Người Yêu Của Triều Tịch

Chương 49




Đây cũng không phải lý do khiến Lôi Đình hưng phấn.

“Vương Mãnh, cái bồn này cho ta mượn dùng một chút.”

“Ha ha, đưa cho tổ sư, các sư huynh đoán tạo các đối với ta trợ giúp rất nhiều, ta cảm thấy chúng ta phải đề cao phẩm chất khoáng thạch mới được.”

Hà Tử Uyên cũng sốt ruột thay cho Vương Mãnh, thời điểm này còn tính toán gì chứ.

Lôi Đình sửng sốt, sau đó cười cười lắc đầu, thế giới này còn có người như vậy sao, quả nhiên là phong cách của tiền bối.

“Tiểu tử, lo lắng xuy xét cho bản thân mình nhiều một chút đi, thứ này rất quan trọng, ngươi cũng không sốt ruột, chờ tin tức của ta.” Lôi Đình nhìn Hà Tử Uyên đứng bên cạnh nói: “Hà Tử Uyên, các ngươi đi tới Hỏa Vân Đường nói một chút, bảo là ta nói, nếu ai có vấn đề, để cho bọn họ tới tìm ta!”

Lôi Đình vung tay lên, đây quả thực là chuyện nhỏ.

Hà Tử Uyên mừng rỡ nói: “đa tạ sư tổ!”

“Vương Mãnh a, thành thật đứng ở đây, đừng chạy loạn, hơn nữa bên đan đường, không phải cũng chỉ có một chức danh trưởng lão sao, bọn họ cho ngươi cái gì, chúng ta cũng có thể cấp được.”

Lôi Đình cười to, vội vàng đem cái chậu tới, hắn phải đi về nghiên cứu cẩn thận một phen.

Hà Tử Uyên đứng ở lại mà trời đất u ám…cái gì vậy?

Hắn không thể tin vào lỗ tai của chính mình…trưởng lão? Vương Mãnh?

Thế giới này đủ điên cuồng.

Vương Mãnh cũng không có quan trọng, cái chậu kia chỉ là một kết quả của thể ngộ mà thôi. Quan trọng là…cảm ngộ đối với ngũ hành của hắn, không thể không nói, hiểu biết càng nhiều càng làm cho hắn cảm thấy mình vô tri.

Loại thể ngộ này cũng không thể nói là trực tiếp chuyển hóa thành lực công kích, mà trở nên mạnh hơn, đây là một loại cảnh giới.

Nhưng tích lũy tới một trình độ nhất định, biến thành viên mãn, lực lượng sẽ đề cao không thể đánh giá được.

Vọng Thiên sau khi bế quan ra, khẳng định là lĩnh ngộ ngũ hành, trước kia Vọng Thiên chỉ là một trong những người mạnh nhất. Nhưng một khi ngộ đạo, hắn chính là người mạnh nhất, không người có thể bì kịp.

Nhưng Vương Mãnh cảm thấy, Vọng Thiên lĩnh ngộ khẳng định không đầy đủ lắm. Thế giới Đại Thiên tự nhiên có tài nguyên phong phú không gì sánh được, nhưng thế giới nguyên lực cằn cỗi lại biểu hiện ra đầy đủ bản chất của pháp tắc nhất.

Trở lại mái nhà tranh của mình, Vương Mãnh tự đánh giá, hiện tại hắn cảm nhận được ngũ hành chi hỏa và ngũ hành chi kim. Phương diện này còn có ngũ hành tương hợp, hỏa khắc kim, có thể van chạm ra cái gì, Vương Mãnh đều có chút khẩn trương.

Hắn bế quan như vậy mới gọi là bế quan.

Tu hành nguyên lực là chuyện người tu hành nên làm, cái loại này cần nhờ bế quan mới có thể tĩnh tâm tu hành cũng khó thành châu báu.

Vương Mãnh lúc đang bế quan, Chu Phong rốt cuộc cũng hành thành xác nhận cuối cùng cho ngũ hành đan. Xác nhận cuối cùng, cũng không phải là có thể sử dụng ngũ hành, loại kỹ xảo ngũ hành chi khuyết này chỉ có thể dùng ở ngũ hành chi hỏa. Việc này có liên quan tới đan hỏa, hơn nữa chỉ có như vậy thì đan dược sinh ra mới không có tác dụng phụ.

