Người Yêu Kẹo Ngọt

Chương 22




✣ Trường sinh ✣

Nếu bên cạnh có người luôn tốt với mình,

khoảnh khắc cũng là trường sinh.

Nếu được một người nhớ nhung sâu nặng trong lòng,

mãi không quên lãng,

cái chết cũng là trường sinh.

DẪN

– Tôi không hứng thú với việc tìm người! – Tôi lau chùi cả dãy quầy hàng bằng kính trong một cơn chăm chỉ hiếm hoi, những viên kẹo và bánh ngọt xinh xắn tuyệt đẹp bày ra những tư thế rất đáng yêu trong tủ kính, như đang mời gọi.

Người phụ nữ đứng phía sau tôi, chừng ba mươi tuổi, mặt tròn, mắt tròn, chân mày như vẽ, toàn thân phục sức trau chuốt. Cô ta gọi một ly trà xanh và một phần bánh Tiramisu, đã ngồi trên ghế mây suốt một giờ đồng hồ, với một mục đích duy nhất: muốn tôi giúp cô tìm một người, một người đàn ông.

– Tôi mở tiệm bánh ngọt chứ không phải là văn phòng thám tử tư! – Không nhớ rõ đây đã là lần thứ mấy tôi từ chối cô ta. Chiếc mũ gấp bằng giấy báo đang chụp trên đầu tôi, trông rất buồn cười.

– Tôi biết cô không phải là con người! – Đôi mắt nâu sẫm của cô ta đang níu chặt lấy một tia hy vọng rất mong manh – Tôi cũng biết các quy tắc của cô!

Cô ta lấy từ trong chiếc túi xách tay cầu kỳ ra một thứ bọc kín trong lớp vải đen, nặng nề đặt lên bàn. Lớp vải đen mở ra, ánh vàng loá mắt.

– Có trả gấp mười lần tôi cũng không làm! – Tôi ngồi xuống đối diện với cô ta, đẩy đống đồ quý giá lấp lánh kia lại phía trước mặt cô – Dạo này tôi rất bận, chỉ đủ thời gian nghe cô kể hết một câu chuyện. Những việc khác, tôi cũng chịu thôi!

Tia sáng trong mắt người phụ nữ như một ngọn nến vụt tắt.

Tháng năm đầu hạ, ánh nắng còn chưa gay gắt. Trên một con phố nhỏ hẻo lánh vô danh, mặt đường lát lá xanh nâng đỡ những bờ tường trắng xám, phủ đầy những dây thường xuân biếc xanh mơn mởn, bóng chim vụt ngang, dăm ba khác bộ hành. Khu nhà nhỏ cuối đường, nghe nói là kiến trúc thời Minh Thanh, nơi vườn sau có một cây ngân hạnh gầy guộc, dưới gốc có một bụi dành dành mới chớm nở hoa, hương đưa phảng phất. Nửa năm về trước, tôi vừa mới thoáng thấy nơi này, đã lập tức mua luôn, mở ra một tiệm bánh ngọt. Tên cửa tiệm có hơi kỳ quặc – Không Dừng.

Người phụ nữ kia nói không sai, tôi không phải con người.

Tôi là một yêu cây, sinh ra vào một ngày tháng chạp tuyết bay trắng trời, trải ngàn năm tuổi, phiêu bạt bốn phương. Từ trước đến nay, chưa từng có nơi nào có thể giữ chân tôi được lâu dài.

Tôi thích vàng, không thích thú gì đồ ngọt, sợ béo. Nhưng vì hai gã làm công mà tôi thuê về chỉ biết làm bánh ngọt, bọn họ đã lừa gạt tôi, lúc tới xin việc thì mồm miệng liến thoắng, nào là việc gì cũng biết làm, nào là đầu bếp đặc biệt. Tóm lại, giấc mơ mở quán ăn Tứ Xuyên của tôi đã đứt gánh giữa chừng trong tiệm bánh ngọt này.

– Tôi chỉ hứng thú với nghe kể chuyện! – Hương trà thơm phảng phất, tôi lười nhác vươn vai, ánh nắng tà dương nhàn nhạt ngoài cửa sổ. Dáng vẻ uể oải này chẳng khác gì đang nói thẳng thừng với cô ta: có chuyện gì thì kể đi, không kể chuyện thì mời về!

– Nghe xong câu chuyện này, không biết cô có đổi ý hay không? – Người phụ nữ nhấp một ngụm trà xanh biếc, thoáng chau mày.

Tôi biết thứ trà này cho nước trà rất đắng, đối với những vị khách đặc biệt không phải tới đây vì bánh ngọt, tôi đều gợi ý họ dùng loại trà này.

Thứ trà này, có tên gọi Phù Sinh.

Người phụ nữ hạ tách trà bằng sứ xương trắng muốt xuống, nhè nhẹ hít vào một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.