Người Yêu Trưởng Quan

Chương 6




Thần Dạ chợt đem Tử Huyên ôm vào trong ngực thật chặt, thanh âm khàn giọng lại xen lẫn tức giận vô cùng vô tận, nhìn về phía chân trời xa xa quát lên:

- Thả Liễu cô nương ra, nếu không hôm nay chúng ta liền không chết không thôi!

Đủ loại lúc trước Thần Dạ mặc dù không có chính tai nghe được, hắn cũng không biết những năm này Diệp Thước cùng hắn đau khổ vùng vẫy ở một chỗ tuyệt địa khác nhau, cũng không biết cuộc sống của Liễu Như Thị cũng là giống với Tử Huyên, sống không bằng chết.

Nhưng nhìn đến Liễu Như Thị cơ hồ giống như Tử Huyên, dung nhan nguyên bản không còn, mà Diệp Thước cũng so sánh với lúc trước trở nên xa lạ rất nhiều, trong lòng Thần Dạ hiểu được một đôi bích nhân này nhất định cũng xảy ra chuyện không thể tha thứ được.

Tâm của mình cùng với tâm của Tử Huyên rất đau, nhưng hai người mình cuối cùng là đoàn tụ lại với nhau, nhưng Diệp Thước cùng Liễu Như Thị thì sao?

Năm đó ở Đại Hoa hoàng triều, vì mình, Thiết Dịch Thiên một mình đi đến Nguyên Vũ sơn tu luyện, Diệp Thước thì ẩn cư ở trong Hoa Thanh trì.

Thiết Dịch Thiên còn dễ nói, gia tộc của hắn cũng không phải là gia tộc trên triều đình, cũng không có quá nhiều lục đục với nhau, Thiết Dịch Thiên vẫn có thể cảm nhận được ấm áp của người nhà.

Mà Diệp Thước lại là trực tiếp thừa nhận lấy các loại minh tranh ám đấu giữa thân nhân, cho dù là đang ở trong đế đô, ấm áp mà hắn có thể cảm nhận được cũng là ít ỏi không có mấy.

Những năm đó, Liễu Như Thị một mực làm bạn ở bên, không xa không rời, Thần Dạ tin tưởng nếu không phải là có Liễu Như Thị ở bên, cuộc sống của Diệp Thước nhất định phải trải qua đau khổ rất nhiều.

Tình cảm giữa bọn họ sẽ không ít hơn so với giữa mình cùng Tử Huyên, mà bọn họ hiện tại nhất định phải so với hai người chính mình càng thêm đau đớn.

Thần Dạ đã không thể vì bọn họ làm mấy chuyện gì đó, cho nên chỉ có thể vì đoàn tụ của bọn họ, tận lực lượng lớn nhất của chính mình, mặc dù hắn biết người trẻ tuổi kia không thể địch nổi, mặc dù liều mạng đều không thể làm được gì, nhưng mà cho dù chết, nếu như người trẻ tuổi kia không thả Liễu Như Thị, cái mạng này của hắn liền cũng giao ra ở chỗ này.

Vô oán vô hối!

- Không chết không thôi!

Người trẻ tuổi lơ đễnh cười cười, nói:

- Ngươi ngược lại có tư cách nói những lời này với ta, cũng được, ta cũng không đành lòng nhìn thấy những tràng diện bi thương này, tiểu cô nương, đi gặp ái lang của ngươi đi!

Người trẻ tuổi chợt vung tay lên, Liễu Như Thị liền là hướng Diệp Thước phiêu phù mà đi, rồi sau đó hắn cười nói:

- Thần Dạ, ngươi nhưng là thiếu ta một cái nhân tình, nhớ rõ, sau này phải trả ta!

Thần Dạ bĩu môi, để ý cũng không thèm, cúi đầu nhìn người ở trong ngực, lực đạo của hai tay không khỏi lần nữa tăng thêm mấy phần.

Trong lúc nhất thời thiên địa yên tĩnh, phía trên không trung, hai đôi bích nhân ôm chặt lấy nhau mà không để ý tới mọi người, vô luận là Thần Dạ cùng Diệp Thước, hay là Tử Huyên cùng Liễu Như Thị, vào giờ khắc này đều quên đi tất cả.

Hồi lâu sau, hai người đàn ông kia mới khẽ mỉm cười, rồi sau đó Thần Dạ xa xa nói:

- Trạng thái của ngươi như thế nào?

Diệp Thước đáp:

- Ta rất tốt!

- Đã như vậy liền giết ngườ đi, ba năm ở Táng Hồn sơn mạch ta đều sắp quên mất giết người rốt cuộc là hành động như thế nào rồi.

Vẻ lạnh lùng từ trong miệng Thần Dạ chậm rãi mà ra.

