Người Yêu Dấu

Chương 10: 10: Tôi Sẽ Cởi Đồ Cho Cô




Editor: Mẹ Bầu

     Quẹo qua khúc quanh, trước mặt cô xuất hiện một biển cây Trúc. Những cây Trúc rậm rạp xanh um đan xen hợp lí, đứng ở hai bên đường. An Hồng xem qua bảng hướng dẫn ven đường, quẹo vào một con đường nhỏ ở phía bên phải.

     Đường đi thật hẹp, chỉ có thể cho phép một chiếc xe đi qua. An Hồng lại đi mất 10 phút nữa, nhìn thấy một cửa vào của gara dưới đất, chứng tỏ đã đến đầu trạm dừng xe. Cô tiếp tục đi về hướng con đường mòn có các hòn đá nhỏ trải thành lối đi. Ở hai bên cạnh vẫn là màu xanh biếc của lá trúc như cũ. Vòm lá trúc có bộ dạng rất cao, ở phía đỉnh đầu dần dần vây kín lại, tạo thành một cái vòm hình tròn như nóc nhà bằng lá Trúc. An Hồng có thể ngửi thấy mùi hương tươi mát đặc hữu của thực vật. Ánh mặt trời chói chang cùng cái nắng nóng bức như muốn nướng người của ngày hè, cứ như vậy bị này một tấm bình phong màu xanh của lá này ngăn cách ở bên ngoài.

     Cô bước đi, @MeBau*diendan@leequyddonn@ rốt cục nhìn thấy một căn nhà nằm giấu mình ở trong khu rừng trúc u tĩnh này.

     Căn nhà này màu trắng, mang phong cách châu Âu, tổng cộng có hai tầng. Phần đế của khu nhà là khối đá lớn màu xám, nóc nhà nhọn hoắt, được lợp ngói màu đỏ, dưới ánh mặt trời nhìn đặc biệt bắt mắt.

     An Hồng đi đến cửa vào chiếc sân nhỏ, hít sâu một hơi, lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa.

     Trong sân không có gì cả. An Hồng lập tức đi tới cửa chính vào trong nhà. Lúc này, cô đã không còn kích động, không còn khẩn trương nữa. Cô mở cửa, một gian phòng rộng mở, sáng ngời nhưng lại trống rỗng xuất hiện ở trước mặt cô.

     Hô hấp của An Hồng có chút hơi đình trệ, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn bởi vì này ngôi nhà này dường như vừa mới được trang hoàng xong, vẫn còn thoang thoảng bay ra mùi nước sơn nhàn nhạt, chỉ là chưa có đồ dùng trong nhà và đồ điện gia dụng.

     Vách tường màu trắng, vòm cổng tò vò hình tròn màu xanh biển, cửa sổ có hình dáng móng ngựa. Phòng bếp cùng cửa toilet có màu xanh da trời lại được dán gạch men. Hết thảy tất cả mọi thứ đều lộ rõ phong cách Địa Trung Hải nồng đậm.

     Trong đầu cô hiện ra những lời nói của Lộ Vân Phàm đã nói mấy tháng trước với cô.

     "… An An, tương lai chúng ta kết hôn, em sẽ không trang hoàng căn phòng tân hôn của chúng ta thành như vậy chứ?"

     "… Chỗ nào mà như vậy! dieendaanleequuydonn Đến lúc đó chúng ta sẽ trang hoàng căn phòng đó bằng màu lam cùng màu trắng theo phong cách Địa Trung Hải, có được không?"

     Kẻ ngốc kia, anh thật sự đã làm như vậy.

     An Hồng đứng ở giữa phòng xoay một vòng. Cô che lấy miệng mình. Đến bây giờ thì cô không cách nào ngăn cản được nước mắt rơi xuống nữa.

     Trở lại nội thành, An Hồng gọi điện thoại cho Lộ Vân Phàm, anh tắt máy.

     Tại thời điểm mấu chốt quan trọng như vậy, tại sao anh lại có thể tắt máy? An Hồng thật sự lo lắng, một lần lại một lần gọi điện thoại cho anh. Nhưng vẫn như trước, vẫn chỉ có tiếng thông báo nhắc nhở điện thoại đang tắt máy.

     Cô dứt khoát đi đến nhà trọ Quảng Hòa. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Cô nhấn chuông cửa đến nửa ngày, nhưng phát hiện ra anh cũng không có ở đây.

     An Hồng đứng ở cửa nhà Lộ Vân Phàm gọi điện thoại cho Tiểu Cao. Tiểu Cao nói cho cô biết, Lộ Vân Phàm nói, hôm nay anh muốn yên lặng một mình một chút, ngẫm nghĩ kế tiếp cần phải làm như thế nào, đến chủ nhật thì anh sẽ về công ty.

     "Anh có biết anh ấy ở nơi nào không?"

     "Không biết."

     Tiểu Cao không giống như đang nói dối. An Hồng nói cám ơn, sau đó cúp điện thoại, tiếp đó bắt đầu cào cào mái tóc của mình.

     Rốt cuộc Lộ Vân Phàm đã đi nơi nào đây?

     Đột nhiên, cô nhớ tới một chỗ, liền xoay người vọt vào trong thang máy.

     An Hồng chạy tới tiểu khu Hòa Bình, lại đúng vào lúc nóng nhất một ngày. Cô chạy đến tòa nhà này, mồ hôi của cô túa ra đầy đầu, thậm chí cô còn không kịp hoài niệm đến cảnh vật quen thuộc ở chung quanh nữa.

