Người Yêu Dấu

Chương 12: 12: Để Cô Rời Đi Thượng




DịchHạ Tuyết | Bao Hắc Tử​

BiênHàn Phong Vũ​

“Hoàn toàn không vấn đề gì! Tĩnh Thù, vẫn là cô là tốt nhất, không giống một số người nào đó... bụng dạ vô cùng hẹp hòi, còn rất không có tố chất!”

Nói xong Sở Mộng Kỳ liếc mắt, khinh thường nhìn Hạ Thiên Kỳ một cái. Nhưng bộ dạng của Hạ Thiên Kỳ vẫn là lười phản ứng trước những lời nói của cô, lúc này chỉ thấy hắn cầm một trái táo, sau đó đứng lên:

“Tôi trở về phòng trước đây!”

“Không tiễn!” Sở Mộng Kỳ nói xong lại hướng về bóng lưng của hắn làm ra một cái mặt quỷ.

“Cô thật giống hệt một đứa con nít, kỳ thực Thiên Kỳ là người tốt, vì sao hai người hễ gặp nhau lại cứ như chó với mèo vậy?”

Triệu Tĩnh Thù có một chút tò mò, cô không hiểu giữa Sở Mộng Kỳ cùng Hạ Thiên Kỳ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vì sao hai người này cứ như không vừa mắt nhau, chỉ cần đối mặt, mở miệng không phải mỉa mai thì cũng tranh cãi ầm ĩ.

Nghe Triệu Tĩnh Thù hỏi, Sở Mộng Kỳ cũng không giấu diếm, một mạch kể hết những chuyện phát sinh ở khu không người và đạo quán cho cô nghe. Đương nhiên cô cũng không quên thêm ít mắm, dặm ít muối cho sinh động.

Triệu Tĩnh Thù nghe xong cũng không nói gì, cảm thấy hai người này đơn giản chính là tính cách không hợp. Vì trước nhìn nhau không thuận mắt, sau lại dần thành thói quen mà thôi.

Thấy Triệu Tĩnh Thù có hứng thú với chuyện của mình và Hạ Thiên Kỳ, Sở Mộng Kỳ không nhịn được cười xấu xa:

“Tĩnh Thù, không phải cô thích tên vô lại kia chứ? Sao tôi cứ có cảm giác cách cô quan tâm đến hắn và cách người khác quan tâm hắn lại không giống nhau vậy?”

“Thiên Kỳ không phải là tên vô lại, ngoài ra tôi đối xử với anh ta khác mọi người ở chỗ nào? Cô đừng ăn nói lung tung.”

“Haha... bị tôi nói trúng rồi. Tôi nói cô nghe này Tĩnh Thù, cái tên vô lại... à không, là Hạ Thiên Kỳ kia, hắn thật không phải là quân tử đâu. Tóm lại, cô phải lưu tâm một chút, miễn cho sau này lại bị hắn ta chiếm tiện nghi.”

“Vậy khi hai người ở cùng cô có lưu tâm không? Lại nói, hiện tại chúng tôi căn bản không quan tâm đến chuyện này, chỉ đương thuần là bạn bè bình thường thôi. Chỉ cần có thể ở cùng mọi người, cùng nhau vui vẻ, có khó khăn cùng nhau đối mặt, cùng nhau giải quyết, tôi đã rất thỏa mãn rồi.”

Triệu Tĩnh Thù nói rõ quan hệ giữa cô và Hạ Thiên Kỳ, thái độ không một mực e thẹn như trước, mà là vô cùng thoải mái.

Dù sao chuyện tương lai, có ai có thể nói rõ được đây?

Cô không muốn để Hạ Thiên Kỳ gánh vác quá nhiều chuyện, đồng thời cũng không để bản thân quá mệt mỏi.

