Người Yêu Của Trưởng Quan

Chương 9-1




Kinh nghiệm lịch sử nói cho chúng ta biết, cho dù là quan toà thiết diện vô tư thì hắn cũng không phải từ tảng đá chui ra.

============

Ngay lần đầu tiên triệu kiến các hiền lương văn học kiêm hiếu liêm vĩ đại vừa trúng cử, Doãn Thọ An cũng triệu ngôn quan Trần Sơ đến chung. Bởi vì lần này các ngôn quan thượng gián tập thể, Trần Sơ cũng không thể trốn tránh nhiệm vụ, gián nghị thư lần này nhiều hơn mấy từ “ Hoàng thượng, ngài thực quá mức tự tung tự tác, đả đảo việc thao túng phía sau”

Vì thế, Trần Sơ trở thành đại biểu của Ngôn quan được triệu tới chứng kiến Hoàng đến phỏng vấn, giám sát hiền lương. Trải qua mấy lần tuyển chọn, hai mươi đại biểu ưu tú nhất bày tỏ ý kiến của mình về tình hình chính trị và triều chính hiện tại, người của lục bộ liền chọn ra nhân sự thích hợp cho bộ mình, trước tiên cho thực tập, chờ sau khi bọn họ quen thuộc việc triều chính và phương thức xử lý công việc, lại căn cứ vào kết quả khảo sát mà bố trí chức quan phù hợp.

Đến cuối cùng, trên điện chỉ còn lại hai người, một là quốc cữu gia Thẩm Tĩnh Chi mà lục bộ đều không muốn thu nhận. Thẩm Tĩnh Chi lúc này đã đạt như ý nguyện, mắt hoa đào câu hồn, bộ dáng bạc tình lang, tuy rằng mình trở thành đối tượng bị ghét bỏ nhưng hắn lại không hề để ý, coi như việc không liên quan tới mình, nghĩ rằng dù sao mình cũng được vào tới vòng chung kết rồi, cho dù bị đánh rớt thì lão gia tử cũng không có cớ gì để nói.

Nhưng Thẩm Tĩnh Chi bình tĩnh, những người khác lại không được như thế. Doãn Thọ An không ngừng động đậy ngón tay dưới vạt áo: tốt xấu gì hắn cũng là đường huynh của Thù Thù, cũng không thể quá qua loa. Vì thế hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua lục bộ, thấy bọn họ vẫn không nể mặt như trước, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâ m thì thở dài một hơi, quay sang cầu cứu đại học sĩ phụ trách chọn hiền tài.

Bịánh mắt tội nghiệp như con chó nhỏ của Doãn Thọ An nhìn chăm chú, đại học sĩ không thể giả bộ ngó lơ được, đành phải cắn răng bước ra khỏi hàng “ Tập hiền điện chủ yếu phủ trách khảo đính kinh thư, sao chép chỉ dụ, cần phải an tĩnh tập trung, chỉ sợ Thẩm Tĩnh Chi chê buồn chán”

“Vậy còn ngạch quan nào khác không?” Doãn Thọ An đương nhiên hiểu ý của Đại học sĩ nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định

“Hoàng thượng, thần tài sơ học thiển, không thể đảm đương chức vị gì” Thẩm Tĩnh Chi phi thường thức thời lên tiếng, Đại học sĩ âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm.

“Chi bằng phong Thẩm Tĩnh Chi làm thị lang đi, để hắn luôn phục thị bên cạnh Hoàng thượng, phụ trách túc vệ cung đình”. Tô Giang Tả chậm rãi lên tiếng, đối với Thẩm Tĩnh Chi không có tiền đồ lắc đầu không thôi, chi bằng cho hắn một cái hư danh đi, không mong có công nhưng cũng không đến nỗi không có gì.

Vấn đề của Thẩm Tĩnh Chi cuối cùng cũng được giải quyết, vì thế mọi người bắt đầu tập trung vào nhân vật đứng đầu kỳ sát hạch lần này: Sở Trung Thiên. Hoàn toàn trái ngược với Thẩm Tĩnh Chi, sở dĩ Sở Trung Thiên được lưu lại nói sau vì hắn thực sự rất vĩ đại, đối đáp trôi chảy tất cả các vấn đề, lại một thân võ nghệ cao cường. Bởi vậy Lục bộ do dự không biết quyết thế nào, cuối cùng đành chờ ý kiến của Doãn Thọ An.