     Mãi cho đến khi đứng ở bên ngoài cánh cửa, qua trí nhớ mãnh liệt ùa đến, cô mới nhớ ra rằng, mình ở trong căn phòng này được chín năm. Từ một cô gái nhỏ 13 tuổi cho đến khi trưởng thành là một cô gái trẻ 22 tuổi. Căn phòng này đã chở đầy vô số những hồi ức của cô. Giờ này khắc này, những đoạn hoài niệm vụn vặt ngắn ngủi, chậm rãi gom góp lại ở trong đầu cô, biến thành một chuỗi những  hình ảnh hoàn chỉnh.

     Có vui mừng, cũng có ác mộng, có ngọt ngào, cũng có thống khổ, có cười vui, cũng có nước mắt.

     Còn có tình cảm mãnh liệt một lần lại một lần, triền miên cùng với Lộ Vân Phàm.

     Khi đó bọn họ, vẫn còn trẻ tuổi như vậy.

     An Hồng cũng không chắc chắn là Lộ Vân Phàm có ở nơi này hay không! Cô chỉ là muốn thử một lần.

     Nhắm chặt mắt, cô rốt cục lấy ra chìa khóa ra mở cửa.

     Mở to mắt, nhìn hết thảy trong phòng, An Hồng chỉ cảm thấy thần kỳ.

     Cô cho rằng qua nhiều năm như vậy, phòng ở nhất định đã có sự biến dạng rất lớn. Thế nhưng cô lại không nghĩ rằng, hết thảy tất cả cũng không hề thay đổi, bộ dạng vẫn hoàn toàn giống như hồi cô rời đi vậy. An Hồng đưa tay sờ lên bức tường trắng, chiếc tủ giầyở cạnh cửa, khung cửa phòng bế. Cô càng ngày càng kinh ngạc, rồi sau đó, cô liền nhìn đến cái bàn và chiếc giường trong phòng khách.

     Đó là cô chiếc giường nhỏ mà cô từng đã ngủ trên đó, có kích cỡ ngang 80 centimet, chiều dài 1 mét 90. Lúc này, trên chiếc giường cứng trải một chiếc chiếu trúc, còn có một chiếc gối đầu cùng một đống chăn lông hỗn độn, bên giường để một chiếc quạt điện.

     Trên bàn cơm là vài cái lon bia trống trơn cùng với chiếc hộp để đồ ăn mua ngoài, còn có thuốc lá, bật lửa cùng chiếc gạt tàn đã gần đầy những đầu mẩu thuốc lá.

     An Hồng cảm giác mình thở dài một hơi nhẹ nhõm. Lộ Vân Phàm thật sự ở trong này, chỉ là, không biết lúc này anh đã đi nơi nào.

     Cô đi một vòng ở trong phòng, xem xét các đồ vật gia dụng, đồ điện gia dụng ở bên trong phòng, trong lòng cảm xúc trăm mối ngổn ngang.

     Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng bao giờ nghĩ rằng, anh vậy mà lại mua lại căn phòng nhỏ này, còn đã để cho nó vẫn duy trì bộ dáng như lúc trước, suốt sáu năm vẻn vẹn.

     An Hồng ngồi trong chốc lát ở bên bàn ăn, cảm thấy tiếp tục như vậy không phải là biện pháp hay, lại nắm chiếc túi lên rồi chạy ra khỏi cửa.

     Nhưng mà, vừa mới đi đến lầu hai, cô chợt nghe thấy dưới lầu truyền đến một hồi những tiếng bước chân.

     Mà tiếng bước chân đó đã cho cô một cảm giác quen thuộc.

     Một bước, một bước, một bước, một bước, rất chậm, nhưng lại rất kiên định.

     An Hồng dừng bước.

     Lộ Vân Phàm cúi đầu, tay trái vịn vào tay vịn cầu thang, tay phải xách theo một cái túi ni lông, anh thong thả đi qua chỗ rẽ ở thang lầu.

     Anh đi đứng rất cẩn thận, luôn luôn không hề chú ý đến người ở trên thang lầu. Mãi cho đến lúc anh nhìn thấy mũi chân của cô, mới ngẩng đầu lên.

     Hai người trầm mặc đối diện nhau. Sắc mặt của Lộ Vân Phàm cũng không có vẻ gì khác thường, một lát sau, anh nở nụ cười: "An An."

     An Hồng nhẹ nhàng hỏi: "Anh vừa đi nơi nào vậy?"

     "Đói bụng rồi, anh đi mua cơm trưa thôi." Anh lắc lắc chiếc gói to trong tay, "Nhà bạn học cũ của em bán bún chua cay, anh thuê xe đi qua để mua. Em ăn cơm chưa?"

     An Hồng lắc đầu.

     "Anh chỉ mua có một phần, chia đôi ra cùng nhau ăn nhé!."

     "Em không đói bụng." An Hồng cẩn thận đánh giá Lộ Vân Phàm. Anh thoạt nhìn cũng không tệ, không có suy sụp như trong tưởng tượng của cô vẫn lo lắng. Lúc này, thậm chí anh còn có tâm tình đi mua bún chua cay để ăn. Chỉ là sắc mặt của anh có chút tiều tụy, phía dưới hốc mắt còn có hai quầng đen nhợt nhạt.

     Tóc của anh đã cắt ngắn một ít, râu cũng được cạo rất sạch sẽ, mặc chiếc áo ngắn tay màu xanh đen cùng với chiếc quần tây dài màu đen, ánh mắt anh vẫn sáng ngời như trước.

     "Đứng đấy làm gì chứ? Đi lên trên nhà đi, bên ngoài quá nóng." Lộ Vân Phàm thấy An Hồng cứ đứng ngơ ngác ở đó, tiếp tục đi lên trên thang lầu.

     An Hồng tránh ra một ít, để cho anh đi ở trước mặt mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.