[Ngưu - Yết] Trúc Mã, Nhớ Em Chứ?

Chương 7: Mồng một tết




Nhưng đứng một hồi lâu, Viên Thiên Dã cũng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt ngoại trừ buồn bực cũng chỉ là buồn bực.

Hơn hai năm qua, Lâm Tiểu Trúc bị Viên Thiên Dã và Đường Viễn Ninh dung túng, thường hay quên thân phận nộ bộc của mình. Hôm nay tâm tình không tốt, lại bị hắn nhìn chằm chằm cũng trở nên tức giận, đâu còn nhớ ra trước khi lấy được tự do phải nịnh nọt, lấy lòng người ta. Nhướng mày, tức giận nói” rốt cuộc Tiểu Trúc phạm sai lầm gì, công tử cứ nói thẳng đi, không cần phải trừng mắt nhìn như vậy, mắt sẽ mệt mỏi a”

“Khụ. . .” Viên Thập đứng bên cạnh suýt chút nữa cười thành tiếng, nhưng biết công tử đang tức giận nên ráng nhịn xuống, quay đầu đi.

Ở trong sơn trang dám nói chuyện như vậy với công tử cũng chỉ có một mình Lâm Tiểu Trúc. Nha đầu này từ lúc rời khỏi núi, tính tình đã không sợ trời không sợ đất. Nhưng cũng có chút giảo hoạt, từ nói chuyện cho đến làm việc đều biết cân nhắc, ngay lúc làm cho người ta phát hỏa nàng liền thu liễm lại, thành thành thật thật làm cho người ta không thể phát tác, nếu không muốn bị nói hẹp hòi. Nhiều lần như thế, lá gan cũng ngày càng lớn hơn.

“Viên Thập!” Viên Thiên Dã hét to lên.

“Có thuộc hạ.” Viên Thập lập tức ưỡn ngực, chuẩn bị tinh thần nghiêm khắc chấp hánh mệnh lệnh của công tử bù lại hành động luống cuống vừa rồi.

“Đi ra ngoài.”

“Ách. . .” Viên Thập sửng sốt, ủ rủ đáp” dạ” rồi đi ra ngoài.

Không có thiên lý nha. Lâm Tiểu Trúc nói chuyện như vậy lại không bị mắng, còn mình chỉ mới cười có một chút đã bị đuổi ra ngoài. Theo công tử lâu như vậy, khó khăn lắm mới thấy công tử phát hỏa, còn muốn xem náo nhiệt nha. Bây giờ thì xong rồi.

Viên Thiên Dã quay lại, gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Tiểu Trúc, nghiến răng nghiến lợi nói” ngươi chuẩn bị món ăn cho trận đấu chưa ?”

“Không có.” Lâm Tiểu Trúc lắc đầu.

Viên Thiên Dã cao giọng” vậy ngươi còn đi tản bộ làm gì ? còn nói chuyện phiếm với người này, người kia. Nếu ngươi đã rảnh rỗi như vậy thì tới đây làm việc đi, ta rất bận”

“Vậy không được” Lâm Tiểu Trúc cũng không biết hắn phát điên chuyện gì, nói chuyện phiếm với người này người kia là sao ? trong lòng suy nghĩ miệng đáp” ta còn chưa nghĩ ra món ăn cho trận đấu sao gọi là rảnh rỗi, chẳng qua suy nghĩ không ra nên muốn đi tản bộ để suy nghĩ thôi. Sau đó tình cờ gặp Lý đại ca và Triệu đại ca đang phơi đồ nên ta mới giúp một tay, chẳng lẽ vậy cũng không được ?”

“Không phải chuyện đó” Viên Thiên Dã buồn bực quay đầu, vẫn còn tức giận.

Lâm Tiểu Trúc sửng sốt, chợt hiểu ra” đó là. . .”

“Ta hỏi ngươi!” Viên Thiên Dã cao giọng cắt ngang lời nàng” sau trận đấu này, sẽ phải đi ra ngoài làm việc. Nếu cho ngươi chọn, ngươi muốn đi tửu lâu hay ở lại làm đầu bếp cho ta ?”

“A?” Lâm Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn hắn. Chuyện này có thể lựa chọn sao ? không phải chỉ biết nhận mệnh mà làm việc sao ?

“Nói đi” không biết hôm nay Viên Thiên Dã uống lộn thuốc gì mà mở miệng ra toàn mùi thuốc súng.

“Ta. . .” Lâm Tiểu Trúc nghĩ nghĩ. Đáp án đã sớm có nhưng sự tình trọng đại, vẫn nên cân nhắc, tục ngữ có câu uốn lưỡi ba lần trước khi nói mà, cẩn tắc thì vô ưu nha.

