[Ngưu - Yết] Trúc Mã, Nhớ Em Chứ?

Chương 8: Cạm bẫy




Viên Thiên Dã không có biện pháp với nàng đành nói sang chuyện khác” không lôi thôi dài dòng nữa, nói đi, rốt cuộc ngươi và Hạ Sơn đã xảy ra chuyện gì?'

Nếu Viên Thiên Dã đã muốn nghe thì nàng sẽ vui lòng giải thích” công tử cũng biết ta và Hạ Sơn là người cùng một thôn, ba năm qua lại ở chung một tổ, luôn chiếu cố lẫn nhau, quan hệ cũng không tệ. Nhưng ta chỉ coi hắn là ca ca, chưa từng có ý nghĩ nào khác”

Viên Thiên Dã nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn lại nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng” ngươi thì như vậy nhưng Hạ Sơn chắc sẽ không coi ngươi là muội muội ha” không để ý lời này có hơi chua.

Chuyện này, tốt nhất không nên trả lời, Lâm Tiểu Trúc lảng sang chuyện khác” vì chuyện này, ta đang muốn cầu công tử một việc”

“Chuyện gì?” Viên Thiên Dã nhìn thẳng Lâm Tiểu Trúc.

“Nếu như Hạ Sơn được đệ nhất danh trong trận đấu, hắn sẽ đưa ra yêu cầu được làm việc chung một chỗ với ta, xin công tử đừng đáp ứng”

“Vì sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn ở cùng một chỗ với hắn?' khóe miệng Viên Thiên Dã cong lên, ánh mắt thấp thoáng sự vui sướng.

Lâm Tiểu Trúc thấy vậy, thở phào một hơi, lắc đầu nghĩ” ta vốn nghĩ nếu có một người ca ca ở bên cạnh thì rất tốt nhưng bây giờ thấy tác ra vẫn tốt hơn”

Ghen cũng không phải là độc quyền của nữ nhân. Tuy giờ Viên Thiên Dã chỉ có chút thích nàng, chưa dám nói yêu nhưng nam nhân đối với nữ nhân mình thích mà nữ nhân này còn là thuộc hạ của mình thì tính chiếm hữu sẽ rất cao, tuyệt đối không chấp nhận nam nhân khác có chút mơ ước. Cho nên dù chưa nói với Hạ Sơn nhưng nàng đã có quyết định, sau khi xác định được tâm tư của Viên Thiên Dã, nàng càng thêm quyết tâm cũng không muốn để Hạ Sơn nhắc tới yêu cầu kia.

Mà nói gần nói xa cũng không đủ. Viên Thiên Dã đã biết tâm tư của Hạ Sơn, tất nhiên trong lòng sẽ có khúc mắc với hắn. Cho dù Viên Thiên Dã có lòng quân tử, không trả thù nhưng ai dám cam đoan hắn sẽ không giận chó mắng mèo, sau này phân công nhiệm vụ bất công, làm cho Hạ Sơn chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm chứ.

Cho nên nàng phải nói rõ nàng đối với Hạ Sơn không có tâm tư gì, chủ động không muốn gần gũi với hắn, hư vinh nam nhân của Viên Thiên Dã sẽ được thỏa mãn đôi chút, sau này sẽ không truy cứu chuyện này mà giận chó đánh mèo lên Hạ Sơn.

Viên Thiên Dã nhìn Lâm Tiểu Trúc, cười cười lắc đầu nói” Lâm Tiểu Trúc, nữ tử khác khi nói tới chuyện này luôn ngượng ngùng mà ngươi thì làm như không có chuyện gì, giống như chuyện này không liên quan gì tới mình”

Thấy Viên Thiên Dã cười, Lâm Tiểu Trúc biết đã qua một cửa này, tâm tư cũng buông lỏng hơn” công tử, nếu ngài muốn nói Tiểu Trúc mặt dày thì cứ nói thẳng là được rồi, dù sao da mặt Tiểu Trúc cũng dày, ngài nói thẳng, Tiểu Trúc cũng sẽ không xấu hổ”

“Ha ha ha. . .” Viên Thiên Dã chỉ vào Lâm Tiểu Trúc cười thành tiếng, trong mắt tràn đầy sủng nịch

Thấy vậy, Lâm Tiểu Trúc âm thầm thở dài một hơi. Xem ra Viên Thiên Dã không dễ để nàng rời đi, muốn tự do, ngoài trừ có tiền còn phải qua cửa ải tình cảm nữa.