Tuy rằng cũng có Cấp Cứu Đan ngũ hành chi hỏa, nhưng người tu hành một nửa là chủ tu hỏa, một nửa giang sơn cũng đủ đáng sợ rồi.

Là một đan tu, Chu Phong tuy rằng hưng phấn, nhưng đối với việc ngũ hành đan mới này có thành công hay không, hắn vẫn giữ một thái độ bảo lưu. Lý luận và sáng tạo hiện tại mà nói là một chuyện vô cùng khó khăn, dù sao nhiều năm như vậy cũng có thể nghĩ ra được, nhưng như vậy thì sao. Có khi lý luận vẫn không thể thực hiện được, nhưng có thể làm cho Chu Phong lo được lo mất là bởi vì nó quá trọng yếu.

Mà hiện tại đã thành công rồi.

Hiện tại vấn đề cần thương thảo là phải thưởng cho Vương Mãnh thế nào.

Thánh Đường cũng khác với các môn phái khác, có được phương thức vận hành độc đáo, đây cũng là nguyên nhân hùng mạnh của Thánh Đường.

Nhưng Vương Mãnh lần này cống hiến thật sự quá lớn, lớn tới hắn không thể đánh giá được.

Chẳng những có thể đúng lúc viện trợ chiến trường Đại Nguyên Giới, còn có thể làm đồng minh tin tưởng.

“Tổ sư, đệ tử mãnh liệt yêu cầu vị trí trưởng lão cho Vương Mãnh. Có lẽ thực lực của hắn còn chưa đủ, nhưng thiên phú và cống hiến của hắn là dư dả!”

Chu Phong nói.

Chu Lạc Đan trên mặt mỉm cười nói: “Ngươi nha, làm chuyện gì cũng đều kích động. Chuyện này quả thực là một công lớn, nhưng ngươi không thể đem chuyện này ra nói được, ngươi khiến các tổ sư khác phải làm thế nào. Huống chi việc này chẳng phải đánh vào mặt Lôi Đình sao, Vương Mãnh nói như thế nào cũng là người của Lôi Quang Đường nha.”

“Có thể, nhưng cũng không thể ủy khuất cho Vương Mãnh như vậy, đệ tử, đệ tử không phục!”

Chu Phong nóng nảy, hắn đúng là đã vỗ ngực cam đoan cấp cho Vương Mãnh một phong thưởng công bình. Chuyện lớn như vậy, nếu chỉ tặng ít linh thạch rồi đuổi đi, hắn không có mặt mũi gặp Vương Mãnh.

“Vương Mãnh thiên phú và cống hiến, các tổ sư đều thấy, nhưng tiểu Phong à, thế giới tu hành nếu có thể đơn giản như vậy thì tốt rồi. Tuy nhiên Vương Mãnh lần này quả thực làm ra một việc lớn, đối với Đan Tu chúng ta có cống hiến thật lớn. Ta sẽ không ủy khuất bất cứ kẻ nào, chuện này ta sẽ xử lý, nhưng không thể vội được. Ngươi cũng phải vững vàng, bằng không chạy đi rối loạn, ta cũng không thể xử lý được.”

Chu Lạc Đan nói, đệ tử này của nàng cái gì cũng tốt, nhưng lòng dạ là quá nhỏ đi, dễ dàng kích động.

“Hết thảy đều do sư tổ làm chủ!”

Chu Phong vẫn là hơi tức giận, nhưng hắn rõ ràng khó xử của tổ sư, lục đại tổ sư ở Thánh Đường đều có phân công riêng, cũng có phạm vi thế lực riêng. Hơn nữa gia tộc tồn tại, rắc rối phức tạp, khiến cho Chu Phong rất đau đầu. Hắn không muốn nghĩ tới, nhưng trốn tránh lại không được, chỉ có điều trước kia hắn chỉ có một mình, hắn không cần quan tâm. Nhiều một chút cũng không có gì, cùng lắm thì hắn bỏ qua, nhưng đề cập tới bằng hữu thì lại là chuyện khác.

Chu Phong vốn định đem tin vui nói cho Vương Mãnh trước, nhưng hiện tại hắn đúng là không có mặt mũi nào trở về.