“Còn nghĩ ?” Viên Thiên Dã thấy nàng không lên tiếng thì nổi trận lôi đình” không được nghĩ, trả lời mau”

Lâm Tiểu Trúc chưa từng thấy Viên Thiên Dã bá đạo như vậy, nàng ngẩn người đáp” hồi công tử, Tiểu Trúc lựa chọn đến tửu lâu”

“Ngươi. . .” đáp án đúng như dự đoán khiến Viên Thiên Dã cảm thấy mất mát, buồn bực, khổ sở. Hắn đứng lên, cắn răng nói” bản công tử đối với ngươi không tốt, khiến ngươi chán ghét sao ?”

“Không phải vậy” Lâm Tiểu Trúc ngước mắt, tức giận trừng Viên Thiên Dã” đến tửu lâu làm việc, nếu khách nhân cao hứng còn được thưởng bạc nhưng hầu hạ công tử, dù tốt thế nào cũng không có một văn tiền thưởng. Nếu không muốn để Tiểu Trúc chuộc thân, công tử có thể nói thẳng, chứ buộc Tiểu Trúc ở bên người lại không có một xu tiền thưởng, chẳng phải là đùa cợt Tiểu Trúc sao ? đến khi chết đi, còn chưa kiếm đủ năm ngàn lượng bạc ah. Ngài làm vậy, làm sao Tiểu Trúc có thể tâm phục khẩu phục được”

“Vì mấy đồng tiền thưởng, ngươi liền không muốn ở bên cạnh bản công tử ?” Viên Thiên Dã cảm thấy ngực như bị đánh cho một cái, không thể thở nổi.

“Đối với ngài chỉ là vài đồng tiền thưởng, không thèm để trong mắt nhưng đối với Tiểu Trúc là tự do, là tính mạng, là cuộc sống cả đời, đương nhiên còn quan trọng hơn cả trời”

“Tự do, tự do. . .” Viên Thiên Dã lúc này vô cùng thống hận hai chữ này, hít sâu một hơi, cắn răng nói” nếu ta cho ngươi tự do, ngươi có cam tâm tình nguyện cả đời hầu hạ bản công tử không?”

Lâm Tiểu Trúc mở to hai mắt nhìn Viên Thiên Dã, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó nuốt nước miếng hỏi” công tử, ngươi thực sự sẽ để ta tự do sao? Nếu như vậy, sau khi ta ra ngoài, dù thế nào cũng sẽ đem năm ngàn lượng bạc về giao cho ngài, không thiếu một xu. Cho ta hai năm là đủ”

“Ta nói cho ngươi tự do khi nào? Còn nữa, ta cũng không thiếu năm ngàn lượng bạc” Viên Thiên Dã tức giận nói” ta nói là nếu như, nếu như, hiểu chưa?”

“Nga.” Đôi mắt trong suốt sáng ngời của Lâm Tiểu Trúc nhất thời ảm đạm xuống, cúi đầu, thấp giọng nói” lại còn nếu như? Đã tự do, tất nhiên là muốn đi chỗ nào thì đi rồi, sao phải hầu hạ ngài cả đời? ngài nói vậy, chẳng phải là mâu thuẫn sao?”

Mấy ngày trước, nàng còn đoán tâm tư của Viên Thiên Dã nhưng những gì nói hôm nay đã xác định rõ ràng, người này chính xác là có tâm tư với nàng.” Hầu hạ cả đời” chẳng phải muốn cho nàng biết thái độ của hắn sao?

Nàng không có khả năng hầu hạ hắn cả đời, ít ra cũng phải khảo nghiệm vài năm, xem hắn có tư tưởng ba vợ bốn nàng hầu hay không. Nhưng nàng còn muốn kiếm cơm ăn ở chỗ hắn nha. Viên Thiên Dã là chủ tử của nàng, xuất thân hiển hách, lại đang tuổi thiếu niên huyết khí phương cương, lòng tự trọng cũng không phải bình thường. Có lẽ trong lòng hắn, chỉ có hắn chọn nàng chứ không có đạo lý nàng chọn hắn. Cho nên nếu nàng cự tuyệt thẳng thắn, chắc chắn sẽ tổn hại tới tự tôn và thể diện của hắn mà như vậy thì sẽ không có trái cây ngon để ăn.

Bởi vậy nàng chỉ có thể giả bộ hồ đồ, nói chuyện mơ hồ, hi vọng hắn có thể hiểu được hảo tâm của nàng, không xé bỏ lớp mặt nạ che đậy kia ra. Chỉ sợ sau khi xé rách mặt, hai người sẽ không thể hòa thuận ở chung với nhau được nữa, đến lúc đó,người chịu thiệt chắc chắn là nàng. Hoặc là bị vắng vẻ, cả đời không có cơ hội ngóc đầu hoặc là bị bán trao tay, cảnh ngộ thế nào thì chỉ có trời mới biết.