Sở Mộng Kỳ nghe xong nhếch nhếch miệng, mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng vẫn lên tiếng:

“Thứ tình cảm này quá rắc rối, tôi vốn tới từ một đạo quan, dù sao cũng làm không hiểu rõ, cũng không thể lý giải. Nếu sau này vẫn không gặp được ý trung nhân của mình, tôi chỉ có thể lên núi làm ni cô thôi.”

“Cô đừng đi, cũng đừng nói bậy như vậy!”

“Ha ha, tôi đương nhiên đang nói bậy, nên đương nhiên sẽ không đi làm ni cô...”

Ngoài cửa, Hạ Thiên Kỳ nghe hai cô gái líu ríu không ngừng, hắn không khỏi bất đắc dĩ cười một tiếng. Mặc dù Sở Mộng Kỳ rất phiền phức, nhưng có lúc cũng rất hữu dụng. Ít ra tâm trạng của hắn lúc này so với lúc ăn cơm, rõ ràng đã tốt hơn nhiều.

Mặc dù nói không tiếp tục để bản thân bị nguyên tắc trói buộc, nhưng trước mắt Hạ Thiên Kỳ vẫn ôm chút hy vọng khắc chế dục vọng muốn ăn thịt người của mình. Hiện tại chỉ có thể tận lực kìm nén, nếu thực sự không khống chế được, hắn đành phải tìm mấy tên rác rưởi để giải khát vậy.

Nói đến tên đầu sỏ tạo ra tất cả mọi tình huống này đương nhiên là quỷ anh đã dung hợp với hắn trước đó.

Ý niệm muốn cắn nuốt con người, muốn giết chóc... Tóm lại tất cả đều là do ảnh hưởng từ con quỷ anh kia.

Quỷ anh là quỷ vật có thể trưởng thành, lúc đó quỷ anh đã biểu lộ năng lực và tiềm lực rất đáng sợ. Mặc dù sau khi dung hợp với hắn mà biến mất, nhưng thực tế “nó” cũng không biến mất, bởi bọn họ hợp hai làm một, quỷ anh là hắn, hắn cũng chính là quỷ anh.

Cho nên sự trưởng thành của quỷ anh cần phải cắn nuốt máu thịt, cho nên sau khi phá lệ ăn sạch Hầu Tử và lão Mập, năng lực nuốt chửng của quỷ anh mới hoàn toàn được hắn kích hoạt.

Nuốt chửng và thuấn di ở cự ly ngắn đều là kỹ năng hắn có thể sử dụng hiện tại, nhưng sử dụng kỹ năng này lại phải bỏ ra cái giá nhất định.

Tóm lại, nếu hắn muốn hai kỹ năng này trở nên mạnh hơn, hắn cần phải cắn nuốt một lượng lớn máu thịt khiến quỷ anh trưởng thành.

Việc này hoàn toàn trái ngược với nguyên tắc trước đây của hắn, nhưng hiện tại hắn đã thông suốt nguyên tắc của bản thân quan trọng, hay người nhà và bạn bè quan trọng hơn. Hắn nghĩ, cái nguyên tắc này nên có thể vứt bỏ hay không, hoặc là có thể lựa chọn hay không.

Tỉ như nếu tình huống quá mức cấp bách hắn chỉ cần tùy tiện bắt vài tên cặn kẽ nguy hại xã hội, sát nhân cuồng loạn làm thức ăn, còn có kẻ địch ở các Minh Phủ khác.

Còn loại chuyện táng tận lương tâm, tùy tiện lạm sát kẻ vô tội, lấy mạnh hiếp yếu, có đánh chết Hạ Thiên Kỳ cũng không làm. Vì mặc kệ nguyên tắc có thay đổi hay không thay đổi, ít nhất vẫn phải duy trì ranh giới đạo đức cuối cùng.

Mặc dù hắn đã nghĩ thông suốt mọi chuyện, nhưng không có nghĩa hắn sẽ lập tức đi làm. Dù sao nếu quả thật có biện pháp khắc chế loại năng lực này, nếu có thể như bị nghiện thuốc vẫn có thể cai nghiện, đối với hắn mà nói thì tốt hơn.

