Người Yêu Trưởng Quan

Chương 5




Hiểu Giang!

Đế Thích Thiên chợt lên tiếng hô.

- Thái gia gia!

Đế Hiểu Giang biết ý tứ của Đế Thích Thiên, sau khi trầm mặc một lá, lật lại trí nhớ của mình, hắn nói:

- Thần Dạ là một người rất đặc biệt, tiểu tôn cùng hắn tiếp xúc thời gian mấy ngày không cách nào hiểu rõ quá nhiều, liền nhìn ở mặt người người này nhìn như ôn hòa, kỳ thực bá đạo dị thường, tiểu tôn có thể cảm nhận được sự tình mà hắn cho là đúng liền nhất định sẽ làm được.

- Thiên phú tu luyện của hắn cũng là cực kỳ ưu tú, bối phận trẻ tuổi, nói lời thực, không có người trẻ tuổi nào ngoài những người ở bên trong Dạ Minh, ở bên trong bốn thế lực lớn của chúng ta rất khó tìm ra một người tới so sánh, cho dù là ta không có mấy năm vô ích kia cũng so ra kém hắn.

- hắn hẳn là người thương của Tử minh chủ, những năm này thành lập Dạ Minh, Tử minh chủ làm việc cao điệu, thủ đoạn tàn nhẫn, cộng thêm một đầu tóc trắng kia hẳn đều là bởi vì Thần Dạ, nếu không đoán sai, lúc trước bọn ho nói từng có ba người bằng hữu bởi vì Liễu chi nhất tộc mà thân hãm trong Táng Hồn sơn mạch, mà trong ba người này có một người là người thừa kế của Cổ Đế bệ hạ, người còn lại là người thừa kế của Thanh Đế bệ hạ, bây giờ nhìn đến Thần Dạ không thể nghi ngờ hẳn là truyền nhân của một vị Đại Đế trong đó.

Thần sắc của Đế Hiểu Giang ngưng tụ, trầm giọng nói:

- Thái gia gia, chúng ta những năm này, cộng thêm biểu hiện hôm nay.

Chân mày của Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần song song cau lại, nếu như hết thảy là thật, trong Dạ Minh liền có truyền nhân của ba vị Đại Đế, không quản bọn hắn hiện tại còn chưa có chân chính trưởng thành hay không, nhưng không cần phải nói, Dạ Minh tương lai chắc chắn trở thành thế lực cường đại nhất ngoại trừ Tà Đế điện.

Cái gọi là tứ đại siêu cấp thế lực từ sau này chỉ có thể nhìn lên, không cách nào vượt qua.

Mà có Ngao Thiên ở đây, cho dù là tứ đại siêu cấp thế lực liên thủ tiến hành tiễu trừ đối với Dạ Minh, cũng không thể đem mọi người của Dạ Minh chém giết được.

Đừng nói là người thừa kế của ba vị Đại Đế, tên thanh niên tên là Diệp Thước kia, Thiết Dịch Thiên cùng với Trường Tôn Nhiên kia cùng với Huyền Lăng lúc ban đầu muốn đánh một trận với Liễu Phá Phong, ở trong này chỉ cần có một người thoát được tiễu trừ, tương lai nhất định có thể bằng sức một mình đem tứ đại siêu cấp thế lực nhổ tận gốc.

Đế Thích Thiên chậm rãi nói:

- Như thế, một bước này chúng ta đi đúng rồi!

- Đúng a!

Mộc Nguyên Thần nói:

- Sau này mặc dù Dạ Minh độc bá khắp thiên hạ, tin tưởng những năm này chúng ta làm ra hành động thiện ý có thể đổi được hai tộc ta và ngươi thái bình cùng với vinh quang đồng dạng, mà những người bọn họ đều là có thể vì lẫn nhau mà ngay cả tính mạng đều không để ý, là người có tình có nghĩa, phẩm tính như thế, chúng ta không cần có gánh nặng.

- Nếu là như vậy, sau chuyện hôm nay chúng ta làm việc có thể càng thêm kieng định hơn một chút.

Đế Thích Thiên nghiêm mặt nói:

- Quyết định ngày hôm nay của Liễu tổ đã là tuyên cáo rồi, tương lai của Liễu tộc nhất định là con đường suy tàn cho tới hủy diệt, Thiên chi nhất tộc cũng chắc không phải là ngoại lệ, mặc dù chuyện này làm cho chúng ta thổn thức không thôi, nhưng cũng không thể làm gì được.

Chuyện mà Đế Thích Thiên cùng m có thể nghĩ đến, Liễu Lăng Vân cùng Thiên Vô Cụ đồng dạng cũng nghĩ đến, lời của Đế Hiểu Giang bọn họ cũng nghe vào trong tai, mà Liễu Phá Phong tự nhiên cũng là sáng tỏ trong lòng.