Nghe vậy Diệp Thước nghiêm nghị cười một tiếng:

- Nói không sai, mấy năm trong Vạn Quỷ thâm uyên, ta cũng không nhớ rõ như thế nào mới xem như chiến đấu, hôm nay huynh đệ chúng ta liên thủ, liền giết một trận thống khoái!

- Vạn Quỷ thâm uyên!

Hai mắt của Thần Dạ vì đó mà càng thêm rét lạnh, nguyên lai những năm gần đây Diệp Thước cũng giống như mình, đều hàm trong tuyệt địa.

Vạn Quỷ thâm uyên là tồn tại như thế nào, Thần Dạ mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng cùng là tuyệt địa, nguy hiểm tồn tại ở trong thâm uyên kia tuyệt đối sẽ không nhỏ hơn so với Táng Hồn sơn mạch.

Nhìn sát ý nồng đậm trước đó của Diệp Thước đối với Liễu chi nhất tộc, Thần Dạ liền là biết được rõ ràng, tế ngộ của vị huynh huynh đệ kia của chính mình nhất định là do Liễu chi nhất tộc!

Hôm nay nếu không đại khai sát giới mà nói, phần hận thù trong lòng kia khó có thể thanh trừ sạch sẽ.

Nhất niệm đến đây, Thần Dạ chợt ngẩng đầu nhìn về phía người trẻ tuổi, chỉ có hắn mới có thể giống như thần, nắm trong tay đầy đủ mọi thứ, nếu hắn muốn ngăn cản mà nói, đừng nói là đại khai sát giới, chính là rời đi cũng không thể nào làm được.

Nghênh đón ánh mắt của Thần Dạ, người trẻ tuổi lạnh nhạt nói:

- Ta nói rồi, hôm nay nơi này sẽ không có bất kỳ người nào phải chết

- Ta cũng đã nói, sẽ có người chết hay không không phải là do ngươi định đoạt!

Trên không trung, Thần Dạ ôm lấy Tử Huyên, liền như vậy mà đối mặt với người trẻ tuổi, cùng lúc đó ở một chỗ khác, Diệp Thước cùng Liễu Như Thị cũng là động tác đồng dạng.

Người của tứ đại siêu cấp thế lực ở phía dưới cùng với người khác đều là có thể tưởng tượng được, nếu như không có người trẻ tuổi kia ở trên bầu trời áp chế, trong Dạ Minh sẽ có rất nhiều người sắp sửa cùng hai đôi bích nhân kia cùng nhau đi đối mặt với người trẻ tuổi kia.

Hết này đến lần khác một điểm này, là những người bọn hắn, bất kể là ai, ngay cả là Liễu Phá Phong đều không làm được, thật sự người trẻ tuổi kia thật đáng sợ, trình độ của hắn đã để cho tất cả mọi người chỉ có thể nhìn lên.

Chênh lệch quá lớn liền giống như một người đứng ở dưới chân núi, mà một người khác lại là đứng ở trên ngọn núi, người trước ngoại trừ nhìn lên ra, hắn không làm được bất kỳ chuyện gì khác, bởi vì trong lòng hắn hiểu được cho dù chính hắn có leo như thế nào, một đời một kiếp nhưng vĩnh viễn cũng không leo lên được trên đỉnh ngọn núi kia.

Cho nên đối với người kia ở trên đỉnh núi, chỉ có thể nhìn lên!

Nhưng hai đôi bích nhân này cùng với đông đảo người của Dạ Minh đều dám đi trực tiếp đối mặt với người kia ở trên đỉnh núi... Khó trách trong khoảng thời gian ngắn uy danh của Dạ Minh lại lớn như thế, khó trách đối thủ là Thiên, Liễu nhị tộc trong tứ đại siêu cấp thế lực, bọn họ cũng không sợ hãi cùng kiêng kỵ chút nào.

Đây đã không liên quan đến thực lực nữa rồi, là dũng khí vốn có của bọn hắn quá kinh người!

Có không sợ hãi như thế, người nào dám hoài nghi lấy ưu tú của bọn họ, ngày sau sẽ không đi được lên đỉnh núi kia?

Mặc dù đường lên đỉnh núi khó đi, có lẽ bọn họ cũng không làm được, song, địa phương cách đỉnh núi gần nhất, bọn họ nhất định có thể leo lên, mà cái chỗ này cũng là độ cao mà những người khác đều phải nhìn lên.

Cái độ cao này cũng đủ để bóp chết đối thủ của bọn họ!

- Thần Dạ, tựa hồ ngươi đã quên mất những lời ta đã nói với ngươi bên trong Linh Hồn giới ở Táng Hồn sơn mạch rồi!

Thanh âm của người trẻ tuổi hơi hơi trầm xuống, nói.

Vẻn vẹn là thanh âm hơi đổi, thiên địa này liền phảng phất gặp phải lôi đình oanh kích, xu thế hủy diệt dữ dội tuôn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.