Không chỉ có như thế, Sở Trung Thiên thực ra đã sớm nổi danh, nhưng cũng không liên quan đến kết quả lần này. Hắn vốn xuất thân là con nhà võ, cho nên văn chương chữ nghĩa không được bao nhiêu. Trước đây, khi hắn đi thi võ cử, chủ quan hô nửa ngày “ Lâm Đản Đại” cũng không thấy ai trả lời, truy hỏi tìm hiểu mãi mới phát hiện thì ra do chữ viết của Sở Trung Thiên như giun bò nên một cái tên hay lại bị gọi thành như vậy, khiến cho ai nấy đều cười đến chảy nước mắt.

Bị cười nhạo, Sở Trung Thiên liền lập chí, ngày ngày khổ luyện văn chương, đêm đêm nghiên cứu hình pháp, rốt cuộc đến năm mười tám tuổi thì hắn cũng đã được đứng ở Kim Loan điện, không còn ai dám vụng trộm châm biếm sau lưng hắn nữa.

Chuyện này Doãn Thọ An cũng đã nghe bà tám Tiểu Huyền Tử kể cho nghe, nhưng lúc này nhìn thấy Sở Trung Thiên, hắn cũng không dám cười trộm một tiếng. Bởi vì Sở Trung Thiên bộ dáng chính nghĩa lẫm lẫm, làm cho người ta sinh lòng kinh nể, không dám ho he. Sở Trung Thiên khoanh tay đứng thẳng, mắt sáng mày rậm, dáng người thon dài, diện mạo hiên ngang, giơ tay nhấc chân đều rất khí phách, vẻ mặt lạnh lùng, không hề để ý tới chung quanh, tựa hồ như chuyện mọi người đang bàn luận không phải là tiền đồ của hắn.

Doãn Thọ An nuốt nước miếng, ngữ khí có phần thương lượng hỏi Sở Trung Thiên “ Ngươi muốn vào ngành nào?”

“Tùy tiện.” Sở Trung Thiên đạm đạm trả lời, vẻ mặt vẫn duy trì biểu tình hờ hững như trước, không chút e sợ đối với những người có thể sẽ là lãnh đạo trực tiếp của mình.

“Như vậy a.” Doãn Thọ An cúi đầu suy nghĩ, lại mềm giọng thương lượng “ Thái phó nói ngươi đối với hình luật có giải thích rất độc đáo, làm người chính trực, hay là đến Hình bộ đi”

“Có thể.” Sở Trung Thiên lại đáp đúng hai từ, vẻ mặt không vui không buồn bổ sung thêm “ Nhưng ta không thích người khác khoa tay múa chân quản chế ta”

Nghe vậy Lục bộ cùng ồ lên, người này thực là..quá ngông cuồng ah, Hình bộ thượng thư vốn đang đắc ý cũng xị mặt xuống.

Tô Giang Tả cũng nhịn không được xoa xoa mi tâm, đối với Sở Trung Thiên tác phong ngay thẳng này cũng không biết nói gì, đành phải cấp cho cả hai bậc thang để bước xuống “ Hoàng thượng, Đại lý tự khanh hồi báo gần đây có mấy đình úy xin nghie3 phép vị bị bệnh, e là không đủ nhân sự”

“Đúng, đúng, vậy Sở Trung Thiên đến Đại lý tự làm đình úy đi” Doãn Thọ An vội vàng gật đầu, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, thầm nghĩ Đại lý tự chưởng quản các vụ án lớn kiêm giám sát vương hầu bách quan, khi rảnh rỗi còn có thể phụ trách chỉnh sửa hình luật, rất thích hợp với người không am hiểu quan hệ giao tế như Sở Trung Thiên.

Hết thảy xử lý xong, Doãn Thọ An liền vội vàng tuyên bố giải tán, sau đó lại than thở theo đuôi Tô Giang Tả Tập hiền đại học sĩ đến Tập Hiền điện cùng Hoằng Văn quán để thị sát tình hình công việ.

Cho nên mới nói làm hoàng đế là công việc vất vả nhất, dậy sớm về muộn, mỗi ngày còn có một đám người nhìn chằm chàm nhất cử nhất động của mình, muốn nghĩ bệnh cũng sợ đám ngôn quan bình luận, Hộ bộ thì trợn mắt, Thái y viện thì lải nhải, vất vả đợi đến ngày được về hưu thì khi đó đã là tuổi già sức yếu. Hoàng đế chính xác là nô dịch ah.

Sở Trung Thiên sau khi rời khỏi, trong khi những người khác thì vui vẻ chào hỏi nhau, còn hắn lại cô độc một mình, đột nhiên phía sau vang lên tiếng gọi “ Đại ca”, quay đầu nhìn lại thì thấy Trần Sơ đang vừa thở vừa chạy tới.