Chu Lạc Đan biết chuyện này đầu tiên phải kết nối chính là Lôi Đình. Lôi sư huynh của nàng tuy rằng tính tình táo bạo, nhưng cho dù có tốt tới mấy, chỉ có điều không thể xúc phạm tới điểm mấu chốt của hắn. Lôi Quang Đường không tốt thì cũng là địa phương của hắn, chuyện này cũng phải do Lôi Đình nhắc tới, nàng không tiện bao biện hay làm thay, nhưng chuyện này phải mở miệng thế nào đây?

Thật đúng là đã làm khó Chu Lạc Đan rồi.

Chu Lạc Đan càng khó khăn hơn chính là nàng đã định hẹn với Lôi Đình, kết quả lại là, Lôi Đình đang bế quan.

Lúc này còn bế quan cái gì!

Đây không phải là muốn cự tuyệt từ xa sao?

Chu Lạc Đan thật sự đau đầu, nàng vẫn rất hiểu biết tính cách của Lôi Đình. Lôi Đình đối với các thế lực tranh đấu là không có hứng thú, nhưng hắn mà quật cường lên thì đúng là không có biện pháp gì cả. Khi đó, những gia tộc khác cũng không muốn trêu chọc vào Lôi Đình.

Có nên vì chuyện này mà đắc tội với Lôi Đình không?

Chu Lạc Đan thực không có cách nào, Chu Phong là đại tướng thứ nhất dưới tay nàng. Đan Tu nói rắng ra càng đơn giản, có năng lực chính là có năng lực, không năng lực thì cũng chẳng có biện pháp nào cả. Mà Chu gia nhất mạch kỳ thực đã rất may mắn, Lư Vận có thực lực như Chu Phong, cho dù không thể khiến Chu gia càng mạnh, nhưng cũng sẽ củng cố được địa vị.

Không nghĩ tới Chu Phong này coi trọng Vương Mãnh như vậy, kỳ thực đối với một đệ tử cũng không cần thiết phải gióng chống khua chiêng như vậy. Nhưng Chu Lạc Đan lại rất rõ ràng nếu lần này không cấp lực, sẽ làm thương tâm Chu Phong, người càng đơn giản, càng không thể dùng biện pháp phức tạp.

Khó, Chu Lạc Đan thở dài, không kìm nổi cười khổ, đứa nhỏ này thật sự là làm cho nàng phiền toái quá nhiều.

“Lư Vận chuyện này ngươi thấy thế nào?”

Lư Vận suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cười khổ lắc đầu nói: “Tổ sư, ngài biết, lão đầu nhà ta bướng bỉnh như một con lừa, cuộc đời của hắn rất là đơn giản, đã nhận định chuyện gì nhất định phải làm.”

“Ôi, ngươi đi tìm Ngô Pháp Thiên một chuyến, nói là ta có việc cần nói với hắn…mặc khác còn có Lý Tu Văn!”

“Đa tạ sư tổ!” Lư Vận nói, nàng biết tổ sư vẫn là nguyện ý vì Chu Phong mà vận dụng ân tình.

Chuyện của Vương Mãnh rất đặc thù, sáu vị tổ sư ít nhất phải có một nửa đạt thành hiệp nghị mới có khả năng. Ngô Pháp Thiên thì nắm chắc hơn một chút, hắn khẳng định muốn chống đối với Lôi Đình.

Triệu Thiên Long, Mã Hòa Tử đều thuộc loại tính toán cho bản thân mình, rất khó chịu, còn lại tổ sư Lý Tu Văn thì sẽ suy nghĩ toàn cục. Cho nên thu phục được Ngô pháp Thiên, thuyết phục Lý Tu Văn là thành công một nửa. Còn lại chính là tìm biện pháp đột phá Triệu Thiên Long và Mã Hòa Tử, chỉ sợ là phải giao dịch với hai nhà này rồi.

Giữa các tổ sư cũng có ân tình, luôn luôn liên quan tới lợi ích của gia tộc, chẳng qua là không thể vận dụng dễ dàng. Chu Lạc Đan ngoại trừ suy xét tới Chu Phong, cũng cho rằng Vương Mãnh quả thực đáng giá coi trọng.

Lúc này Lôi Quang Đường có một vị khách không mời mà tới, chuẩn xác mà nói là một vị trưởng lão, nhưng phái đoàn lại tương đối lớn.