Có điều, ba năm qua với hiểu biết của nàng đối với Viên Thiên Dã thì hắn cũng coi như là một quân tử, còn là quân tử kiêu ngạo. Nếu nàng kiếm đủ năm ngàn lượng bạc, nói với hắn nàng không muốn làm thiếp của hắn rồi dùng kế kích thích hắn, chắn hắn sẽ thả nàng đi.

Kế hoạch có thay đổi, sau này đành đi bước nào tính bước đó vậy

“Được rồi, không còn chuyện gì nữa, ngươi về lo cho trận đấu sắp tới đi” Viên Thiên Dã vẫn nhớ có phụ thân ở đây, tuy muốn nói thêm với Lâm Tiểu Trúc nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc nói chuyện nhi nữ tình trường.

“Công tử, ngài không quan tâm Tâm Tiểu lo lắng chuyện gì sao?” Lâm Tiểu Trúc nhớ lại vấn đề của mình, thở dài hỏi

Viên Thiên Dã đứng lên, tà nghễ liếc nàng một cái” dù ta thiên vị ngươi, cho ngươi ý kiến, chắc ngươi cũng không cần đâu. Chẳng lẽ không phải ngươi muốn thắng trận đấu này bằng chính thực lực của mình sao? Ta quan tâm thành ra dư thừa”

Lâm Tiểu Trúc ngượng ngùng mà cười. Thiên hạ này chỉ có tiểu hồ ly này hiểu nàng nhất. Nàng có kiêu ngạo của mình, tất nhiên sẽ không dựa vào quan hệ để chiến thắng. Haizz, một nam tử thông minh, anh tuấn lại rộng lượng sao lại xuất thân là con nhà quyền quý chứ. Nếu hắn chỉ là một thư sinh, có lẽ bọn họ còn có cơ hội trở thành một đôi

Lâm Tiểu Trúc suy nghĩ tới đây liền lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp. Ở thời cổ đại, ôm ảo tưởng với tình yêu chẳng khác nào tự ngược đãi mình. Nàng không có ngu.

Rời khỏi chỗ Viên Thiên Dã, Lâm Tiểu Trúc vội vã quay lại phòng bếp của mình

Từ sau lần thi đấu, ngoại trừ ba người bọn họ thì những người khác đều bị phái ra ngoài làm việc. Khi nàng nói chuyện với Hạ Sơn cũng không nhìn thấy Ngô Bình Cường ở trong phòng bếp nhỏ của mình mà đến chỗ Du giao tập nhận nguyên liệu nấu ăn. Như vậy ai nghe lén nàng cùng Hạ Sơn nói chuyện rồi báo lại với Viên Thiên Dã? Chuyện này, nàng vốn định hỏi hắn nhưng rồi lại thôi

Dù Viên Thiên Dã có chút tâm tư với nàng thì nàng nói chuyện hay làm việc cũng phải có chừng mực, ỷ được sủng mà sinh kiêu là việc làm ngu xuẩn nhất. Thu thập tin tình báo chỉ có thể là ẩn vệ của Viên Thiên Dã cũng là những người trung thành với hắn. Làm chủ tử, Viên Thiên Dã sẽ không bán đứng hạ nhân trung thành với mình. Nàng mà hỏi hắn chỉ làm cho hắn thấy nàng không có chừng mực mà không đạt được kết quả gì

Vào sân, hầu hết các phòng bếp nhỏ đều khóa kín cửa, không khí rất yên tĩnh chỉ có trong phòng bếp của Hạ Sơn và Ngô Bình Cường thỉnh thoảng mới truyền ra tiếng động. Lâm Tiểu Trúc do dự một lát rồi đi vào phòng bếp của Hạ Sơn

“Tiểu Trúc, chuyện gì?” Hạ Sơn đang bận rộn, cũng không để ý tới nàng, chỉ mở cửa rồi quay đầu tiếp tục với nồi thịt nướng của mình

“Ta muốn hỏi, vừa rồi khi chúng ta nói chuyện, ngươi có thấy ai ở gần đó không?” Lâm Tiểu Trúc đi thẳng vào vấn đề

Hạ Sơn nghe vậy, ngừng tay, quay đầu hỏi” sao vậy? xảy ra chuyện gì?'

“Có người đem chuyện vừa rồi chúng ta nói báo lại với công tử, vừa rồi công tử mới tìm ta, hung hăng mắng cho một trận”

“A?” Hạ Sơn suýt chút nữa làm rơi cái nồi xuống đất, vội vàng đặt nồi lên bếp, xoay người nhìn Lâm Tiểu Trúc, biểu tình nghiêm túc hẳn” công tử nói gì? Ngươi không sao chứ?'

