Người Yêu Của Triều Tịch

Chương 6




Nếu tin này xảy ra ở đường khác thì cũng chỉ mang đến chút hâm mộ ghen tị mà thôi, nhưng lại là Lôi Quang Đường, chính là hiếu kỳ, điều này sao có thể xảy ra?

Lôi Quang Đường, đó là cái nơi khỉ ho cò gáy, thiên tài mà tới chỗ ấy cũng phải thành kẻ tầm thường.

Mà ở linh đan diệu dược khu, một đám bình đan dược bị mở ra, Chu Lạc Đan không nhịn được nhíu mày, dừng chân lại, thật sự không nhìn được nữa.

“Chỉ có những thứ này?” Chu Lạc Đan hỏi.

Chiến sĩ phụ trách chính là Trần Hải Quảng, hắn lấy những bình xuất sắc nhất của mình và Hồ Tĩnh cùng vài tên đan tu đặt ra trước mặt, lúc này đối mặt với câu hỏi của Chu tổ sư, có chút run run.

Lư Vận cười cười, “Chu Phong, ngươi đang trêu đùa tổ sư sao, loại rác rưởi này cũng dám làm phiền đại giá tổ sư!”

Kỳ thật đan dược như của Hồ Tĩnh, trung quy tủng củ, còn không có trở ngại, chỉ là tổ sư tới nơi này cũng không phải vì cái tiêu chuẩn đó, cái gọi là thiên tài, gặp qua rất nhiều, bà ta thích niềm vui bất ngờ hơn.

Nhất là Chu Phong tự mình ba hoa chích chòe.

Chu Phong cười cười, “Không phải chỗ các ngươi đây có người tên là Vương Mãnh sao, ta nghe nói tiểu tử đó luyện ra không ít đan, lấy ra xem nào.”

Trần Hải Quảng sửng sốt, “Chuyện này… này…”

Trần Hải Quảng đang do dự xem có nên bán đứng Vương Mãnh hay không, hiển nhiên là có người đang hại hắn rồi. Vương Mãnh vốn không phải là đan tu, không từng tu hành chuyên môn, cho nên loại đan luyện ra có gì để xem chứu, Trần Hải Quảng xem ra, hoàn toàn không biết đó là cái gì.

“Này cái gì, bảo ngươi lấy ra thì lấy ra đi, sao nói nhiều thế nhỉ.” Chu Phong nói.

Trần Hải Quảng cắn răng một cái, “Tổ sư, không biết đây là lời đồn ở đâu ra, Vương Mãnh sư đệ là kiếm tu, cậu ấy luyện đan chỉ là hứng thú, này… Đan dược đệ ấy không có bày ra, cho nên không thể tính là Lôi Quang Đường chúng tôi lừa gạt…”

Chu Lạc Đan và Chu Phong ngơ ngác nhìn nhau, Chu Phong lại dở khóc dở cười, “Thằng nhóc này, cậu ta là do ta đề cử!”

Lúc này Hồ Tĩnh mới phản ứng lại, dường như quan hệ giữa Chu trưởng lão và Vương Mãnh cũng không tệ.

“Trần sư huynh, mau lấy ra đi.” Hồ Tĩnh vội vàng nói.

Trần Hải Quảng ngẩn ra, lấy đan dược giấu trong người ra, hắn đây là hảo tâm, sợ Vương Mãnh tay tân thủ này bị người mượn đề nói chuyện, không ngờ là vẫn không tránh khỏi.

“Chu Phong, hắn luyện gì thế?”

“Đệ tử cũng không biết, chỉ nghe nói là luyện vài loại…”

Chu Phong không nói, bởi vì Trần Hải Quảng mang ra từng lọ một, phía sau còn có mấy cái bình, trong chốc lát, trên bàn đã bày hơn mười bình đan dược, từ nhất phẩm đến tứ phẩm.

Lư Vận lắc lắc đầu nhìn thoáng qua Chu Phong, “Thật đúng là thiên tài, theo số lượng mà nói, quả thật không tệ.”