Viên Thiên Dã nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng của nàn, vẻ mặt uể oải, bộ dáng ngây thơ như không rành thế sự, cảm giác vừa tức vừa giận lại thấy mất mát, lại thấy may mắn, trong lòng trăm mối tơ vò, ngũ vị tạp trần.

Nhưng không thể không nói tiếp, nếu không bào chữa thì có vẻ mình kêu nàng tới chỉ vì chuyện” hầu hạ cả đời”, cho nên lên tiếng” cái gì mà tự mâu thuẫn? ta là đang thử lòng ngươi, xem ngươi trung thành tới mức nào. Nhưng mà Lâm Tiểu Trúc, ngươi làm ta quá thất vọng này. Sơn trang ra sức bồi dưỡng ngươi, ngươi liền báo đáp chủ tử như vậy sao? Hừ, ta thấy ngươi muốn đến tửu lâu không phải vì tự do mà vì muốn ở cùng một chỗ với Hạ Sơ đúng không?” giọng điệu cuối cùng còn mang theo chút trào phúng.

“Hạ Sơn?” Lâm Tiểu Trúc sửng sốt, nhớ tới” nói chuyện phiếm với người này, người kia” mà Viên Thiên Dã nói lúc này, ngạc nhiên nhìn hắn.

Viên Thiên Dã bị Lâm Tiểu Trúc nhìn đến mất tự nhiên, xoay mặt sang một bên, lại cảm thấy làm vậy không ổn, vội quay đầu trừng mắt nhìn nàng, buồn bực nói” sơn trang nuôi các ngươi, các giáo tập dạy trù nghệ cho các ngươi đâu phải để các ngươi muốn đi chỗ nào thì đi. Các ngươi lén ước định như vậy có để bản công tử vào mắt hay không?”

Lâm Tiểu Trúc vừa suy nghĩ những lời này vừa giải thích” không phải công tử đã đưa ra quy định, đệ nhất danh của trận đấu có thể đưa ra một yêu cầu sao? Ngài đã ban ân như vậy, người bên dưới suy nghĩ như thế cũng là bình thường mà, sao lại nói không để bản công tử vào mắt. Nếu bọn họ không có ý nghĩ gì mới là không bình thường nha. Không có thất tình lục dục thì không phải là người rồi mà là đầu gỗ”

“Có người nào nói chuyện với chủ tử như ngươi sao? nói một câu cãi lại mười câu. Lâm Tiểu Trúc, ngươi thật đúng là có bản lĩnh”

Lâm Tiểu Trúc ngậm miệng lại, trong lòng xem thường, oán thầm” nói không lại người ta liền chụp mũ, Viên Thiên Dã, ngươi đúng là không có bản lĩnh”

Viên Thiên Dã thấy nàng rũ mắt, nhưng miệng chu lại, vẻ mặt không phục, vừa bực mình vừa buồn cười, phất tay nói” muốn nói gì thì nói đi, không cần oán thầm trong bụng”

“Đúng là bá đạo mà, còn muốn quản trong lòng ta nghĩ gì” Lâm Tiểu Trúc oán thầm, lớn tiếng nói” ta muốn nói, đó là vì công tử trạch tâm nhân hậu, dạy dỗ có cách, có chuyện gì cũng để hạ nhân chúng ta được nói ra cho nên Tiểu Trúc mới dám nói với công tử như vậy. Nếu không, dù Tiểu Trúc có gan to bằng trời cũng không dám nói ra. Nói thế nào không quan trọng, quan trọng là nghĩ thế nào. Nếu mọi người cái gì cũng không nói nhưng trong lòng lại bất mãn, đến lúc bùng nổ thì hậu quả không thể tưởng tượng được. Cho nên công tử ngài rất có phương pháp dạy người, anh minh thần võ vô cùng”

“Nói như vậy, ngươi chống đối chủ tử, là ta dạy cho ngươi ?” Viên Thiên Dã không thể không nổi nóng, không thể không chế nào. Trên đời này cũng chỉ có Lâm Tiểu Trúc mới vuốt mông ngựa hợp lý hợp tình cũng có thể hiên ngang lẫm liệt làm người ta tức chết. Nha đầu này, cái miệng thật bá đạo,còn dám nói cái gì mà” anh minh thần võ” muốn chế giễu hắn sao?

“Công tử anh minh.” Lâm Tiểu Trúc tức chết người không đền mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.