Đến trước mặt Sở Trung Thiên, Trần Sơ vẻ mặt vui mừng, còn chưa kịp lau mồ hôi trên mặt đã toét miệng cười “ Đại ca, chúc mừng ngươi”

Sở Trung Thiên “ân” một tiếng rồi chắp tay sau lưng chậm rãi đi tiếp, cố ý thả chậm cước bộ để phối hợp với thân hình ục ịch cùng bước chân ngắn ngủn của Trần Sơ. Bốn phía Tập Hiền điện hoa cỏ cây cối bao phủ, yên tĩnh vô cùng, là nơi các đại học sĩ cùng đám đện tử thích tập hợp chỉnh sửa các cuốn sách hay bàn luận chuyện văn chương. Lúc này mọi người đều tập trung ở thư viện, cho không thấy một ai.

Hai người im lặng sóng bước, bỗng nhiên Trần Sơ hưng phấn hỏi “ Đại ca, cha nương ta có khỏe không?”

“Khỏe” Sở Trung Thiên vẫn bộ dáng lãnh đạm, tiếc chữ như vàng.

Nhưng Trần Sơ đã quen với tính tình của hắn, không để ý mà hỏi tiếp “ Đại ca dọc đường đi có vất vả lắm không?”

“Không sao”

“Đại ca vừa rồi thậy là uy phong a, người khác còn phải thực tập, ngươi đã lập tức đảm nhiệm chức đình úy, ta đã nói tương lai tiền đồ của đại ca nhất định sẽ hơn ta”

“Làm cho tốt, ngươi cũng sẽ rất tốt”

“Đại ca, ta hiện tại cũng là một ngôn quan chính thức, Hoàng thượng cũng khích lệ ta, Ngự sử đại nhân nói cuối năm sẽ thăng cho ta cấp sự trung”

Nghe vậy, Sở Trung Thiên bỗng dưng dừng chân,cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp rồi xoay người vỗ vai Trần Sơ “ Cố lên”. Ánh mắt cũng nhu hòa hơn, tuy rằng ngữ khí vẫn lạnh băng “ Bí mật trong cung khó giữ nếu có quá nhiều người biết, cẩn thận”

Trần Sơ liên tục gật đầu, Sở Trung Thiên lại nói: “Nương làm cho ngươi vài cái bánh nướng áp chảo, thịt heo muối, sau khi hết việc, ngươi đến dịch quá của ta đi”

“Được, có phải đại ca lập tức muốn đến Đại lý tự không? thực đáng tiếc, ta còn muốn ngươi ở lại vài ngày để huynh đệ chúng ta có thể hàn huyên tâm sự”

“Về sau còn cơ hội, Hơn nữa, ngươi cũng phải chú ý ngôn từ của mình, ngươi giờ là ngôn quan, mỗi lời nói cử chỉ đều là làm gương cho bách quan, đừng có nhất thời sơ ý mà nói ra khẩu âm địa phương”

“Dạ” Trần Sơ tươi cười nghe lời

******************************

Lần này có thêm hai mươi thanh niên tài tuấn, ba tháng sau đều thuận lợi thông qua kỳ thực tập và sát hạch , sau đó được phân tới các bộ và địa phương để chính thức nhậm chức. Triều đình vốn trầm lặng nhờ có bọn họ mà trở nên phấn chấn, có không khí hơn. Nhưng cũng chính vì vậy mà khiến cho các lão thần bất mãn, cho nên từ quan điểm, ý kiến cho đến cách giải quyết đều có sự bất đồng và xung đột với nhau.

Đang lúc tuổi trẻ sung sức, Doãn Thọ An tuy bên ngoài không dám ra mặt đối nghịch với các lão thần cậy già lên mặt nhưng khi đưa ra quyết định thì thường nghiêng về các quan lại trẻ tuổi. Mà Tô Giang Tả đương nhiên đứng về phía Doãn Thọ An, nhưng dù sao cũng lớn hơn vài tuổi nên cách xử lý cũng khéo léo, đưa đẩy hơn, luôn là lập lờ nước đôi giữa hai bên, vì vậy mà bách quan khi nhắc tới hắn thì cũng nể nang đôi ba phần

Mà bị tất cả mọi người cùng liệt vào vai phản diện chính là Sở Trung Thiên. Từ lúc hắn nhậm chức ở Đại lý tự tới nay, công trực liêm minh, thiết diện vô tư, không quan tâm ngươi quan to cỡ nào, chỉ cần phạm luật thì đều bị xử đúng người đúng tội. Cho nên bách quan khi nhắc tới hắn hết than thở lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Như hôm nay, có kẻ không may bị Sở Trung Thiên bắt được, sáng sớm tinh mơ đã lập tức bị hắn lôi tới trước ngự tiền yêu cầu phải nghiêm trị, mà thực không may kẻ không may đó lại chính là Thẩm Tĩnh Chi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.