Chu Phong cũng sửng sốt, tên tiểu tử này sao lại làm nhiều như vậy, mở một lọ ra, lấy ra một viên đan nhất phẩm.

Trần Hải Quảng một bên vội vàng hòa giải, “Trưởng lão, Vương sư đệ là tùy tiện luyện thôi, có lẽ cũng không phải là cái đan dược gì.”

Đệ tử xung quanh Lôi Quang Đường tâm đều thu chặt lại, hơn nữa không biết khi nào có them vài kẻ đến xem náo nhiệt.

Vẻ mặt Chu Lạc Đan lập tức trở nên nghiêm túc, Lư Vận đứng bên vẻ mặt tươi cười đột nhiên ngừng lại, nhưng chỉ có Uông Thanh vẫn bộ dáng cũ.

“Sư tổ, thủ pháp đan dược này rất thô, hiển nhiên người luyện đan lúc đó tâm tình rất tùy ý, thủ pháp cũng không đủ tinh tế.”

Uông Thanh nói.

Nhưng Chu Lạc Đan, Chu Phong, Lư Vận vẫn không nói gì, không khí trở nên rất ngưng trọng, Uông Thanh cũng không nói được gì nữa.

Dường như không cần ngôn ngữ, Chu Phong yên lặng đưa đan dược cho Chu Lạc Đan và Lư Vận mỗi người một viên.

Không ngờ một viên đan nhất phẩm lại khiến ba người nhìn lâu như vậy, toàn bộ đại sảnh đều lặng ngắt như tờ, thật lâu sau Chu Lạc Đan mở miệng, “Hẳn là phải rồi.”

Chu Phong ngửi ngửi: “Cùng trên tàn thiên ghi lại giống như đúc.”

“Trung cổ kim tinh đan.”

Lư Vận hoàn toàn không thể tin vào đôi mắt mình, nhìn thoáng qua Chu Phong: “Không phải là ngươi giở trò quỷ chứ?”

Chu Phong cười khổ, “Ta có cần phải làm thế không?”

Sau đó hắn lại mở ra một bình đan nhị phẩm, sau đó ba người lại yên lặng, lần này Chu Lạc Đan chủ động lấy cái bình đến, nghiêm túc hít một hơi, “Ngự thủ hoàn hư đan.”

Chu Phong và Lư Vận ngơ ngác nhìn nhau, bởi vì hai người chưa từng nghe nói qua.

Nhìn thấy hai người nghi hoặc, Chu Lạc Đan khẽ mỉm cười, “Đây là thú đan, là đan phương có thể giúp linh thú tu hành, đã thất truyền mấy trăm năm rồi, không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy ở nơi đây, chuyến đi này không tệ.”

Đối với một đan tu, không có gì so với nhìn thấy được đan phương hiếm có làm cho bọn họ vui mừng hơn.

Bình đan đều bị mở ra, có một phần là đan phương Thánh đường, mà đan tứ phẩm lại làm cho bọn họ chấn động một hồi.

“Hỏa linh đan… Sao có thể!”

Lư Vận hoảng sợ, “Không phải ngươi nói hắn ta mới tu luyện mấy tháng sao, sao có thể luyện ra đan dược tứ phẩm được!”

Chu Phong bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Hắn có đan hỏa tứ phẩm rồi, đương nhiên có thể luyện đan tứ phẩm, nhưng ta sao biết được hắn có thể luyện ngũ hành hệ được.”

Chu Phong âm thầm định phủ đầu Lư Vận một cái, đâu có ngờ cũng dọa luôn cả mình.

Sắc mặt Uông Thanh tái nhợt, cô ta cũng là đan hỏa tứ phẩm, nhưng ngũ hành hệ cô ta vẫn không thể phá được, cho nên mới giấu dốt, lấy đan nhất phẩm và nhị phẩm để biểu hiện công lực.

