phiền các ngươi?”

“Sẽ không, yên tâm.” Hàn Yên cười nói.

“Như vậy, phiền toái các ngươi.”

“Ngươi tên là gì?” Hàn Yên lôi kéo tay Nam Cung Vân hỏi, nó thấy Nam Cung Vân cùng chính mình lớn không sai biệt lắm, không khỏi nổi lên thân cận chi tâm.

“Nam Cung Vân, còn ngươi?”

“Ta gọi là Hàn Yên, chúng ta làm bằng hữu có được hay không?”

“Ừ.”

Thấy y đồng ý làm bằng hữu, Hàn Yên thật cao hứng, hắn quay đầu lại chỉ vào Lưu Vân nó: “Hắn là Lưu Vân, là — là người ta thích.”

“Người ngươi thích?” Nam Cung Vân nhìn thoáng qua Lưu Vân.

“Đúng vậy, người ta thích.”Hàn Yên cười nói.

“Ta mới vừa rồi nghe Phong ca ca nói hắn là long, ngươi sao lại ở cùng hắn?” Nam Cung Vân tò mò hỏi.

“Cái này?”Hàn Yên liếc nhìn Lưu Vân một cái, hỏi ngược lại: “Vậy ngươi tại sao cùng Phong ca ca của ngươi ở cùng nhau?”

Nam Cung Vân mặt đỏ lên, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Cha nương ta đem ta ném cho hắn, cho nên ta liền cùng hắn ở với nhau.”

“Cha nương ngươi đem ngươi ném cho hắn? Bọn họ từ bỏ ngươi rồi sao?”

“Không phải, “Nam Cung Vân lắc đầu, có chút oán hận nói: “Bọn họ chỉ lo cho bản thân mình khoái hoạt, nhưng lại lo lắng để ta ở nhà một mình, vì vậy liền đem ta ném cho Phong ca ca.”

“Thì ra là như vậy, vậy sao ngươi muốn chạy trốn, ngươi không thích Phong ca ca của ngươi sao?”

“Ta thích hắn, chính là hắn luôn muốn ta làm một ít chuyện ta không thích, nói đó là cha ta phân phó hắn đốc thúc ta làm, ta cực kỳ giận, cho nên liền – liền — ”

Nam Cung Vân càng nói mặt càng hồng, càng nói càng cảm thấy chình mình không đúng, luôn làm cho Phong ca ca tức giận, nghĩ đến hắn cũng là vì tốt cho mình thôi.

Hàn Yên nhìn ra tâm tư của y, nó cười nói: “Ngươi yên tâm, ta nhìn thấy Phong ca ca của ngươi cũng thích ngươi, chờ hắn hết giận rồi, ngươi theo hắn nói lời xin lỗi, hắn liền không nỡ trách cứ ngươi.”

“Thật sự sao?” Nam Cung Vân hồ nghi hỏi.

“Ừ.”Hàn Yên mãnh gật đầu, “Ta sẽ không lừa gạt ngươi.”

Lưu Vân ở một bên không khỏi lắc đầu bật cười, từ khi nào mà tiểu hồ ly thấu tình đến lý đến như vậy, cư nhiên ngay cả người khác thích ai đều thấy được.

Đối với lời Hàn Yên nói, Nam Cung Vân nửa tin nửa ngờ.

“Ngươi liền an tâm ở nơi này đi, Phong ca ca của ngươi sẽ không tức giận lâu đâu.” Hàn Yên thiếu chút nữa vỗ ngực cam đoan.

“Tại sao em khẳng định hắn sẽ không tức giận lâu lắm?” Lưu Vân trêu chọc hỏi.

“Bởi vì — bởi vì — ”

Nhìn ánh mắt Nam Cung Vân càng ngày càng hoài nghi mình, ý cười trong mắt Lưu Vân càng ngày càng đậm, Hàn Yên có chút sốt ruột, đột nhiên nó nhanh trí, bật thốt lên: “Bởi vì hắn cùng ta đều là hồ ly, chúng ta hồ ly đều là tốt!”

Nghe vậy, Lưu Vân cười đến thiếu chút nữa thẳng không dậy nổi thắt lưng, thực mệt nó nghĩ ra lý do này.

Thấy Lưu Vân cười thành như vậy, Hàn Yên cảm thấy không khỏi tức giận, nó vểnh môi bất mãn nói: “Sao anh cười thành ra như vậy! Chẳng lẽ em có nói sai?”

Lưu Vân nhịn cười, ôm nó vào trong lòng hôn một cái, ranh mãnh nói: “Không có, hồ ly đều tốt, ngay cả đám lồ ly nhiều màu kia cũng tốt.”

Nghe xong nửa câu đầu, Hàn Yên thật là vui vẻ, chính là nửa câu sau làm nụ cười nó cương tại trên miệng.

“Tiểu long bại hoại!” Hàn Yên tức giận đến nghiến răng, thật muốn bắt lấy tay hắn cắn một cái.

“Được rồi, đừng tức giận, mang bằng hữu của em đi nghỉ ngơi đi.”

“Bằng hữu của em không phải là bằng hữu của anh sao?”

“Đúng đúng đúng, chúng ta đây mang bằng hữu của chúng ta đi nghỉ ngơi.”

Nhìn tình cảm của Hàn Yên cùng Lưu Vân hòa hợp như thế, trong mắt Nam Cung Vân tràn đầy hâm mộ, nhớ tới Đường Diệc Phong tựa hồ chưa bao giờ cấp cho mình sắc mặt hòa nhã, không khỏi cảm thấy cô đơn.

Đường Diệc Phong ẩn thân sau gốc đại thụ ở phía sau viện, nhìn Nam Cung Vân theo Hàn Yên bọn họ đi vào một tòa tiểu lâu, không khỏi thở dài, con rắn nhỏ giận dỗi này, thật sự là hắn không có biện pháp, ai!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.