Người Yêu Hai Mặt Của Tổng Giám Đốc

Chương 152




Mấy nhóc vẫn còn đang tiêu hóa lời của Tiêu Tử Y vừa nói….., còn Đàm Tinh Duyệt thì cũng có phản ứng, lại thấy không thú vị bảo, “Ước lễ vật à? Lừa trẻ con sao? Chẳng qua nói là cần quà, chỉ là do người lớn tặng cho chúng ta thôi mà. Tại sao lại cứ phải lấy cớ có thần tiên tặng cho chứ?”

Từ lần trước Tiêu Tử Y nghe được câu “Hậu sinh khả úy” kia của Đàm Tinh Duyệt, là biết rõ tính tình của đứa trẻ này. Aizzz, cứ mãi còn tính trẻ con không phải tốt hơn hay sao? Nói cho cùng hay là muốn chọc cái vị Đàm Nguyệt Li kia đây? Tiêu Tử Y liếc mắt qua nhìn Đàm Nguyệt Li một cái, sau đó cười yếu ớt đợi hắn cùng nàng giải thích với bọn trẻ, “Thật đúng vậy mà! Nhưng các con cần phải viết ước nguyện của mình lên giấy mới được đó”

Quả nhiên Đàm Tinh Duyệt có biểu hiện khác ngay, lén cười các bạn nhỏ đều hiện lên tia tin tưởng. Đàm Nguyệt Li thở dài, tiểu công chúa này định lừa trẻ con sao? Những đứa bé này không dễ lừa như vậy đâu!

Nhưng Tiêu Tử Y vẫn chưa nói xong, cười khanh khách nói tiếp, “Các con viết xong thì đừng có cho người khác xem đó nha! Nếu nhìn thì sẽ mất đi hiệu lực đó. Sau đó đem tờ giấy này thiêu hủy đi nha, làm thế thì bà tiên mới nhận được nguyện vọng của các con đó!”

Đàm Nguyệt Li nghe vậy thì cả kinh, như vậy thì còn ai mà biết được bọn nhỏ viết cái gì chứ, hắn làm sao mà chuẩn bị quà tặng được đây ha?

Tiêu Trạm nửa tin nửa ngờ kéo kéo tay áo Tiêu Tử Y hỏi, “Thật sự sẽ thực hiện được sao ạ?’

Tiêu Tử Y cười híp mắt trả lời, “Sẽ thực hiện được, không tin các con hiện giờ cứ viết xem ngay đi!” Nàng vừa nói vừa lấy mấy quyển ghi chép bình thường trong hộc bàn ra cùng với mấy mẩu than củi, chia đều cho mỗi người một bộ, “Nhớ kỹ không được viết quá tay đó nha! Không phải viết nguyện vọng mà là viết cái gì! Không phải viết nhật ký mà là viết thứ gì đó nha! Cứ ngẫm lại xem bọc sách mình còn thiếu nhiều thứ gì đó, nếu thứ quá lớn cũng không được viết ra nha! Viết xong thì không thể sửa lại được đó nha!”

Bọn trẻ ôm mỗi đứa một bộ với thái độ thản nhiên, sau đó tản ra, tỏa ra các hướng bắt đầu ngồi ngẫm nghĩ.

Đàm Nguyệt Li lúc này tiến lại gần thì thào, “Công chúa à! Lần này đùa quá trớn rồi đó! Lời người nói ra rồi, nếu sau này không biết mà không tặng được quà cho chúng thì phải làm sao đây? Bọn trẻ sẽ thất vọng lắm đó!” Hắn cũng không muốn nhìn thấy …cảnh thất vọng trên trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đàm Tinh Duyệt chút nào cả.

Tiêu Tử Y cười giảo hoạt bảo, “Ai bảo là không nắm được nguyện vọng của chúng chứ? Ta nói bọn chúng sẽ nhận được” Nàng thấy nét hoài nghi khó hiểu trên mặt Đàm Nguyệt Ly thì cười dặn dò, “Ta chia cho bọn trẻ mặt ngoài của các vở đủ màu sắc, còn có hiện giờ bọn trẻ ngồi ở chỗ nào thì anh phải nhớ kỹ giúp ta đó. Đừng có hỏi vì sao, chỉ cần nhớ kỹ là được”

Đàm Nguyệt Li ngăn lòng tràn đầy nỗi hoài nghi lại, tạm thời ổn định tâm tình, nhìn chung quanh chỗ bọn trẻ ngồi trong phòng học chút.

“Công …..công chúa….” Hạ Hầu Phụng Chương bỗng cất giọng nho nhỏ hé miệng ra nói, “Con không biết viết chữ thì phải làm sao bây giờ?’

Tiêu Tử Y bật cười bảo, “Vậy thì cứ vẽ ra đi, ta tin thần tiên trên trời nhất định xem hiểu được mà”

“Vâng!” Hạ Hầu Phụng Chương bắt đầu dùng than củi đùa nghịch, lập tức đã vẽ xong, sau đó cẩn thận xé tờ giấy trên quyển vở xuống, cẩn thận tới mức chỉ sợ xé rách. Hì hì, thật tốt quá. Hạ Hầu Phụng Chương len lén cười một chút. Kết quả vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện ra tất cả mọi người đã viết xong, ở giữa sân đang có một bồn lửa cháy rực, một đám đang xếp hàng ném tờ giấy đã viết xong vào trong bồn lửa kia kìa.

Bé vội vàng nhấc mông lên chạy lạch bạch ra ngoài sân.

