Người Yêu ‘Vô Tính’ Trước Và Sau Khi Kết Hôn

Chương 4: Anh thật đẹp




Cuối cùng Phong Thượng đã hiểu vì sao một người khôn khéo có tài năng như anh trai của cậu lại trở nên nhút nhát khi đối mặt với Tần thiếu.

Rõ ràng là một người đại diện lại không quản lý được đại thần như cấp dưới.

Hóa ra ngoại trừ việc Tần thiếu là tổng giám đốc một tập đoàn lớn còn có ánh mắt của anh ấy, thật sự có thể giết chết người!

Đứa trẻ ngoan Phong Thượng rụt rụt cổ, lời cảnh cáo muốn để lại cho thần tượng cũng gian nan nuốt trở về trong bụng.

Nhưng Phó Cửu đã nhận thấy được Phong Thượng đang túm tay áo cô, quay đầu nhìn thoáng qua: “Làm sao vậy?”

“Không, không có gì.” Tật nói lắp của Phong Thượng vẫn không thay đổi: “Cửu, Cửu Cửu, tôi đi trước. Nếu, nếu cậu không có việc gì quan trọng thì nhớ về, về nhà sớm một chút rồi lên trò chơi.”

Không được trêu chọc Tần thiếu.

Đó là một con hổ già!

Thần tượng của cậu thông minh như vậy hẳn là cũng biết điểm này nhỉ?

Nhưng vừa rồi cậu xem phản ứng của thần tượng, có vẻ không rất giống như bộ dáng biết được điểm này!

Thật ra Phó Cửu đã ăn no, vẻ mặt lười biếng như con mèo nhỏ vẫy vẫy tay, bộ dạng vẫn đẹp trai như thường: “Cậu đi trước, đợi tôi ăn xong bên này sẽ lên trò chơi gặp cậu.”

“Được!” Phong Thượng lại đỏ mặt một lần nữa. Cậu thật sự cảm thấy thần tượng rất đẹp, muốn tiếp tục ở lại nhưng không chống cự được hàn ý phát ra từ trên người Tần Thần.

Nghĩ một chút, vẫn quyết định lưu luyến từng bước rời đi khỏi tiệm lẩu của nhà cậu.

Lần này là do cậu hẹn thần tượng, cuối cùng cậu lại trở thành người phải đi. Cậu còn tưởng sẽ được về nhà cùng thần tượng, để thần tượng xem cậu mua trang bị trong trò chơi.

Tần Thần căn bản là hoành đao đoạt ái*!

*Cầm ngang đao đoạt ái tình, đại loại là chỉ người thứ 3 vô duyên nhảy vào công nhiên cướp đoạt ái tình của người khác.

Thượng bảo bảo nghĩ đến đây liền có một chút cảm xúc nhỏ nhưng lại không dám nói ra, âm thầm hạ quyết tâm hôm nay phải thông đồng thật nhiều thiếu nữ trong trò chơi!

Sau khi Tần Mạc thấy bóng dáng của Phong Thượng biến mất mới thu ánh mắt trở về, giọng nói vẫn nhạt: “Không được để Phong Dật biết em trai của cậu ta muốn tham gia thi đua Điện Cạnh. Ngày thường cách xa Phong Thượng một chút, trong trò chơi cũng như thế.”

“Đã biết.” Phó Cửu lười biếng duỗi eo, ngoài miệng đáp lời nhưng cũng không nhất định sẽ làm như vậy.

Hai người ngồi đó, ánh mặt trời chiếu xuống từ bên ngoài xuyên thấu qua cửa sổ sát đất, chạm vào trên sườn mặt sạch sẽ tinh tế của thiếu niên.

Tần Mạc đứng dậy, trên tay cầm chìa khóa xe nhướng mày nhìn Phó Cửu: “Lên.”

“Đi đâu?” Phó Cửu nghi hoặc. Không phải đã nói tí nữa có bữa tiệc ở chỗ này sao?

Bộ dáng của Tần Thần vẫn cao lãnh như cũ, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì: “Thời gian ăn cơm còn rất lâu, trước tiên đi tiêu thực.”

Đi xe để tiêu thực sao?

Phó Cửu đi theo Tần đại thần ra ngoài liền nhìn thấy đường cong mê người của chiếc xe thể thao số lượng có hạn kia, một thân màu đen, lốp xe lại mang theo một mạt màu hồng, tính năng của xe rất tốt, mới rồ ga phỏng chừng cũng hơn 80.

“Thích?” Tần Mạc nhìn thiếu niên đang trong bộ dáng hai mắt tỏa sáng, ngón tay ấn xuống mở khóa ra.

Cửa xe liền tự động mở ra.

Phó Cửu suy nghĩ một chút. Theo kịch bản trong tiểu thuyết, nếu lúc này cô nói thích, đại thần khẳng định sẽ đáp là tặng cho cậu!

Dù sao lúc trước chuyện đồng vàng kim cương gì đó cũng là một ví dụ điển hình đúng không?!

Tần Thần đều vung bàn tay lên tặng 999999.

Vì thế Phó Cửu rất nghiêm túc mở miệng: “Tôi rất thích!” Cũng giống như tôm hùm vậy, cho tôi hai chiếc, không ngại nhiều đâu!

Tần Mạc liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, thấy cô nắm chặt bàn tay, khóe miệng giương lên, học bộ dáng đùa giỡn lúc trước của cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt thiếu niên: “Thật đáng tiếc nó không phải là của cậu. Nỗ lực lên! Không chừng sẽ có ngày cậu có thể mua được một chiếc, nhưng mà chắc hẳn là không có khả năng đó. Dù sao cả ba tỉnh miền Đông Bắc cũng chỉ có một chiếc như vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.