Mã Vạn Lương khi nhận được nhiệm vụ rất không tình nguyện. Một đệ tử cũng đáng cho hắn ra mặt sao, thiên tài còn nhiều mà, có gì ngạc nhiên chứ.

Tuy nhiên hắn nghĩ tới việc ôn chuyện với Triệu Nhã, còn có đệ tử khí chất rất tốt kia nữa. Mã Vạn Lương trong lòng bắt đầu lung lay.

Mã Vạn Lương thân phận khá đặc biệt, cho dù không phải là trưởng lão trẻ tuổi nhất, nhưng cũng là một trong những đám người trẻ tuổi, hơn nữa lấy hậu trường là Mã gia, cũng được trọng dụng.

Vương Bạc Đương và Vạn Tĩnh đúng là không có hảo cảm với loại đệ tử gia tộc như Mã Vạn Lương. Huống chi Mã Vạn Lương ngạo mạn càng làm cho bọn họ không chịu nổi, căn bản lười không thèm phản ứng.

Triệu Nhã lại không thể không để ý tới, Triệu gia và Mã gia xếp hạng cuối trong bốn đại gia tộc. Trước mắt, quan hệ vẫn là rất hòa hợp.

“Mã sư đệ, đã lâu không gặp, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới chơi?” Triệu Nhã cười rất tao nhã, cùng là đệ tử thế gia, quả thực không tồn tại chênh lệch nào cả.

Mã Vạn Lương cũng biết kiềm chế, hắn đương nhiên rõ ràng Triệu Nhã không giống những nữ tu khác, nhưng càng như thế hắn lại càng có hứng thú.

“Đương nhiên là nhớ Triệu sư tỷ rồi.”

Triệu Nhã che miệng cười nói: “Mã sư đệ miệng vẫn ngọt như vậy, không có chuyện không lên bảo điện, có chuyện gì cứ nói đi.”

Mã Vạn Lương nhìn chằm chằm vào mặt Triệu Nhã, nghĩ thầm rằng ngươi có phải muốn nếm thử một chút công phu của ta không. Tuy nhiên tưởng tượng vẫn là tưởng tượng, hắn còn không ngốc tới mức không phân biệt được phong lưu với hạ lưu.

“Ta nghe nói Lôi Quang Đường có một đệ tử kêu là Vương Mãnh, ta muốn gặp.”

Mã Vạn Lương nói.

Triệu Nhã trong lòng sửng sốt, sư tổ đúng là có hứng thú với Vương Mãnh. Nhưng ngại cho Lôi Đình và Chu Lạc Đan hai vị tổ sư nên không có ra tay. Mã gia thì trực tiếp hơn, không ngờ phái Mã Vạn Lương tới đây.

“Như thế nào, có vấn đề sao?” Mã Vạn Lương hơi không kiên nhẫn nói.

Triệu Nhã khẽ mỉm cười: “Đương nhiên không thành vấn đề, để ta cho người đi gọi hắn. Mã sư đệ đợi một chút nhé.”

Mã Vạn Lương tự nhận mình rất tự nhiên phóng khoáng, cười nói: “Đây là việc nhỏ, chủ yếu tới ôn chuyện với sư tỷ, một ngày không gặp tựa như cách ba thu nha.”

“Ha ha, bên người Mã sư đệ giai nhân vờn quanh sợ rằng đã sớm quên ta rồi.” Triệu Nhã nói.

Nàng đúng là đánh giá Mã Vạn Lương chung quy lại vẫn chỉ là một từ, tiểu nhân.

Háo sắc, dối trá, nhưng không thể không nói là thật sự có tài, đồng thời cũng có năng lực làm Mã Hòa Tử vui. Chuẩn xác mà nói đây là truyền thống Mã gia, cho nên được Mã Hòa Tử coi trọng, trên phương diện tu hành của hắn cũng hạ không ít công phu.

Về phần Mã Điềm Nhi, nói như thế nào nhỉ, hoàn toàn là trạng thái trái ngược với Mã gia, đại khái là sự vật phát triển tới cực điểm sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại. Mã Hòa Tử cũng không phải không chú ý tới Mã Điềm Nhi, muốn đưa nàng tới Lôi Quang Đường chịu chút đắng cay, nhưng ai ngờ Mã Điềm Nhi sau khi ra đi ngược lại càng vui vẻ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.