Trước mắt nếu không xác định được điểm này, hắn tuyệt đối sẽ không áp dụng biện pháp tàn nhẫn kia.

Mặt khác, trong lòng hắn kỳ thật vẫn còn ôm lấy một ít hy vọng, vấn đề quỷ anh ăn con người có thể được giải quyết triệt để.

Nếu phỏng đoán của Hạ Thiên Kỳ là đúng, ông nội của hắn là một nhân vật lớn thuộc về giám đốc, thậm chí còn là giám đốc cấp cao, có lẽ ông nội hắn có thể giúp hắn giải quyết vấn đề khó khăn này. Suy nghĩ theo hướng này, hắn vẫn có thể nhìn thấy một tia hi vọng.

Hạ Thiên Kỳ cũng không thể xác định, cái hy vọng kia cách hắn bao xa, muốn chạm đến nó còn phải đợi bao lâu!

Suy nghĩ hồi lâu khiến Hạ Thiên Kỳ cảm thấy có chút buồn bực, hắn dùng sức day hai huyệt thái dương. Định nằm ở trên giường ngủ thêm một lúc, nhưng ngay lúc này, lại nghe giọng của Triệu Tĩnh Thù vang lên ngoài cửa:

“Thiên Kỳ, tôi có thể vào không?”

“Vào đi Tĩnh Thù.”

Nghe Hạ Thiên Kỳ lên tiếng Triệu Tĩnh Thù mới đẩy cửa đi vào, sau đó lại tiện tay đóng cửa phòng lại.

Nhìn bộ dạng của Triệu Tĩnh Thù giống như có chuyện muốn nói với hắn, Hạ Thiên Kỳ cười cười lên tiếng nói với cô:

“Tĩnh Thù, sau này cô muốn vào phòng tôi cứ đi thẳng vào là được, không cần gõ cửa làm gì.”

“Ai mà biết lúc anh ngủ, có hay thói quen khỏa thân hay không!”

Triệu Tĩnh Thù nói xong nhìn hắn cười hắc hắc vài tiếng, sau đó lại đi tới cạnh giường, ngồi xuống. Lúc này khuôn mặt cô lộ vẻ nghiêm túc, lên tiếng hỏi:

“Thiên Kỳ, có phải hiện tại anh không khống chế nổi dục vọng cắn nuốt máu thịt con người không?”

“Cô hỏi vấn đề này khiến tôi cảm thấy thật khó trả lời mà!”

Hạ Thiên Kỳ có cảm giác hắn đã hoàn toàn bị Triệu Tĩnh Thù nhìn thấu, không khỏi cười khổ một tiếng.

Thấy bản thân đã đoán trúng, Triệu Tĩnh Thù cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó lại nói thêm:

“Thiên Kỳ, tôi hiểu rất rõ con người anh, cũng hiểu rất rõ nguyên tắc làm người của anh. Anh khinh thường loại người như đám người Hầu Tử, vì để bản thân có thể trở nên mạnh mẽ hơn mà không từ bất cứ thủ đoạn xấu xa nào.

Anh không giống bọn họ, anh hẳn là hiểu rõ tôi đang nói về vấn đề gì. Tình hình xảy ra hiện tại không ai có thể trách cứ anh, nói cho cùng anh cũng chỉ là người bị hại, không cần vì loại chuyện này mà tự trách, cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.

Tất cả chúng tôi đều biết đây không phải là ý muốn của bản thân anh!”

“Tôi biết mọi người đều không trách tôi, chỉ là bản thân lại cảm thấy chán ghét chính mình. Nếu như tôi không thể khống chế loại dục vọng kia, như vậy tôi có gì khác thực thi quỷ đây?

Tôi hiểu cô muốn nói gì với tôi, tôi sẽ không buông bỏ chính mình. Hiện tại tôi sẽ tận lực khống chế bản thân, trừ phi không còn cách nào khác, thì tôi sẽ không sử dụng năng lực kia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.