Mà người này mới luyện mấy tháng… mới mấy tháng…

Những thứ thuộc chuyên môn người khác không hiểu, nhưng có thể cảm nhận được, những đan dược đó không hề tệ.

Hồ Tĩnh và Trần Hải Quảng lại rất rõ cái gì gọi là ngũ hành đan, bọn họ từng nghe qua, nhưng căn bản không biết.

Chu Lạc Đan liếc Chu Phong một cái, “Ngươi tên tiểu tử này, chuyện lớn như vậy lại không nói với ta.”

“Sư phụ, đệ tử nào biết tên tiểu tử này mới luyện mấy tháng mà có trình độ này rồi, loại thiên tài này sao có thể là kiếm tu được, không thể nhịn a!”

Chu Phong chà xát tay nói.

Chu Lạc Đan gật gật đầu, Lư Vận một bên thì hoàn toàn không còn lời nào để nói, vẫn chưa đi ra khỏi kinh ngạc, nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của tên đệ tử mình, trong lòng biết đả kích này chắc không nhỏ, đừng nói là nàng, cho dù thân là trưởng lão như mình cũng có chút áp lực.

“Hồ Tĩnh, Vương Mãnh đâu, bảo hắn tới gặp ta.” Chu Lạc Đan khẽ mỉm cười.

Hồ Tĩnh trong lòng vui mừng đã không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, cô ta biết, cuối cùng thì Vương Mãnh sắp hóa rồng rồi.

Trương Tiểu Bàn lập tức nhảy dựng lên, “Sư tổ tỷ tỷ, Mãnh ca đi ra ngoài rồi, ngài chờ một lát nhé, để tôi đi tìm huynh ấy, Tác Minh sư huynh làm bánh ngọt ăn cực kỳ ngon, ngài nếm thử một chút.”

Lương Nguyên cười nhạo trong lòng, tên mập này, cũng coi tổ sư thành kẻ ham ăn luôn.

Chu Lạc Đan cười cười, “Được rồi, ta ở đây chờ hắn.”

Lập tức toàn trường kinh hãi, trời, ai cũng nghĩ Chu tổ sư chắc chắn sẽ đi, không ngờ là lại ở lại chỗ này chờ.

Trương Tiểu Bàn lập tức xông ra ngoài, Hồ Tĩnh thì mời đoàn người Chu Lạc Đan tới nơi thanh tịnh trong nội thất.

Bên này vừa đi, bên ngoài một đống người xông vào, vây quanh đan dược xem, đây là đan dược thất truyền đã khiến tổ sư trấn trụ?

Trần Hải Quảng kêu một tiếng kiêu ngạo a, khó trách hắn không biết, hóa ra là đan dược thất truyền.

“Xếp hàng, xếp hàng, đừng chen lấn, đừng chen lấn!”

Trần Hải Quảng lớn tiếng hô, đời người có một khắc quang vinh như vậy thôi cũng quá thích rồi.

Bất kể là phàm nhân hay kẻ tu hành, đều không thể khống chế tâm tính hiếu kỳ với từ “Kinh” này.

Tên đệ tử để Chu sư tổ chờ đã xuất hiện rồi!

Thần đan thượng cổ!

Lôi Quang Đường xuất ra một tên siêu cấp thiên tài, tổ sư động tâm muốn thu đồ đệ!

Đủ loại tin tức lập tức truyền ra, chỉ thấy tín sử bay đầy trời, nếu như vừa rồi nghe nói Chu sư tổ đi tới Lôi Quang Đường còn lười để ý, lần này thì đã không kìm nổi rồi.

Đám người Hồ Tĩnh đang cẩn thận hầu hạ Chu Lạc Đan. Chu Lạc Đan chân trước vừa vào, chợt nghe Mã Điềm Nhi đến, tuy rằng gặp được Chu tổ sư, Mã Điềm Nhi cũng không đến mức luống cuống.

“Đại sư tỷ, Lôi tổ sư và Ngô tổ sư giá lâm.”

Bên ngoài hoàn toàn bùng nổ, hôm nay bị sao thế này???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.