Cho nên vào giờ khắc này những người bọn họ, sắc mặt từng người cho dù không có khí thế áp chế của người trẻ tuổi kia cũng là trở nên trắng bệch cực độ.

Có uy áp Huyền Đế tồn tại, Liễu Phá Phong không thể ra sức, mà không có hắn, Thiên, Liễu nhị tộc ở đây liền không có bất kỳ ưu thế nào đi đối phó với Dạ Minh hiện tại, huống chi là Dạ Minh trong tương lai.

Mà quyết định của Đế Thích Thiên cùng Mộc Nguyên Thần cũng là trực tiếp nói cho bọn hắn biết, Dạ Minh đã chân chính đứng vững ở trong thế gian này.

Đạo thân ảnh trong lưu tinh kia tốc độ cực nhanh, không đến một phút đồng hồ liền đã xuất hiện ở trong phiến bầu trời này, nhìn người trẻ tuổi ở xa xa kia, một đao nổi giận chém xuống.

- Thần Dạ, không lâu lúc trước chúng ta vẫn có thể bình tâm tĩnh khí trò chuyện, sao hôm nay liền muốn động thủ rồi?

Người trẻ tuổi nhàn nhạt cười, nhẹ giơ tay lên, một đao kia liền là bị bắn ra giống như khói bụi, tiêu trừ ở trong lòng bàn tay.

Nghe vậy Thần Dạ cũng là cười nói:

- Ngươi khống chế được chị dâu của ta, cùng với đông đảo huynh đệ bằng hữu của ta, nếu không hạ thủ với ngươi, ta nhưng là không có ý tứ gặp bọn họ, thả chị dâu ta đi!

- Thần Dạ!

Đầy trời nhất thời yên tĩnh không tiếng động, ở phía dưới, Trường Tôn Nhiên cùng Huyền Lăng, Thiết Dịch Thiên cùng Diệp Thước mặc dù muốn đi tới bên cạnh Thần Dạ hảo hảo nhìn hắn, muốn hỏi hắn một chút những năm này là sống như thế nào, vợ chồng Phong Ma lại như thế nào!

Nhưng là trong lúc này, thời gian cùng cá nhân Thần Dạ hắn chỉ có thể thuộc về một người, nàng là Tử Huyên.

- Tử Huyên!

Chỉ là một câu kêu gọi, chỉ là nhìn một cái, cả người Thần Dạ liền là giống như điêu khắc, dại ra đứng ở phía chân trời, vô luận khí lưu quanh thân trùng tập mà qua như thế nào, thân hình của hắn thủy chung đều không động đậy, ngay cả mái tóc dài kia cũng không có một sợi đung đưa.

Người ở trong mắt như cũ là tóc dài phất phới trong không gian, dung nhan kia như cũ là làm cho người ta mê muội cùng lưu luyến, nhưng mà mái tóc dài phất phới kia lại là để cho người ta có đau đớn thấu tim.

Đau đớn kia để cho tâm của Thần Dạ như là biến thành co rút, từng đợt đau đớn mặc dù không thể làm cho thân thể hắn run rẩy, nhưng mà Thần Dạ biết, cả người chính mình đều đã mất đi hồn phách.

- Tử Huyên, ngươi làm sao vậy, tại sao không hảo hảo chiếu cố chính mình.

Đau đớn như vậy làm cho mỗi một bước đicủa Thần Dạ đều giống như là trên người bị đè ép vô số đại sơn, đi đến thật giống như cố hết sức, thật vất vả mới đi tới trước người Tử Huyên, hắn vươn tay ra muốn nhẹ nhàng vuốt ve một đầu tóc dài kia, nhưng mà tay của hắn đã không còn nửa điểm khí lực.

- Thần Dạ, ngươi rốt cuộc trở về rồi, ngươi nói cho ta biết, ta có phải đang nằm mơ hay không, có phải hay không, ba năm qua mỗi môt lần sau khi ta mệt mỏi đều sẽ thấy ngươi trở về, nhưng mà hai mắt mở ra ngươi vẫn không có ở đây, Thần Dạ, ngươi đừng rời bỏ ta, ngươi nói cho ta biết, ngươi có phải là thật sự trở về hay không?

Đau đớn trong lòng lần nữa trở nên kịch liệt, lấy tu vi cùng thực lực của Tử Huyên, không cùng người khác đại chiến mà nói, làm sao sẽ cảm thấy mệt mỏi, là tâm của nàng mệt mỏi rồi.

- Tử Huyên, ta trở về rồi, ta còn sống trở về rồi, ta không có chuyện gì, ta rất khỏe mạnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.