“Được rồi. Giúp ta đem thu toàn bộ vở lại, nhớ anh thu bên phải, …còn ta sẽ thu bên trái. Nhớ rõ nhất định không được làm lộn” Tiêu Tử Y thấy người cuối cùng là Hạ Hầu Phụng Chương cũng đã viết xong chạy ra ngoài, vội dặn dò Đàm Nguyệt Li. Hai người nhanh tay thu dọn hết vở lại, trên mỗi quyển vở đều viết tên mỗi đứa bé. Đúng lúc này bọn nhỏ cũng đốt xong nguyện vọng đều về đến lớp học.

“Công chúa, Huyễn Hà, tiểu thư Nam Cung và còn có nhà họ Tô cũng phái người tới rồi”

Nhược Trúc từ cửa ngách đi vào nhắc nhở, hiện giờ đã là giờ tan học của bọn trẻ. Bây giờ ngoài Tiểu Vân Tuyển và Diệp Tầm ra, thì mấy bạn nhỏ đều phải về nhà mỗi ngày.

Mấy đứa bé lưu luyến chào hỏi nhau mãi, dù gì thì ngày mai cũng có thể gặp lại, bọn trẻ dường như ngày nào cũng phải ra về như thế. Tiêu Tử Y mỉm cười nhìn, đột nhiên bị Nam Cung Tiêu túm lấy tay, nàng cúi đầu xuống hỏi dò, ‘Tiêu Nhi à, sao thế? Có chuyện gì không?’

Nam Cung Tiêu hơi nhếch miệng, cậu đối với quà tặng gì cũng không hứng thú, “Công chúa à, ngày mai Độc Cô nó có đến không ạ?’ Cậu quan tâm nhất là điều này.

Trong lòng Tiêu Tử Y đập rộn, cười nói miễn cưỡng, “Hôm nay ta sẽ phái người đến hỏi xem thế nào, nếu ngày mai bé chưa đến, ta cam đoan sẽ đích thân đến đón bé ấy trở về”

Trong nội tâm nàng cũng không chắc lắm, nhưng nàng nhất định sẽ cố gắng hết sức mình.

Nam Cung Tiêu hài lòng gật gật đầu, lại cùng Tiêu Trạm tranh cướp chạy ra ngoài, hai chị em song sinh họ Tô cũng tan học đi theo.

Tiêu Tử Y bảo Như Lan an bài cho Lí Vân Tuyển, Diệp Tầm và Hạ Hầu Phụng Chương đi ăn cơm chiều xong, còn Đàm Nguyệt Li đang nghĩ xem Tiêu Tử Y làm cách nào mà biết nguyện vọng của bọn trẻ, cứ sống chết không chịu đi. Nhưng trước mặt Đàm Tinh Duyệt, biết nói với Tiêu Tử Y thế nào đây ha?

Đàm Nguyệt Li bất chấp, hắn cứ quăng ánh mắt sang chỗ Tiêu Tử Y định gây khó dễ, hôm nay nếu hắn không biết đáp án thì chắc cả đêm hắn cũng không thể nào ngủ được mất.

Tiêu Tử Y nhún nhún vai, tỏ vẻ nàng cũng hết cách, nàng cũng không nguyện ý tiết lộ ra trước mặt bọn trẻ. “Đêm nay anh có rảnh không? Đưa Tinh Duyệt về rồi quay lại, ta còn có vài chuyện muốn thương lượng với anh nữa” Đúng lúc cái ý tưởng này liên quan đến “Công viên và vườn bách thú Hoàng gia” nên nàng rất muốn thảo luận kỹ với hắn.

Đàm Nguyệt Li thở dài, lắc lắc đầu bảo, ‘Đêm nay thì không tiện lắm. Thứ nhất là do kiêng kỵ, hai là tối nay Lan vị phường kia khai trương ba vòng lễ mừng năm mới, ta cũng trong hàng ngũ những người được mời”

Ba vòng lễ mừng năm mới ư? Tiêu Tử Y nheo mắt lại, nhìn theo ra cửa sổ phòng học Nam Cung Sanh đã đứng đó từ lâu, một chút cũng nhìn không ra đây là ông chủ bận rộn của Lan vị phường nữa ha!

“Vì thế ngày mai ta mới lại tới ha! Tinh Duyệt, đi thôi, về nhà nào!’ Đàm Nguyệt Li vẫy vẫy tay về phía Đàm Tinh Duyệt một cái, hai huynh đệ một trước một sau đi ra khỏi phòng học.

Trong phòng học đang ồn ào náo nhiệt bỗng yên tĩnh trở lại, Tiêu Tử Y ngước mắt to nhìn về phía vị Nam Cung Sanh đang đứng trước cửa sổ kia. Tuy hiện giờ nàng luôn cố không nhìn đến hắn, nhưng hiệu quả lại chẳng được là bao, nàng lúc nào cũng không kiềm chế nổi ánh mắt mình, lát lát lại khẽ liếc mắt nhìn lại.

Nàng lắc lắc đầu, rút một quyển vở của bọn trẻ viết nguyện vọng qua, dùng than củi bôi lên từng nét trên giấy, chỉ lát sau trên tờ giấy đã hiện lên bút tích đã viết qua, bên cạnh là màu đen, vết tích do sâu nên không bôi được. May là bọn trẻ dùng than củi, ngòi bút nhọn nên còn lưu lại trên giấy khá sâu, thế này rất dễ dùng cách này để có thể làm hiện lên chữ viết nguyên bản đã từng viết qua.

“Nàng giỏi thật đó, vậy mà cũng làm được” Nam Cung Sanh không nén nổi tò mò đi đến ngạc nhiên khâm phục bảo.

Tiêu Tử Y ngẩng đầu, nhìn Nam Cung Sanh vẫn đang đeo bộ râu xồm chắc chắn, thản nhiên nói,”Tiểu xiếc thôi mà"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.