'Công tử nói hạ nhân đi đâu đều do chủ tử quyết định, bảo ngươi đi làm chuyện gì thì chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, sao có thể chọn lựa, tùy ý ngươi muốn gì thì làm đó, muốn ở cùng một chỗ với ai thì ở”

Ánh mắt Hạ Sơn trở nên ảm đạm, trầm mặc một lát lại hỏi 'công tử có trừng phạt ngươi không? Thật ra có chuyện gì, ngươi cứ đổ lên người ta là được. Chuyện này do ta đề ra thì phải do ta gánh vác”

“Không có việc gì, ta đã giải thích, công tử chỉ quở trách chứ không có trừng phạt. Nhưng mà Hạ Sơn ca, yêu cầu kia của ngươi, ta nghĩ không nên nó ra. Cho dù có nói, công tử cũng không đáp ứng. Nếu người khác cũng giống chúng ta, chẳng phải sơn trang này sẽ loạn sao?'

Hạ Sơn thở dài một hơi” ta nghe lời ngươi” ánh mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc tràn ngập mê luyến và không tha.

Lâm Tiểu Trúc quay đầu, tránh ánh mắt của hắn” ngươi nghĩ lại đi, vừa rồi khi chúng ta nói chuyện, có ai đến không? nếu không thì trở về tra thử xem, vừa rồi ai đã rời khỏi ruộng lúa. Chuyện này dù có công tử ở đây, không nên truy cứu nhưng điều tra rõ, trong lòng chúng ta cũng yên tâm hơn”

Hạ Sơn lắc đầu” ta cũng không thấy có ai ở gần. Ta nhìn thấy Ngô Bình Cường đi ra ngoài, chúng ta nói chuyện xong, một nén hương sau hắn mới trở lại, lúc đó còn oán giận nói hôm nay trời quá nóng, nấu đồ ăn toát cả mồ hôi”

“Chuyện này rồi cũng sẽ điều tra ra, không cần gấp” Lâm Tiểu Trúc an ủi. Không khí cũng dịu đi, tâm tình cũng tốt hơn, hít hít mũi nhìn món thịt nướng của Hạ Sơn, cười nói 'thơm quá”

Hạ Sơn quay người đi đến bên bếp, thổi lửa to hơn, dùng muỗng múc tương trấp rưới lên trên thịt, làm cho nước thịt chảy ra, sau đó đem miếng thịt đi đến bên bàn, cầm lấy một đôi đũa nói” ngươi giúp ta nếm thử”

Trời nóng, vừa rồi phải đi đi lại lại, lúc này Lâm Tiểu Trúc chỉ thấy khát nước, nhìn miếng thịt nướng, nàng thật sự thấy ngán nhưng không đành lòng từ chối hảo ý của Hạ Sơn, gắp một miếng bỏ vào miệng, gật đầu khen” không tệ. Màu sắc đỏ tươi làm cho người ta vừa nhìn đã thấy thèm, vị ngọt vừa phải, vừa vào miệng đã tan, hương vị đậm đà, béo mà không ngán”

Nói tới đây, một ý tưởng bỗng nhiên lóe lên trong đầu nàng, nhất thời ngẩn người, cố nhớ lại đoạn trí nhớ mơ hồ vừa hiện lên trong đầu.

“Làm sao vậy? Tiểu Trúc, ngươi không sao chứ?” Hạ Sơn thấy nàng mới nói một nữa liền dừng lại, biểu tình có chút ngây ngốc, không khỏi bối rối, bất chấp hiềm nghi đưa tay sờ trán nàng, muốn xem nàng có bị cảm nắng hay không.

“Ta không sao, ta đi đây” Lâm Tiểu Trúc vươn tay đẩy tay hắn ra, xoay người bỏ đi.

“Ai, Tiểu Trúc, ta. . .” Hạ Sơn thấy vậy, nghĩ nàng trách hắn mạo phạm nàng liền muốn giải thích, còn chưa kịp mở miệng đã thấy nàng chạy ra ngoài cửa viện, dường như là có chuyện gì đó gấp gáp. Hạ Sơn vội vàng chạy tới bên cửa, lớn tiếng hỏi” Tiểu Trúc, ngươi đi đâu vậy?'

“Ta tìm Lý Duy Trụ có chút việc.” Lâm Tiểu Trúc vừa chạy vừa đáp

“Lý Duy Trụ? Tìm Lý Duy Trụ làm gì?” Hạ Sơn quay đầu nhìn món thịt nướng của mình, nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.